Tiểu Tình Nhân

“Mạc tổng, anh đã quên rồi phải không? Tôi đã có chồng, anh làm vậy là trái đạo đức?”

Mạc Thiên trầm mặc.

Kiều An Hạ cảm giác đã tìm ra biện pháp đối phó với anh liền hít sâu một hơi, bước đi qua anh.

Không ngờ, chiếc xe lăn lại di chuyển phía sau cô: “Kelly, một nhà thiết kế nội thất có tiếng ở Ý, có một đứa con gái, hiện tại còn độc thân, có một studio thiết kế mang tên của mình.”

Anh ta đã điều tra ra được.

Nhưng cũng là không có gì ngạc nhiên, với năng lực của anh ta, chỉ cần túm được một manh mối, anh ta sẽ tìm ra được rất nhiều.

Kiều An Hạ cắn răng: “Thì sao, chuyện của tôi đều không liên quan đến anh, tôi cũng sẽ không chịu uy hiếp của anh.”

Ánh mắt Mạc Thiên đầy ảm đạm: “Anh sẽ không uy hiếp em nữa.”

Kiều An Hạ cười lạnh: “Nhưng bây giờ anh đang uy hiếp tôi, anh điều tra về tôi, thậm chí còn nói rằng đã biết tôi có một đứa con gái. Sao? Anh muốn dùng con gái tôi để uy hiếp tôi à? Tôi nói cho anh biết, không thể nào. Con gái của tôi là mạng sống và là tất cả của tôi, nếu anh dám động vào con tôi, tôi cũng sẽ liều mạng với anh.”

Mạc Thiên nhìn thấy sự điên cuồng của cô.

Anh không biết người đàn ông may mắn nào có được cô, nghĩ đến bản thân mình và cô từng có ý định sinh con với nhau, nhưng cuối cùng lại thất bại, trái tim Mạc Thiên đau nhói.

Giọng Mạc Thiên khàn khàn: “Không có, anh sẽ không bao giờ tổn hại em, và cũng sẽ không tổn hại con bé.”

“Vậy anh đi đi.” - Kiều An Hạ nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Mạc Thiên gật đầu, hồi lâu anh mới tiến tới, đặt chai nước trong tay xuống dưới chân cô, sau đó xoay người rời đi.


Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạc Thiên, Kiều An Hạ chợt tỉnh táo trở lại.

Vậy mà lại rời đi thật?

Nhưng mà hiện tại Mạc Thiên đã biết đến sự tồn tại của cô. Cô phải nhanh chóng hoàn thành, phải quay về nơi đó, không còn là địa bàn của Mạc Thiên, cô mới thật sự yên tâm.

Nghĩ vậy, cô lao vào công việc thật nghiêm túc.

Đến ngày hôm sau, bảo mẫu cô liên hệ từ trước gọi đến thông báo ba của cô ấy bị tai nạn và cô ấy phải về quê để chăm sóc ba mình, nên không thể đến nhận việc.

Cô lại không muốn làm phiền Cố Dực quá nhiều, nghĩ đến nghĩ lui ở chỗ làm còn có trợ lý, nên quyết định mang theo Tiểu Bối Bối đến công trình.

Ami thật sự thích Tiểu Bối Bối, hai người ở văn phòng bên dưới chơi với nhau.

Kiều An Hạ nghĩ sẽ không có vấn đề liền đứng dậy đi lên lầu, cô còn một số thứ còn chưa đo đạc xong.

Bận rộn một lúc, cảm thấy Tiểu Bối Bối ở dưới không biết có nhớ mẹ không, nên lại đi xuống.

Kết quả, văn phòng không có một ai.

Kiều An Hạ giật mình vội chạy ra ngoài, lúc này Ami cũng đi tới: “Tiểu Bối Bối đâu?”

Ami ngẩn cả người: “Con bé vừa lên lầu tìm chị, em có nhìn thấy con bé đi lên mà.”

“Không có.” - Kiều An Hạ lắc đầu, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.


Toàn bộ tòa nhà được lật tung và không thấy chút dấu vết nào của Tiểu Bối Bối.

Lúc này, Tiểu Bối Bối đi lên lầu, nhìn thấy Kiều An Hạ toàn thân đổ mồ hôi, sau đó lại bước xuống muốn mua nước cho mẹ.

Ai ngờ khi quay lại liền bị lạc đường.

Cô bé nhìn xung quanh, tất cả đều lạ lẫm. Lại nhớ đến lời mẹ nói, con gái phải mạnh mẽ, khóc lóc không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể bình tĩnh mới có thể tìm được cách.

Vì vậy Tiểu Bối Bối nắm chặt tay bước tiếp, nhìn thấy có người phía trước muốn chạy tới hỏi đường, kết quả vừa bước ra đường lớn đã nhìn thấy một chiếc xe đang lao nhanh về phía mình. Mặc dù Kiều An Hạ nói rằng không muốn nhìn thấy anh, nhưng Mạc Thiên lại phát hiện khi ra ngoài vào buổi trưa lại đi đến nơi có cô mà không hề hay biết. Dù là cô không cho anh đến gần cô, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cô. Chỉ là vừa đến đầu đường đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lại nhìn thấy tiểu cô nương đang đi về phía đường lớn và có một chiếc xe đang lao tới. Trái tim Mạc Thiên run lên, gần như trong nháy mắt, anh lao tới ôm Tiểu Bối Bối vào trong lòng. Vang lên một tiếng động mạnh, cánh tay của Mạc Thiên đập vào tảng đá bên đường. Mạc Thiên cau mày, không để ý đến cánh tay, lại ôm Tiểu Bối Bối trong lòng, trầm giọng hỏi: “Có sao không?” Tiểu Bối Bối chớp chớp mắt mỉm cười. “Chú đẹp trai, chính là chú rồi.” Mạc Thiên liền thở phào nhẹ nhõm: “Sao con lại ở đây? Mẹ con đâu?” “Mẹ ở bên trong chỗ làm, con ra ngoài mua đồ cho mẹ.” Sau lưng truyền đến tiếng kêu lo lắng của Kiều An Hạ: “Tiểu Bối Bối…” “Mẹ!.” - Tiểu Bối Bối đưa tay vẫy vẫy. Trái tim gần như sắp rơi ra của Kiều An Hạ lúc này mới quay trở lại. “Tiểu Bối Bối, sao con lại một mình đi ra ngoài, con làm mẹ sợ chết khiếp rồi.” Tiểu Bối Bối chỉ vào Mạc Thiên đang ngồi gục trên mặt đất, xe lăn của anh đã bị đổ, vẻ mặt có chút chật vật, không còn chút gì thần thái của ngày trước. “Mẹ, là chú ấy đã cứu con.” Kiều An Hạ mím môi, bước tới dựng lại xe lăn của Mạc Thiên, sau đó cô nắm lấy cánh tay của anh: “Tôi đỡ anh lên.” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại đặt lên cánh tay anh, giữa mũi anh là mùi thơm của cô gái đã lâu rồi gặp, cho dù là nhiều năm như vậy, mùi hương say mê quyến rũ khiến anh muốn ngừng mà không được. Nhắm hai mắt lại, đếm đáy mắt che giấu, anh mới gật đầu một cái rồi ngồi lại vào xe lăn. Trong tay trống rỗng, cảm xúc va chạm rung động biến mất, chỉ còn lại giọng nói của tiểu hồ ly vô tình lạnh như băng: “Cảm ơn anh cứ Tiểu Bối Bối, tôi có muốn tôi gọi giúp anh đến Thang Duy không, cậu ta sẽ sớm đến đón anh.” Thấy Mạc Thiên không đáp, Kiều An Hạ nắm lấy tay Tiểu Bối Bối xoay người rời đi. Tiểu Bối Bối dãy dụa không chịu rời: “Mẹ ơi, sao chúng ta không cảm ơn chú ấy? Sao không mời chú ấy đến nhà chúng ta chơi?” Kiều An Hạ nhíu mày: “Không được.” Mạc Thiên chính là kiếp nạn của cô, cô thật vất vả mới thoát đi được, tại sao lại trở về, cô không muốn trở về những ngày tháng đó. Tiểu Bối Bối lại nói: “Mẹ đã nói, có ơn thì phải báo sao? Vì sao lại không báo ơn chú ấy.” Kiều An Hạ nghiêm nghị: “Sao con lại không nghe lời mẹ, Bối Bối, mẹ sẽ buồn đấy.” Tiểu Bối Bối đưa mắt nhìn Mạc Thiên, ngậm ngùi im lặng. Đi được mấy bước, Tiểu Bối Bối lại kéo tay Kiều An Hạ: “Mẹ, chú chảy máu.” Kiều An Hạ kinh ngạc, nhìn xuống tay áo của mình từ khi nào dính đầy máu đỏ, cô nhanh chóng kiểm tra thì phát hiện đó không phải là máu của Tiểu Bối Bối. Tim Kiều An Hạ đập thình thịch, là máu của Mạc Thiên sao? Nhưng vì sao khi nãy anh ta lại không nói một lời nào? Tim Kiều An Hạ như bị thứ gì đó đập vào, cô quay đầu nhìn lại, phía sau lưng Mạc Thiên đang dùng một tay lấy miếng gạc từ trong túi phía sau xe lăn, tự mình băng bó. Anh ấy có phải là Mạc Thiên không, sao có thể trở nên như thế? Mạc Thiên dường như nhận ra ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn cô: “Ngồi xe lăn không tiện và hay bị thương nên anh tự mình chuẩn bị.” Kiều An Hạ bước tới cầm lấy miếng băng gạt từ tay anh nói: “Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Mạc Thiên lắc đầu: “Không cần.” “Không được, anh vì cứu con của tôi mà bị thương, tôi không muốn mắc nợ anh.” Mạc Thiên cười nhạt: “Được.” Trong bệnh viện, bác sĩ nói miệng vết thương cần rửa sạch mới có thể băng bó. Tiểu Bối Bối nghe vậy, lông mày nhỏ rất giống ai đó thích cau lại. Cô bé nhớ lần trước bị ngã, cũng là dùng một loại nước rửa đi, rất là đau rát đến phát khóc. Nghĩ vậy cô bé chạy đến sau xe Mạc Thiên: “Chú, cái này cho chú.” Mạc Thiên kinh ngạc nhìn cô bé đưa cho anh cây kẹo mút, còn cẩn thận mở sẵn vỏ bọc, bên trong là viên kẹo trong suốt. “Chú ơi, rửa vết thương rất đau, nhưng ăn kẹo sẽ bớt đau hơn.” Kiều An Hạ vội kéo con gái lại: “Chú ấy không ăn đồ ngọt.” Tiểu Bối Bối có chút thất vọng: “Chú, chứ ăn một cái đi.” Mạc Thiên mỉm cười gật đầu, đưa viên kẹo ngọt ngào của Tiểu Bối Bối vào miệng: “Cảm ơn con, không còn đau nữa.” Tiểu Bối Bối cười rất rạng rỡ. Kiều An Hạ cảm thấy bất an khi nhìn con gái và Mạc Thiên tương tác, cô vội vàng gọi điện cho Thang Duy và kéo Tiểu Bối Bối rời đi. Mạc Thiên sau khi băng bó vết thương đi ra, Thang Duy đã tới, phát hiện mẹ con Kiều An Hạ đã rời đi, trong lòng trùng xuống. “Mạc tổng, anh đang ăn kẹo sao?” - Thang Duy kinh ngạc. Mạc Thiên mới nhận ra trong miệng vần còn cây kẹo mút của Tiểu Bối Bối đưa cho, thực ra đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh ăn kẹo mút. Rất ngọt và ngon. Mạc Thiên chỉ cười:”Đi thanh toán đi.” Buổi tối, Kiều An Hạ ngồi trên giường, nhìn con gái đang ngủ say, người ta nói con gái giống ba đúng không sai biệt. Nhìn cái tính cách không sợ trời không sợ đất, đôi mắt sâu thẳm như là một phiên bản nữ Mạc Thiên. Nghĩ vậy, Kiều An Hạ phiền lòng, cô sẽ không cho phép con gái và Mạc Thiên tiếp xúc nữa, Mạc Thiên hiện tại có thể kiềm chế bản thân, nhưng nếu biết Tiểu Bối Bối là con gái của anh thì chắc chắn anh ta sẽ không buông tha hai mẹ con họ. Kiều An Hạ lập tức tìm trường mầm non để gửi Tiểu Bối Bối, cô phải thật nhanh rời đi. Sáng hôm sau, Lục Vi đi đến Vịnh Bích Thủy, còn chưa kịp vào cổng đã nhìn thấy Coca gầm gừ đứng trước cửa, cứ như cô ta mà bước vào một bước, nó sẵn sàng chiến đấu.

Lần trước cảnh tượng bị chó cắn vẫn còn trong đầu, Lục Vi lập tức thoái lui.

Dì Trương từ bên trong nhìn thấy cô ta chạy xa không khỏi bật cười.

Lục Vi chạy ra khỏi cổng, mới nhận ra vì chạy quá gấp, váy vướn vào cửa bị xé một mảng.Thở hổn hễn dậm chân thì một chiếc xe hơi quen thuộc dừng lại ngay bên cạnh.

Khuôn mặt yêu nghiệt cửa người đàn ông phians chiếu qua cửa sổ.

“Bảo bối, lên xe.”

Đây là trước cửa nhà Mạc Thiên, cô ta cảnh giác nhìn xung quanh không có ai mới vội vàng lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, một tay Sở Mộ Thành lái xe, một tay bắt đầu sờ soạng trên người Lục Vi.

“Bảo bối, không phải em nói có tiền sẽ cùng tôi rời đi sao? Đã năm năm rồi, em càng ngày càng quấn lấy Mạc Thiên, có biết tôi ghen không?”


Lục Vi kinh hãi, dù là giọng điệu hắn ta rất nhẹ nhàng nhưng cô biết hắn ta đang tức giân.

“Tôi cũng không muốn nhưng ai biết xui xẻo đến mức Mạc Thiên gặp tai nạn và bị thương ở chân, hôn lễ phải hoãn lại, không thể kết hôn với anh ta thì lấy tiền đâu ra?”

Thấy Sở Mộ Thành im lặng, Lục Vi vội vàng vuốt xe ngực của hắn: “Đừng giận, trên thế giới này không ai tốt hơn anh đâu?”

Ánh mắt Sở Mộ Thành rơi vào ngón tay của Lục Vi: “Bị gì?”

Lục Vi vội rút tay lại: “Bị chó cắn. Mẹ nó con chó nhà Mạc Thiên đáng chết, nhiều năm như vậy cũng không muốn quen thuộc tôi.”

Nói đến đây, đáy mắt của Lục Vi lộ ra nét hung ác…

Ngón tay lập tức được bao lấy bằng một hơi thở ấm áp, Lục Vi kinh hãi nhìn thấy Sở Mộ Thành đang ngậm lấy ngón tay của mình trong miệng hắn ta.

“Còn đau không?”

Lục Vi mím môi: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Sở Mộ Thành hài lòng gật đầu, đem ngón tau từ trong miệng lấy ra.

“Chỉ là một con chó thôi, tôi giúp em giải quyết nó.”

Lục Vi sửng sốt: “Không…ưm…ưm…”

Không đợi cô trả lời, Sở Mộ Thành đã kéo ghế xuống và trực tiếp đè lên cắn mút lấy cơ thể mềm mại mà hắn yêu thích.

Sau khi thỏa mãn, Sở Mộ Thàng vuốt ve lọn tóc của Lục Vi, lười biếng nói: “Đồ ngốc, cô gái kia đã trở lại, em biết không?”

Lục Vi kinh ngạc: “Ai?”


“Còn có thể là ai? Đương nhiên là Kiều An Hạ.”

“Không thể.” - Lục Vi trợn tròn mắt: “Cô ta sao có thể quay lại được, không phải cô ta đã chết rồi sao?”

Sở Mộ Thành hừ lạnh: “Em cứ như vậy muốn gả cho Mạc Thiên sao? Em quên đó là thi thể giả sao?”

Lục Vi vẫn chưa quên, nhưng sau nhiều năm như vậy, mọi người dần dần đã trở nên bình lặng, cô lại tin rằng Kiều An Hạ đã chết.

Vậy mà ai ngờ cô ta quay lại.

Lục Vi hoảng sợ: “Anh nói xem, cô ta quay về để trả thù à? Cô ta có biết tôi là người muốn cho cô ta nổ tung hay không?”

“Bảo bối, sợ cái gì?” - Sở Mộ Thành có vẻ lười biếng: “Tôi làm việc mà em không yên tâm sao? huống chi sự kiện ở thành phố A, bọn họ đều coi là ngoài ý muốn.”

Lục Vi nhẹ nhõm nhưng nhất thời lại trở nên căng thẳng: “Mạc Thiên thì sao? Anh ta có biết Kiều An Hạ trở về không?”

Sở Mộ Thành lắc đầu: “Không biết, hắn ta ở bên cạnh em không lộ ra điều gì khác lạ sao?



Lục Vi lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em nên càng dùng nhiều sức lực trao cho tôi thay vì hắn ta mới đứng.” - Sở Mộ Thành nói xong, dục vọng vừa mới phóng thích lại dâng lên.

Một lần nữa đặt Lục Vi dưới thân.

“Mộ Thành, anh có thể giúp em một lần nữa được không? Hãy cho Kiều An Hạ biến mất mãi mãi.”

Sở Mộ Thành cúi đầu, cắn lên xương quai xanh của cô ta: “Xem biểu hiện của em.”

Trong mắt Lục Vi hiện ra tia hung ác, bàn tay ôm lấy cổ Sở Mộ Thành, giọng nói ngọt ngào thở vào tai hắn: “Mộ Thành, em sẽ ở trên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận