Tiểu Tình Nhân

Một tuần trôi qua, Mạc Thiên làm việc ở nhà một mực chăm sóc Tiểu Bối Bối.

Nhưng hạng mục của Kiều An Hạ lại không thể vắng mặt cô.

Mạc Thiên để cho cô đi làm, bản thân sẽ giúp cô chăm sóc Tiểu Bối Bối.

Buổi tối, Kiều An Hạ về hơi trễ, lúc này Tiểu Bối Bối đã nằm trong lòng Mạc Thiên ngủ quên.

“Xin lỗi, công trình đang trong giai đoạn xây dựng nên hơi bận rộn.”

Mạc Thiên cau mày: “Đừng làm việc quá sức.”

Kiều An Hạ không nghĩ gì mà nói: “Công trình này đang gấp một chút, sau khi bàn giao công việc có thể nhanh một chút quay về Ý.”

Nói xong, Kiều An Hạ mới nhận ra dường như nói ra lời muốn giấu trong lòng.

Mạc Thiên trầm mặc.

“Mạc Thiên, anh đã có vị hôn thê đúng không? Tôi thật sự cảm thấy ở nơi này gây ra hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?” - Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm: “Em sợ dính líu tới anh sao? Anh còn tưởng mối quan hệ của chúng ta đã tốt hơn rồi.”

Kiều An Hạ không lên tiếng, xem như đó là đáp án của cô. Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Kiều An Hạ bước tới bế Tiểu Bối Bối lên nói: “Tôi đưa con bé lên lầu ngủ.”

Mạc Thiên không nói gì, lập tức đi ra khỏi cửa. Kiều An Hạ ở cầu thang quay người lại nhìn bóng lưng của anh khuất sau cánh cửa. Lòng cô trùng xuống, ôm Tiểu Bối Bối về phòng.

Sau khi lên xe, Mạc Thiên gọi điện cho Lương Ân: “Ra ngoài uống rượu.”

Lương Ân cười lớn: “Đại ca, anh muốn uống rượu à? Không phải anh đã bỏ rượu từ năm năm trước sao? Tôi còn tưởng anh đang làm một ông bố siêu nhân thật vui vẻ.”

Nhắc đến làm baba, anh càng tức giận hơn: “Uống hay không?”


“Uống.” - Lương Ân nói cái địa chỉ, sau đó cúp điện thoại.

Lúc đến nơi, Mạc Thiên đang ngồi trong phòng bao uống rất nhiều rượu, trong phòng vắng tanh chỉ có một mình anh ta.

Lương Ân cạn cả lời: “Uống nhiều như vậy thì có ít gì, một cô nàng nóng bỏng rót rượu cũng không gọi, vậy sao còn không bằng về nhà uống đi.”

Mạc Thiên trừng mắt nhìn hắn, Lương Ân nhất thời im bặt.

“Được rồi, tôi biết anh không thể chạm vào phụ nữ, nhưng trong nhà không phải có một người có thể chạm sao? Anh nên về nhà gọi chị dâu uống cùng.”

Mạc Thiên cười khổ: “Tiểu hồ ly vô lương tâm đó, cô ấy thì biết cái gì?”

Lương Ân: “…”

Đây là vợ chồng giận dỗi? Thật sự chính là hiếm thấy, khi nào đường đường là Mạc tổng lại có cái dạng giận dỗi này.

Là bạn thân của Mạc Thiên, hắn lấy điện thoại ra chụp lại một tấm làm kỉ niệm.

Tách tách tách mấy cái, Lương Ân trực tiếp chuyển những bức ảnh này cho Kiều An Hạ.

Sau đó, anh cầm ly rượu lên nâng lên cụng ly Mạc Thiên: “Tới luôn, không say không về.”

Kiều An Hạ cho Tiểu Bối Bối đi ngủ, đi xuống lầu uống chút sữa nóng sau đó liền nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Bên trong là hình ảnh Mạc Thiên say khướt tựa vào sô pha uống rượu, bên dưới là chú thích của Lương Ân: “Mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, chị dâu, sao chị lại dày vò đại ca tôi thành dạng này.”

Còn đính kèm cái vị trí.

Trong lòng Kiều An Hạ rung động, Mạc Thiên lại uống rượu.


Dì Trương lại đột nhiên nói: “Đã quá giờ uống thuốc rồi, Mạc thiếu sao vẫn chưa trở về.”

“Thuốc gì?” - Kiều An Hạ hỏi.

“Thuốc chống teo cơ.” - Dì Trương nói: “Từ sau khi Mạc thiếu bị tai nạn, luôn phải dùng loại thuốc này.

Kiều An Hạ nhíu mày, nhớ tới bức ảnh Lương Ân gửi đến. Không uống thuốc còn đi uống rượu, đã vậy còn uống nhiều như vậy?

Cô mím môi nhìn lên cửa phòng: “Tôi ra ngoài xem, dì Trương nhìn Tiểu Bối Bối giúp tôi nhé.”

Dì Trương mỉm cười đồng ý.

Kiều An Hạ đi xuống gara lấy xe, theo Lương Ân vị trí gửi tới của bọn họ mà lái đến.

Bên này, Lương Ân gửi ảnh cho Kiều An Hạ, không thấy cô ấy trả lời, không khỏi thở dài.

“Đại ca, nhìn xem anh thật đúng là đồ ngốc, chị dâu không thèm quan tâm đến anh rồi, được rồi, tôi đưa anh về.”

Nói xong, Lương Ân liền khom lưng đỡ Mạc Thiên đứng lên.

Mạc Thiên thật sự uống quá nhiều, đây là lần đầu tiên Lương Ân nhìn thấy anh như vậy, anh chưa bao giờ là người làm việc không cần biết hậu quả. Bất kể lúc nào anh cũng rất bình tĩnh, tỉnh táo và kiềm chế.

Cũng chỉ có Kiều An Hạ mới biến anh ấy thành dạng này.

Lương Ân thở dài, không biết khi nào hắn mới gặp được một người phụ nữ khiến hắn trở thành thế này.

Ra khỏi phòng bao, phía trước một bóng đen lướt qua, Lương Ân bất ngờ nhìn thấy cô gái khiêu dâm mà lần đó hắn đã không túm được trong lần càn quét lần trước.

Mẹ nó, vì cô ta mà hắn ta bị đội chóng tệ nạn xã hội cười nhạo suốt một thời gian dài.


Lương Ân vội vàng hét lên: “Dừng lại.”

Cô gái kia nhìn thấy Lương Ân liền kinh hãi lập tức bỏ chạy, Lương Ân đã đỡ Mạc Thiên, nhìn thấy nhân viên phục vụ liền đẩy anh ta qua bên phía nhân viên: “Chăm sóc Mạc tổng giúp tôi, tôi sẽ quay lại sớm.”

Người phục vụ kia nhận ra Mạc Thiên, Mạc Thiên và Lương Ân là khách quen nơi này, nên đỡ Mạc Thiên ngồi xuống bên cạnh.

Mạc Thiên rên rỉ đòi uống nước, nhân viên phục vụ liền đi rót một ly nước.

Khi anh ta rót nước quay lại, hắn phát hiện bên cạnh Mạc Thiên còn có một cô gái khác.

Lục Vi đẩy cánh tay Mạc Thiên hét lớn: “Mạc Thiên, anh tỉnh một chút.”

Nhân viên phục vụ kinh ngạc: “Tiểu thư, cô là…”

“Tôi là hôn thê của Mạc Thiên, anh không cần lo lắng, giao anh ấy cho tôi.”

Nhân viên phục vụ cũng mơ hồ nhận ra Lục Vi từng xuất hiện trên TV với vai trò hôn thê của Mạc Thiên nên không còn nghi ngờ gì nữa.

Lục Vi gọi người đỡ Mạc Thiên đi lên lầu trên, bên trên là phòng khách sạn, sau khi phục vụ rời đi, Lục Vi khóa cửa lại, trực tiếp nhào vào lòng ngực của Mạc Thiên.

“Mạc Thiên, anh có biết em yêu anh nhiều đến mức nào không? Tại sao anh lại không yêu em? Em đã là vợ sắp cưới của anh năm năm rồi, tại sao anh vẫn chưa muốn kết hôn với em? Em biết tất cả, anh nói chân anh không khỏe không muốn kết hôn là gạt em. Nếu không phải như vậy vì cái gì Kiều An Hạ trở về, anh không còn bận tâm đến đôi chân nữa. Chính là anh muốn từ chối em mà thôi.”

Cô ta đang nói, Mạc Tiên ngơ ngác cau mày, ngửi thấy một mùi nước hoa đậm đặc. Đây không phải mùi hương của Kiều An Hạ, mùi của Kiều An Hạ là mùi tự nhiên, thoang thoảng và thanh nhã.

Theo bản năng anh đưa tay ra một mực đẩy Lục Vi tránh xa.

Lục Vi: “…”

Mạc Thiên cho dù say rượu, anh cũng không muốn đến gần tôi sao?”

Nghĩ đến đây, Lục Vi đứng lên lục túi xách, lấy ra một hộp thuốc đã chuẩn bị trước, người bán nói rằng loại này rất mạnh, người có quyết tâm đến đâu cũng không thể chống đỡ được.

Lục Vi rót một ly nước rồi bỏ viên thuốc vào, rất nhanh hòa tan.


Cô ta bước lại gần Mạc Thiên, đưa cốc nước đến môi anh: “Mạc thiên, uống chút nước đi.”

Người say rượu quả nhiên rất thích nước, lúc này cũng đã mất đi cảnh giác.

Uống xong nửa cốc, anh nằm xuống, Lục Vi hít một hơi thật sâu, nhìn Mạc Thiên nằm đó, trong lòng cô ta cực kỳ kích động.

Cô ta hưng phấn, có chút khẩn trương, cô ta tựa hồ nhớ đến những lần gần gũi Sở Mộ Thành…

Lục Vi cắn răng uống hết nửa ly nước còn lại, sau đó bước tới chậm rãi đưa tay cởi cúc áo của Mạc Thiên.

Khi thuốc dần dần phát huy tác dụng, Lục Vi cảm thấy cơ thể dần dần nóng lên. Còn Mạc Thiên nằm đó, phản ứng càng thêm mãnh liệt hơn, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn.

Tim Lục Vi đập thình thịch, cô ta trực tiếp nằm trong vòng tay anh, nhưng Mạc Thiên liền đẩy cô ta ra: “Không phải cô ấy, cút đi cho tôi.”

Lục Vi trái tim trầm xuống…

Cô ấy? Không cần nghĩ chắc chắn là Kiều An Hạ…

Kiều An Hạ có cái gì tốt? Khi đã dính thuốc mạnh như vậy, anh ấy vẫn có thể cảm thấy mình không phải là Kiều An Hạ?

Lục Vi nghĩ vậy, đưa tay cởi thắt lưng của Mạc Thiên, lần này Mạc Thiên trực tiếp đá cô ta ra khỏi giường. Cú đá không chút lưu tình, Lục Vi cũng không kịp chuẩn bị, trực tiếp ngã nhào xuống đất, đầu óc nổi đom đóm. Lúc này bên ngoài, Kiều An Hạ đã đi đến nơi. Cô vội vàng đi vào, tìm phòng riêng mà Mạc Thiên hay lui tới, nhưng người phục vụ nói với cô rằng Mạc Thiên đã đi rồi. Kiều An Hạ mím môi, chẳng lẽ Lương Ân đưa anh ta về vì cô ấy không trả lời tin nhắn? Có lẽ là vậy, nghĩ vậy nên Kiều An Hạ chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng khi đến sảnh thì người phục vụ lại ngăn cô lại: “Tiểu thư, cô là bạn của Mạc tổng sao? Đây là đồ vật Mạc tổng đánh rơi, phiền cô giúp chúng tôi gửi cho anh ấy.” Kiều An Hạ liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay người phục vụ, hóa ra chiếc nhẫn mà Mạc Thiên luôn đeo trên tay, cùng chiếc nhẫn trước kia anh đeo cho cô là một đôi. “Vâng, cảm ơn.” - Kiều An Hạ hỏi thêm: “Cậu nhặt nó ở đâu vậy?” “Ngay ở ghế sô pha chổ kia, vừa rồi có một cô gái cùng anh ấy nói chuyện, Mạc tổng uống rất say, chắc là không để ý nên bị rơi xuống.” Mạc Thiên uống say? Còn có trò chuyện với một cô gái? Cô cảm giác có gì đó không ổn liền gọi cho Lương Ân, bên kia Lương Ân thở hổn hển: “Chị dâu, em có chuyện quan trọng, lát nữa sẽ nói.” “Không, anh nghe tôi nói trước, Mạc Thiên đâu rồi?” Lương Ân kinh ngạc: “Không phải ở quán rượu sao, tôi đã nhờ phục vụ chăm sóc anh ấy giúp tôi?” Trong lòng Kiều An Hạ run rẩy: “Không thấy anh ấy.” Cùng lúc đó, trong phòng khách sạn.

Lục Vi đi tắm, cố ý rửa sạch mùi nước hoa trên người rồi lại đi về phía Mạc Thiên.

Tác dụng của thuốc đã có tác dụng lên cả hai người, Mạc Thiên đã trở nên có chút điên cuồng.

Lục Vi vừa đi tới, liền bị anh dùng một tay kéo xuống giường đặt dưới thân. Tròng mắt của anh đỏ bừng, trên thân và trên mặt đều xuất hiện mẩn đỏ ở mức độ khác nhau, nhìn thấy rất đáng sợ.

Lục Vi sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô ta lại đưa tay ôm chặt lấy Mạc Thiên.

Cẩn thận câu dẫn: “Không sao, không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt hơn, em sẽ làm anh hạnh phúc.”

Cô ta cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe dịu dàng nhất, người đàn ông trên người cô dường như bị hấp dẫn, anh từ từ cúi đầu xuống, đến gần cô.

Trái tim Lục Vi đập mạnh, lần này cô nhất định sẽ thành công, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô được gần gũi với Mạc Thiên như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận