Bọn họ trở lại Ôn gia, Tô Vãn Khanh có căn phòng riêng biệt, sau khi cô buông cặp sách và liên lạc Đào Tâm Hàm, bắt đầu trang điểm.
Lấy ra bộ tóc giả màu đen của mình, mang theo miếng dán tóc giả cho tóc mái, trước khi bắt đầu khai giảng vừa nhuộm tóc lại màu đen.
Bị mẹ đại nhân ép buộc, nói cái gì mà tóc đen nhìn ngoan ngoãn hơn, nếu không người ngoài cho rằng người xã hội.
Thay một chiếc váy màu đen, oversize một chút mát mẻ, toàn thể trông sexy, đôi mắt màu xám sương mù.
Lấy một vài đôi bông tai từ hộp trang sức, đôi bông tai ở bên kia xương tai càng sáng hơn, cô nhìn mình trong gương đầy hài lòng.
Cô lấy túi nhỏ, cầm điện thoại và đi ra ngoài.
___
Quầy bar
Đào Tâm Hàm đã ở cửa chờ cô, hai người quen nhau qua Ôn Thời Triệt.
Quán bar này là của nhà Đào Tâm Hàm, vì vậy hai người vào rất tự nhiên.
Hai người tìm một vị trí ở quầy bar ngồi xuống, Đào Tâm Hàm gọi ra hai ly rượu trái cây, đẩy một ly đến trước mặt Tô Vãn Khanh: "Không phải cậu đi học sao, sao còn tới nơi này chơi.
Tô Vãn Khanh uống một ngụm rượu trái cây, nồng độ không cao: "Nhàm chán, nói thật chương trình học ở Bắc Thành cùng nội dung mình học ở Ninh Thành không biết đơn giản đến mức nào, bọn họ còn cảm thấy khó khăn không bằng cho anh trai tiện tay luyện tập.
"
Quả nhiên nghe muốn tức chết người, Đào Tâm Hàm liếc mắt nhìn Tô Vãn Khanh: "Vậy mà cậu còn tới đây, còn không bằng cùng anh trai đến Ninh Thành đi học trường ưu tú kia đi, đến đây lãng phí thời gian.
" Cậu tưởng mình không muốn a, học ưu tú hơn thì phải học giỏi, ít nhất ở đây ba mẹ sẽ không quản, thỉnh thoảng sẽ được đi chơi, ở Ninh Thành nào đến kì nghỉ thì mới chịu buông tha.
"
Tô Vãn Khanh bởi vì là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã học lễ nghi, bản tính của mình chỉ có thể che giấu.
"
" Chậc chậc chậc chậc, ai có thể nghĩ tới vị thiên kim trước mắt này là thiên kim của tập đoàn Tô thị chứ.
"
Đào Tâm Hàm đã xem qua cách ăn mặc bình thường của Tô Vãn Khanh, so sánh với hiện tại, ba mẹ ruột tới đây cũng không nhận ra.
Quán bar vẫn như thế, đèn đỏ và rượu vang, uống rượu nhảy nhót, mọi người đến và đi, tất cả các loại đám đông, cô hơi xuất thần!
Tô Vãn Khanh nghe náo nhiệt ở giữa sân khấu: "Lần trước người gây sự kia không tới chứ?
Nhắc tới người gây sự lần trước, Đào Tâm Hàm cười cười: "Có cậu ở đây, ra tay đánh trực tiếp, đã bị ba mình kéo vào danh sách đen rồi.
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc: "Trì ca, quy củ cũ, tối nay ai say sẽ bao quán net.
"
Tô Vãn Khanh theo bản năng muốn che dấu, sau đó phát hiện trang phục của mình sẽ không làm cho bọn họ nhận ra.
Cô lén nhìn qua, đúng là Cố Trì và Phương Chính, còn có mấy người không quen.
" Làm sao, cậu biết? Đào Tâm Hàm nhìn Tô Vãn Khanh vẫn đang nhìn chằm chằm bên kia.
Tô Vãn Khanh gật gật đầu: "Bạn học.
"
Đào Tâm Hàm buông ly rượu trong tay xuống, có chút kinh ngạc: "Bạn học? Với ai?"
"Người đi đầu cùng với người cầm Rubik.
" Tô Vãn Khanh không chút để ý nhìn chằm chằm ly rượu.
"Đi thôi, người đó chính là Cố Trì, bọn họ là khách quen, thường xuyên đến đây, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng không ai dám chọc.
Đào Tâm Hàm có chút kích động đứng lên.
Tô Vãn Khanh đã nghe nhiều những lời này, Cố Trì thật sự như bọn họ nói, mọi người đều nói không thế trêu vào, không thể trêu vào: "Không dễ chọc sao?Anh ta là bạn cùng bàn với mình.
"
"Vãn Tể!" Thanh âm Đào Tâm Hàm đột nhiên cao lên vài độ, một số người quay lại nhìn.
Bao gồm đám người Cố Trì, khoảng cách của họ không xa.
Tô Vãn Khanh lôi kéo cô ngồi xuống, ý bảo cô câm miệng.
Đào Tâm Hàm mới giả vờ bình tĩnh, lầm bộ như không có việc gì.
Tô Vãn Khanh đối với bọn họ cũng chỉ có bóng lưng và chân giẫm lên lan can ghế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...