Ba mẹ Hàn Tử đều là bác sĩ, thường xuyên bận bịu chân không chạm đất, cậu về nhà không thấy ai, theo thói quen đến phòng bếp cầm lọ sữa chua, sau đó trở về phòng của mình.
Trên bàn sách trong phòng ngủ còn bày nửa lọ Vượng Tử* trước khi đi cậu uống còn dư lại, trên mặt bàn bày lộn xộn sách vở.
*sữa chua tiệt trùng Vượng Tử.
Cậu lấy sách vở từ trong cặp ra, thu dọn mặt bàn hơi hỗn độn của mình một chút, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu làm bài tập.
Thành tích của cậu luôn thuộc loại không cao không thấp trong lớp, phần lớn nguyên nhân là cậu về nhà tối đa chỉ làm hết bài tập, đừng nói là ôn tập hay chuẩn bị bài, thậm chí có khi lười ngay cả bài tập cũng không làm.
Hàn Tử uống hết một lọ sữa chua, bài tập cũng vừa làm xong.
Vật Lý không biết bao nhiêu, đề lớn thì càng không động vào.
Cậu lệch môn cực kỳ nghiêm trọng, chỉ hoàn thành đủ bài tập Ngữ Văn và Tiếng Anh.
Lúc này Cao Ái Phương về.
Cô đổi giày, cầm túi xách đi vào, tiện tay buông xuống sau đó cột tóc lại rồi gọi vào trong: Hàn Tử! Làm xong bài tập chưa!
Hàn Tử dài giọng đáp, thu dọn xong cặp sách mới đi ra.
Sao vậy mẹ?
Cao Ái Phương đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, cũng không quay đầu lại nói: Đến giúp mẹ một tay đi, lát nữa ba con về ăn cơm xong còn phải tới bệnh viện
Kiểu tình huống thế này Hàn Tử đã không còn thấy ngạc nhiên gì.
Cậu rửa tay bắt đầu rửa rau cho Cao Ái Phương, không biết nghĩ gì lại nói: Mẹ, con muốn ăn sườn kho mẹ làm
Cao Ái Phương không chớp mắt, động tác thái thịt bỗng nhiên ngừng lại: Chờ khi nào ba con muốn ăn thì mẹ lại làm cho, đừng gấp
Hàn Tử: ...!
Cậu biết sẽ như thế mà.
Nhiều năm Hàn Tử mưa dầm thấm đất, cộng thêm thỉnh thoảng còn phải đi đưa cơm cho bố mẹ là hai bác sĩ, kỹ thuật nấu nướng cũng không gọi là giỏi lắm nhưng cũng coi như không tệ.
Hai người làm xong đồ ăn, vừa bưng lên bàn thì Hàn Chí Giang về.
Anh thay giày ra rồi lập tức đi vào phòng bếp rửa tay, Cao Ái Phương đã bới xong cơm cho anh.
Vẫn là vợ tốt nhất!
Cao Ái Phương hừ một tiếng: Biết vậy thì tốt!
Hàn Tử: ...!
Ba, lát nữa ba phải đi à?
Bệnh viện luôn bề bộn nhiều việc, Hàn Tử cũng quen rồi.
Hàn Chí Giang bỏ cơm vào miệng, nhai vài cái nuốt xuống mới nói: Cũng không phải quá gấp, còn hơn hai tiếng nữa, chậc...Hôm nay khai giảng thế nào? Không có chơi game trong lớp chứ!
Hàn Tử bưng bát, nghe vậy nở nụ cười: Tốt lắm ạ, hôm nay không mang theo điện thoại vào trường, nhưng con có bạn cùng bàn
Từ khi Hàn Tử lên lớp 10 đến giờ đều không có bạn cùng bàn, ban đầu chơi với Thiệu Long rất được, nhưng ngồi chung mỗi ngày đều chơi game, sau đó cô Hứa tách hai người ra.
Hai người họ từ đầu tới cuối đều không có bạn cùng bàn.
Bố mẹ nghe cậu nói vậy đều hơi ngạc nhiên, Hàn Chí Giang nói: Chủ nhiệm lớp đồng ý để con với Thiệu Long ngồi chung với nhau à?
Hàn Tử lắc đầu: Là một bạn gái mới chuyển đến
Cao Ái Phương ồ lên: Con gái nhà người ta, con phải nhường nhịn một chút đó, đừng bắt nạt con bé!
Hàn Tử bất đắc dĩ: Con bắt nạt con gái hồi nào chứ
Bố mẹ lại cười.
Hàn Tử bới cơm cho hai người: Hai người ăn xong thì đi nhanh lên, lát nữa con dọn cho
Hàn Chí Giang tăng ca, Cao Ái Phương chắc chắn cũng phải đi cùng.
Cao Ái Phương đáp: Vẫn là con trai tốt nhất!
Vẻ ngoài Hàn Tử cười nhưng bên trong không cười: Thôi đi mẹ!
Cậu trở về phòng, tâm trạng không tệ.
Bài tập cũng làm xong, cậu mở điện thoại ra thì thấy hai phút trước Thiệu Long nhắn tin cho cậu.
Anh Hàn, lên cấp!
Cậu ấn mở game, ngay sau đó đã thấy Thiệu Long mời.
...!
Phía bên này.
Lâm Đường vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy một tiếng: Lâm Đường về rồi!
Bước chân của cô hơi dừng lại, trong lòng không dễ chịu lắm nhưng vẫn đáp lại: Dạ, vừa tan học
Người phụ nữ trong bếp bận rộn, không nói tiếp.
Lâm Nhân ngồi trên ghế salon, nghe vậy cũng ngẩng đầu: Đường Đường
Lâm Đường đi tới liếc nhìn, nói với Lâm Nhân: Baba, con đi cất cặp trước
Lâm Nhân cười: Được, lát nữa ra rửa tay ăn cơm nhé
Cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngoài trời còn chưa tối lắm, trong phòng không bật đèn, cảnh vật xung quanh hơi yên tĩnh cũng vắng lạnh, cô thở ra một hơi.
Lúc Lâm Đường đi ra lần nữa, đồ ăn đã dọn lên bàn.
Người phụ nữ ngồi bên bàn rất nhiệt tình gọi cô: Lâm Đường! Tới dùng cơm đi!
Cô đáp, đi vào bếp rửa sạch tay rồi mới ngồi trước bàn ăn.
Lâm Nhân thấy cô ngồi một bên, vẻ mặt không tốt lắm, nhưng không nói gì, tìm đề tài: Đường Đường, trường mới thế nào?
Lâm Đường ngẩng đầu, chậm rãi nói: Rất tốt
Nói xong vùi đầu ăn cơm.
Bàn ăn của nhà họ Lâm rất dài, Lâm Đường ngồi đối diện Lâm Nhân, ở giữa có một chút khoảng cách.
Thấy cô không có ý nói thêm gì nữa, trong lòng Lâm Nhân thở dài một tiếng, lại nói với người phụ nữ ngồi bên tay mình: Con vẫn đang ngủ à?
Người phụ nữ rót cho anh một ly rượu, nghe vậy cười nhìn qua hướng phòng ngủ: Tiểu Hoành còn đang ngủ mà, lát nữa thức dậy em sẽ chuẩn bị thức ăn cho nó
Lâm Nhân khẽ gật đầu, nghĩ gì đó lại nói với Lâm Đường: Đường Đường nếu con có chuyện gì thì cứ nói với dì Trương của con, ngày mai baba sẽ phải đi Bắc Kinh rồi
Nhà họ Lâm mở công ty ở Bắc Kinh, Lâm Nhân cũng đều làm việc ở đó.
Tay cầm bát của Lâm Đường dừng lại, mím môi muốn nói gì đó, lại chỉ khẽ gật đầu: Baba, trên đường chú ý an toàn
Lâm Nhân hơi bất đắc dĩ, anh đáp một tiếng, sau đó lại nói với người phụ nữ bên cạnh: Lúc anh không có ở đây, Lê Tiệp em chăm sóc Đường Đường nhiều một chút
Người phụ nữ đương nhiên là đồng ý.
Một bữa cơm cơ bản chỉ có hai người họ nói chuyện, trong lỗ tai Lâm Đường nghe thấy tiếng cười của Lâm Nhân và người phụ nữ, không ăn được bao nhiêu thì để bát xuống, về phòng ngủ của mình làm bài tập.
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, cô không nghe thấy giọng nói của hai người ở bên ngoài, trong lòng mới hơi dễ chịu hơn một chút.
Bài tập không nhiều, cô tự làm qua một bộ bài thi, viết xong lại nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ.
Cô bỏ bài tập vào cặp, mới nhớ tới còn một cái áo khoác đồng phục ở trong đó.
Nhớ tới chú mèo con trong ngõ hẻm hồi sáng, tâm trạng của cô cuối cùng cũng tốt hơn.
Giặt sạch xong đồng phục rồi hong khô, Lâm Đường mới tắm rửa đi ngủ.
Ngày đầu tiên khai giảng, cô không muốn ngủ muộn.
Hàn Tử chơi vài ván, nhìn giao diện [Victory] trên bàn hình, bấm thoát, Thiệu Long lại gửi lời mời, cậu bấm từ chối.
Một giây sau Thiệu Long gửi tin nhắn tới.
[Anh Hàn, sao không chơi?]
Trong phòng ngủ không bật đèn, trời đã tối đen.
Ánh sáng điện thoại hắt vào mặt Hàn Tử, chiếu vào da thịt trắng nõn càng thêm lạnh nhạt.
Ngón tay cậu gõ gõ vào màn hình: [Không muốn chơi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi]
Thiệu Long ở bên kia phỏng chừng cũng thấy đã quá muộn rồi, cậu ta trả lời được, sau đó không nhắn gì nữa.
Hàn Tử ra khỏi phòng ngủ, Hàn Chí Giang và Cao Ái Phương đã đi được một lúc, khắp nơi trên bàn bừa bộn.
Cậu dọn dẹp bàn, xắn tay áo lên cầm chén chà rửa, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Sờ một cái mới phát hiện, trong túi quần còn có một túi kẹo.
Nhớ tới dáng vẻ Lâm Đường lúc đưa túi kẹo này cho cậu, cậu khó tránh nở nụ cười.
Cô gái nhỏ này thật thú vị.
Nhưng cậu không ăn kẹo, cầm ra khỏi phòng tắm nhét vào trong ngăn kéo.
Lớp 11 Nhất Trung khai giảng sớm hơn lớp 10 hai ngày.
Người bên ngoài trường vẫn chưa nhiều.
Lâm Đường xuống xe, Lâm Nhân đưa cô đến trường thì phải tới sân bay.
Nhưng anh vẫn xuống xe cùng: Đường Đường, con còn giận baba sao? Chẳng qua baba cảm thấy chuyển trường đều tốt cho mọi người...!
Lâm Đường xoay người, hôm nay cô mặc đồng phục, chỉnh tề kéo khóa kéo lên đến cằm.
Thành phố Cẩm nằm ở hướng Bắc, sáng sớm cũng không nóng như vậy, tóc đuôi ngựa của cô buộc cao, mái tóc lung lay theo gió sớm.
Cô hơi rủ mắt.
Con biết, con không giận baba
Cô cũng biết baba chỉ muốn nghe cô nói câu này mà thôi.
Đúng thật, vẻ mặt của Lâm Nhân dịu lại, nói tiếp: Trong khoảng thời gian này baba đều phải ở Bắc Kinh, không thường xuyên đến đây được, Đường Đường nếu con có chuyện gì, nhớ tìm dì Trương của con, biết không?
Lâm Đường nghe thế trong lòng hơi khó chịu, cô hơi nhíu mày, nhưng lúc giương mắt lên thì dãn ra: Được rồi, baba đi đường cẩn thận, con đi học đây
Cô nói xong cũng xoay người đi, mặc kệ Lâm Nhân đã đi hay chưa.
Thấy Lâm Nhân còn chưa lên xe, thư ký khẽ thúc giục, lúc này anh mới thở dài ngồi lên ghế sau.
Anh biết, Đường Đường còn đang trách anh.
Hàn Tử ở cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ quá trình, đi theo Lâm Đường vào trường học.
Cậu đi cách mấy bước sau lưng Lâm Đường, lười biếng bước đi.
Hai cha con này, có vẻ rất kỳ lạ.
Thiệu Long bỗng nhiên nhào tới từ phía sau, ôm cổ Hàn Tử: Anh Hàn! Tới sớm vậy?
Hàn Tử đẩy tay cậu ta ra, bĩu môi nói: Ba mẹ tôi về nhà lúc rạng sáng nay, tiếng động lớn quá nên dậy luôn
Cậu không chỉ tỉnh dậy mà còn làm cơm sáng cho hai người, lúc này mới lắc lư ung dung đi tới trường.
Cơ bản là bình thường cậu toàn bị kẹt ngoài cổng.
Thiệu Long cũng không hỏi lại nữa, chỉ chớp mắt đã thấy Lâm Đường ở trước mặt.
Ấy! Lâm Đường!
Lâm Đường ở phía trước, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Thiệu Long ở phía sau kêu cô mấy tiếng mới nghe.
Cô xoay người thì thấy hai thiếu niên song song đi tới.
Thiệu Long thấp hơn Hàn Tử một chút, đang cười chào hỏi cô.
Còn bên cạnh cậu ta, cả người Hàn Tử cực kỳ chói sáng.
Tóc cắt ngắn rủ xuống giữa lông mày, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, hẳn là cảm thấy cô đứng lại nên mới nhìn tới, giống như không có cười, nhưng toàn bộ biểu hiện đều rất dịu dàng.
Thiệu Long cười ngu ngơ: Chào buổi sáng!
Lâm đường cũng lễ phép nở nụ cười: Chào buổi sáng
Cô lại liếc mắt nhìn Hàn Tử, thấy cậu không định nói gì, cũng không nói nữa.
Ba người cùng đi vào phòng học.
Trong phòng học hò hét ầm ĩ, vừa khai giảng, lòng mọi người đều không tập trung vào học tập.
Thấy Hàn Tử đến, có vài chàng trai chào hỏi: Anh Hàn, đi sớm vậy, lập nhóm chơi game không?
Trong đó có một người đi tới phía này, Hàn Tử cất cặp ngồi xuống, Lâm Đường cũng ngồi xuống, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía bạn học muốn lập nhóm game nào đó.
Bạn học nào đó vô tình đối diện với ánh mắt của cô, trong nháy mắt trở nên cà lâm.
Bạn...bạn học, xin chào, mình tên là Hồ Nghị!
Lâm Đường khẽ ừ, Chào cậu, mình là Lâm Đường
Lâm Đường haha...mình...mình biết!
Hồ Nghị đâu còn nhớ mình tới để tìm Hàn Tử, còn muốn tìm thêm chủ đề để nói vài câu với Lâm Đường, Thiệu Long bỗng nhiên vỗ vai cậu ấy.
Sáng nay không lập nhóm, tự chơi đi!
Cậu ta vừa nói vừa quay đầu nhìn Lâm Đường: Cậu đừng sợ, cậu ta muốn kết bạn với cậu thôi!
Hàn Tử ở phía sau không hiểu sao liếc mắt nhìn cậu ta, lại thấy cô gái nhỏ khẽ gật đầu: Mình không có sợ
Giọng nói của cô gái nhỏ thật là mềm mại.
Còn rất êm tai nữa.
Hàn Tử khựng lại, suy nghĩ không hiểu sao mình lại thành một thanh khống*?
*người thích giọng nói
Cậu suy nghĩ phút chốc, lại liếc mắt nhìn Lâm Đường.
Cô gái nhỏ đã lấy sách ra đọc.
Cái mũi nhỏ vừa cao vừa thẳng, hàng mi nhấp nháy, sườn mặt trông cực kỳ đẹp.
Nhớ tới hôm qua dáng vẻ Lâm Đường trừng trừng nhìn mình cho mình kẹo.
Hàn Tử cúi đầu nhìn sách, khó tránh tặc lưỡi, biểu hiện trên mặt lại hơi phong phú.
Cảm xúc của mình hay là nhan khống* đây?
*người thích khuôn mặt đẹp
Buổi sáng trôi qua một nửa.
Hàn Tử cũng nhìn ra.
Cô gái nhỏ không phải là lạnh lùng, chỉ đơn giản là cô không thích nói chuyện....!
Không đúng.
Là không thích nói chuyện với người.
Ai trong lớp đến chào hỏi cô thì cô cũng đều điềm đạm, thậm chí gặp phải một hai người nháy mắt cô cũng cười cười với người đó một chút.
Hàn Tử chủ yếu là nhìn một chút.
Mấy người nháy mắt kia, đều là con gái....!
Chẳng lẽ là...cô gái nhỏ này còn phân biệt giới tính?
Cậu bị não mình dọa cho sợ, đen mặt gục xuống bàn suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Lúc đang giảng bài, trong phòng học xì xào.
Lâm Đường lật bài thi Vật Lý mình mang tới ra, nghiêm túc viết lại những câu sai vào sổ ghi lỗi.
Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, Lâm Đường liếc nhìn qua ngoài cửa, thấy đều là các chàng trai thì thu lại tầm mắt.
Một hồi lại có vài cô gái tới, Lâm Đường ngước mặt nhìn một lát, chờ bọn họ đi lại bắt đầu viết đề bài.
Hàn Tử thấy tận mắt: ...!
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, đưa tay vỗ Thiệu Long một cái.
Bọn họ làm gì ngoài kia vậy?
Thiệu Long đang chơi game dưới gầm bàn, nghe vậy vội vàng gấp gáp nhìn thoáng qua bên ngoài, lại cúi đầu nói: Mấy lớp kế bên, nghe nói lớp chúng ta có bạn gái xinh đẹp chuyển tới, đều chạy tới xem
Hàn Tử: ...!
Cậu cũng không tiện nói gì.
Lâm Đường không biết có nghe thấy họ nói gì không, dù sao cũng không ngẩng đầu lên, không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm ghi lỗi của cô vào đề.
Hàn Tử khống chế tiếng động, hơi lùi lại, lặng lẽ đi ra ngoài từ phía sau.
Đám người bên ngoài cậu đều quen.
Mấy lớp 6 lớp 7, loáng thoáng còn có vài người của lớp 3.
Thấy cậu đi ra, một người trông có vẻ chơi thân với cậu đi tới vỗ cậu một cái: Anh Hàn! Em gái ngồi cạnh cậu chắc là người mới chuyện tới ha! Lớn lên đúng là xinh đẹp! Đẹp hơn người toàn ban kia nhiều!
Người toàn ban kia là hoa khôi được chọn ra của khối lớp 10 hồi năm ngoái.
Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, tóc dài thẳng đen tuyền, da trắng, vừa vào học là có học trưởng viết thư tình cho cô ấy.
Hàn Tử đưa tay gác lên trên lan can ngoài hành lang, quay đầu nhìn cậu ta: Cậu định làm gì? Theo đuổi người ta à? Cậu cũng đừng có quên cậu mới chia tay có một ngày thôi
Người này chia tay bạn gái lúc vừa hết kỳ nghỉ hè, bây giờ còn chưa tới hai ngày đã có chủ ý với Lâm Đường.
Nam sinh bị Hàn Tử nói làm mặt hơi đỏ lên, Hàn Tử cho rằng cậu ta chuẩn bị bắt đầu xấu hổ, tiếp đó lại nghe cậu ta còn nói: ...Nếu là, nếu là Lâm Đường bằng lòng, mình cũng không ngại hahaha...Ấy! Anh Hàn, sao cậu đánh mình!
Một bàn tay của Hàn Tử lại đập lên đầu cậu ta: Thôi đi, đừng có gây tai họa cho con gái nhà người ta!
Nam sinh này không phục: Cái gì mà tai họa! Dáng dấp của mình cũng không tệ...!
Cậu ta nhìn mặt Hàn Tử, lại bất lực: ...Chỉ kém cậu có một chút thôi!
Hàn Tử suýt chút trợn ngược mắt: Thôi đi được rồi, mau đi về đi, đừng làm trễ nãi việc học của bạn cùng bàn của mình
Vừa mới con gái nhà người ta, chớp mắt đã thành bạn cùng bàn của mình.
Nam sinh oán thầm, thấy hành lang còn ít người, cậu ta cũng chạy đi.
Hàn Tử thấy bên ngoài rốt cuộc cũng yên tĩnh mới đi vào phòng học.
Lâm Đường không biết một đám nam sinh ở bên ngoài nói cái gì, Hàn Tử đi qua nhìn tờ bài thi của cô đã sửa xong.
Cậu ngồi xuống, lại giương mắt nhìn Thiệu Long đang chơi game ở phía trước, cảm thấy cậu có một bạn cùng bàn chăm chỉ như vậy, điện thoại trong cặp cũng ngại lấy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...