Đã hơn một tháng kể từ ngày hôm xảy ra sự việc đau lòng ,Ninh Dư Hạo mặc dù đã lùng sục khắp vùng biển quanh khu vực và những hòn đảo gần đó ,nhưng vẫn không thể nào tìm thấy được Tiểu Ly ,đến cả một chút tung tích , manh mối cũng không hề có ,giống như cô đã bốc hơi mà bay đi vậy …
-“ Thiếu gia… chúng ta đã tìm kiếm nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không thấy.
.
hay là …”
-“ Sống phải thấy người, chết phải thấy xác…”
Ninh Dư Hạo gằn giọng với Lý Trung , cảm xúc của hắn có phần giận dữ hơn thường ngày, kể từ khi Tiểu Ly tự sát hắn vẫn luôn luôn giằn vặt bản thân đến điên người, không một ai có thể khuyên bảo kể cả Lý Tịch , mẹ của hắn…
Những ngày đầu hắn tự nhốt mình trong căn phòng của Tiểu Ly ở biệt thự Hương Lan, suốt ngày chìm đắm trong men say cay nồng, công việc cũng bỏ bê không quan tâm đến khiến Lý Trung cùng Tư Minh lúc nào cũng xù đầu giải quyết, ở bên thành phố Lolytar thì có Triết Viễn Dương cùng Tống Dựt sắp xếp mọi việc, nhưng tất cả đều không thể bằng Ninh Dư Hạo cho dù thế nào thì người đứng đầu vẫn phải điều hành mới có thể êm xuôi được tất cả mọi chuyện…
Nhưng dường như chẳng có ai có thể khuyên bảo được hắn, hắn cứ như phát điên mà đuổi hết tất cả mọi người làm cho Triết Viễn Dương cùng Tống Dựt cũng bó tay, lặng lẽ thở dài mà quay trở về…
Hắn nhớ cô đến nhói lòng, cứ nghĩ đến cảm giác khi cô không còn tồn tại trên thế giới này hắn lại nhói lòng, trái tim thật sự rất đau, đau đến tột độ, …rồi nước mắt lại rơi… rơi rất nhiều như muốn giải thoát mọi cơn đau từ trong cơ thể, hắn rất hận bản thân mình, rất hối hận về những việc mình đã làm với cô, giờ đây hắn chỉ dám ước rằng cô sẽ không xảy ra chuyện gì , rằng cô vẫn sẽ còn sống, vẫn bình an … một điều ước sợ là sẽ xa vời nhưng đối với hắn đó chính là một tia hy vọng long lanh, đến khó tả…
Nhưng hiện thực hóa ra lại rất phũ phàng, từng ngày , từng giờ hắn ở trong căn phòng đó mà chờ đợi tin tức từ Lý Trung nhưng kết quả vẫn là vậy, vẫn là không thể tìm thấy cô, hắn đau đớn, hắn như gục ngã mà dằn vặt chính bản thân mình, trái tim nghẹn ngào hướng ánh nhìn xa xăm như trải lòng, ấm ức… Tại sao lại không thể tìm thấy cô, tại sao cô lại không nghĩ đến hắn mà nhẫn tâm bỏ hắn lại một mình,.
.
có trách móc, có uất ức nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ còn lại sự u sầu, thờ thẫn đến ngây dại…
Rồi một ngày nọ hắn bước ra khỏi căn phòng u tối như không có chuyện gì xảy ra ,gương mặt vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, một chút râu ria chĩa dài như chứng kiến sự trưởng thành chững chạc,… nói là vậy nhưng tất cả mọi người dường như đều nhận ra người đàn ông này thay đổi vô cùng trầm trọng, tích cách biểu hiện rõ sự cực đoan,tàn nhẫn đến kinh người…
Dường như người đàn ông không hề muốn nói chuyện với ai , cả ngày đều vùi đầu vào công việc từ sáng sớm đến tận đêm khuya và nhiều khi còn chẳng ngủ, hắn cứ thế mà từng ngày trải qua tất cả mọi chuyện, thỉnh thoảng sẽ xuống phòng Ninh Dư Luân thăm đứa trẻ một chút,.
.
cuộc sống diễn ra như thường ngày tẻ nhạt đến vô vị…
***
-“ Tiểu ly,.
.
em tỉnh rồi…”
Người con gái tỉnh lại từ trong cơn đau đớn tột cùng, cả cơ thể như rã rời, mơ hồ nhìn xung quanh tìm kiếm theo tiếng gọi của một người đàn ông …
-“Anh …anh là ai …”
Ngô Thừa Hoắc giật mình, dường như phát hiện ra một điều gì đó mà tiến đến ngồi sát bên cạnh cô gái nhỏ, khẽ lấy tay xoa đầu…
-“ Em … em không nhớ ra anh sao …”
Tiểu Ly nhìn người đàn ông, ngơ ngác mà lắc đầu, thật sự hiện tại đầu của cô như muốn nổ tung vậy, muốn nhớ cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đến cả việc cô tên gì , nhà ở đâu thậm chí cô còn không biết…
-“ Anh đang gọi bác sĩ, em yên tâm chắc sẽ không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi thêm đi…”
Ngô Thừa Hoắc vội an ủi, đắp thêm chăn cho cô gái nhỏ, trong thời gian đợi bác sĩ đến hắn liền đi xuống bếp chuẩn bị cho cô ít đồ ăn, tẩm bổ, ……không lâu sau thì vị bác sĩ cũng đến khám cho cô……
-“ Có vẻ như cô ấy đã bị mất trí nhớ khá nghiêm trọng do ảnh hưởng vết thương trên não , cũng không biết sau này có thể nhớ lại hay không … tạm thời cứ để cô ấy tĩnh dưỡng cho khỏe … sau đó chúng tôi sẽ tìm biện pháp khôi phục sau…”
-“ Được rồi… vậy xin cảm ơn ông…”
Sau khi tiễn vị bác sĩ về, Ngô Thừa Hoắc quay trở lại kèm theo một tô cháo bào ngư nóng hổi, hắn đỡ cô gái nhỏ dậy , vui vẻ đút cho cô…
-“ Hồi nãy, bác sĩ nói gì vậy ạ , tôi…tôi không hiểu lắm.
.
”
Hắn ngơ ngác trước câu hỏi của cô nghĩ lại thì cô không biết tiếng nước ngoài trong lòng có một chút vui vẻ kỳ lạ ,cũng không biết tại sao hắn lại có ý định muốn thay đổi tất cả cho cô, muốn biến cô trở thành một con người hoàn toàn mới, muốn cô có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi…
-“ Không sao , em vẫn bình thường tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe…”
-“ Ukm….
Nhưng sao tôi không nhớ gì cả, vả lại tôi cũng không biết tôi là ai …”
-“ Em … em là Jenny , là… là vợ của anh …”
Tiểu Ly thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng có chút hoang mang, cũng không biết tại sao nhưng dường như cô không hề có một chút cảm xúc nào với người đàn ông mà cô phải gọi bằng chồng, có một chút bối rối, vô cảm…
-“ Jenny… không sao … em mới tỉnh lại không nên suy nghĩ nhiều làm gì, anh sẽ từ từ bù đắp cho em , chịu không…”
Hắn nắm lấy tay Tiểu Ly, đặt lên chiếc trán xinh đẹp một nụ hôn dịu dàng, muốn cho cô có thể cảm nhận được tình cảm nồng thắm, muốn dành tất cả những yêu thương từ trước đến nay để bù đắp cho cô nhưng dường như cô gái nhỏ lại chỉ cảm thấy trống rỗng, một loại cảm giác thực sự khiến cô vô cùng khó chịu đến mơ hồ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...