Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người
***
"Được rồi, trước tiên không hỏi đến vấn đề này nữa.
Bây giờ con ôm chặt thân cây đừng buông ra! Giữ chặt lấy! Nhất định không được buông tay! Thang sắp đến rồi!"
Cô Chu không dám hỏi tiếp nữa.
Cô sợ hỏi tiếp sẽ khiến Trác Hạo nóng nảy.
Hắn mà buông lỏng tay, không có ôm chặt, thì sẽ rơi luôn từ trên cây xuống.
Không bao lâu, nhân viên nhà trường liền vội vàng mang một cái thang tới.
Một nhóm người giống như sắp bị lửa thiêu đến m*ng, phối hợp với nhau bắt đầu giải cứu Trác Hạo.
Nhờ vào sự cố gắng của giáo viên và nhân viên nhà trường mới đón được Trác Hạo từ trên cây xuống.
Dáng vẻ Trác Hạo giống như vẫn chưa hoàn hồn, khóc đến mức mặt nhỏ đều đỏ bừng.
Đợi đến khi đỡ hơn, hắn liền chỉ tay vào Tô Tô đang ở trong đám đông, tố cáo hành vi độc ác của Tô Tô: "Là bạn ấy, là bạn học mới đó! Bạn ấy ném con lên trên cây! Hu hu hu...!hu hu hu..."
Trác Hạo đưa hai tay lên vuốt nước mắt, tiếng khóc đó phải nói là rất tủi thân.
Tô Tô đang chơi đắp cát, hai bàn tay nhỏ mập mạp còn đang bốc hai nắm cát vàng.
Nghe thấy Trác Hạo gọi mình, Tô Tô ngẩng đầu, đối mặt với cậu bé, đôi mắt to long lanh trông rất đáng yêu.
"Cậu đang nói cái gì? Là mình bắt nạt cậu sao?" Nụ cười của Tô Tô đáng yêu lại "thân thiện".
Trác Hạo đột nhiên rùng mình một cái, lập tức nói lại: "Không phải, không phải, mình chưa nói cái gì hết!"
"Cậu muốn chơi cát cùng mình không?" Tô Tô mời mọc.
"Không muốn không muốn! Mình không muốn nữa!" Trác Hạo vừa nhấc chân liền chạy, giống như là có con hổ dữ đang đuổi hắn.
Phản ứng của Trác Hạo khi thấy Tô Tô liền giống như nhìn thấy quỷ.
Bạn học mới đáng sợ vậy sao?
Cô Chu nhìn qua Tô Tô đang chơi đắp cát, bé gái trắng nõn, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng đáng yêu, trông rất giống búp bê.
Lúc này nhóc con đang rất chăm chú chơi trò chơi nhỏ của mình.
Chỉ là một bạn nhỏ rất bình thường.
Ném bạn học lên cây? Tuyệt đối không có khả năng!
Tần Lạc Vân ở đằng xa thấy cảnh này, hơi nghi hoặc sao Trác Hạo đột nhiên sợ Tô Tô như thế.
Không phải cậu ấy nói có thể giúp mình báo thù à? Sao lại vô dụng như vậy?
***
Buổi chiều ông bà cụ Tần đến đón Tô Tô tan học.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô Chu, Tần lão thái gia khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Có phải hôm nay Tô Tô khóc hay không?"
Cô giáo lúng túng cười cười: "Tô Tô không khóc, con bé rất kiên cường."
Tô Tô không có khóc, người phải khóc là bọn họ.
Nhóc con này còn nhỏ mà lanh, mới ngày đầu đi học đã làm nhà trẻ loạn hết cả lên, còn nhận một đám tiểu đệ.
"Không khóc là được.
Đi học mà! Là chuyện vui! Tô Tô của ba dũng cảm nhất, kiên cường nhất!"
Tần lão thái gia cười ha ha dắt tay Tô Tô, vẻ mặt tràn đầy niềm tự hào.
Tần lão phu nhân ở bên cạnh phá đám: "Cũng không biết vừa nãy là ai đau lòng vì thấy con gái vào nhà trẻ cũng không quay đầu lại."
"Bà già, bà có thể đừng phá đám tôi trước mặt con gái không?" Ông còn muốn giữ thể diện trước mặt con gái!
Việc này rất là quan trọng!
"Tôi nói đều là thật, tôi sẽ không lừa bé ngoan nhà mình!" Tần lão thái gia nói lầm bầm, không cho ông nhà mình chút thể diện nào.
Tần lão thái gia tủi thân.
Tô Tô sờ sờ đầu Tần lão thái gia, vừa trẻ con vừa khí phách an ủi nói: "Ngoan nào, ba ba ngoan nào, không khóc, ba là giỏi nhất!"
Con gái vừa an ủi, Tần lão thái gia liền lập tức vui tươi trở lại.
Quả nhiên con gái là tốt nhất, là áo bông nhỏ tri kỉ nhất!
Cách đó không xa, Tần Cẩm Phương, ông hai Tần gia cũng đến đón cháu gái về nhà.
Từ đằng xa thấy vợ chồng Tần lão thái gia, trong chốc lát nhận không ra.
Đó là anh cả và chị dâu của mình à?
_Hết chương_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...