Trên đường trở về gặp cha mình, Tiểu Ly vô cùng hồi hộp, còn có chút lo lắng khó tả, không biết sau từng ấy thời gian cha cô đã sống như thế nào khi không có cô bên cạnh, liệu cha có sống tốt hơn không….
-“ Lo sao “
-“ Không …chỉ là có chút căng thẳng “
Hắn nắm lấy tay cô ,kéo cô lại rồi ôm vào lòng , chẳng hiểu sao lại có chút hối hận khi quyết định đưa cô đi gặp ông ta ,
-“ Ly.
.
hứa với tôi cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi tôi “
Cô có chút ngạc nhiên quay lại nhìn hắn nhưng cũng không hề để ý mà tươi cười.
-“ Ông chủ đang nói gì vậy, tất nhiên tôi sẽ ở cạnh ông chủ mà, nói không chừng ông chủ sẽ chán tôi trước mà đá tôi đi ý “
Tiểu Ly nói mà không hề suy nghĩ gì , chỉ đơn giản là muốn làm Ninh Dư Hạo vui một chút, như vậy sau này có khi hắn sẽ cho cô gặp cha được nhiều hơn , nhưng cô không hề hay biết điều này lại làm cho hắn cảm thấy day dứt hơn bao giờ hết, một người như hắn liệu có đáng với cô không.
-“ Ông chủ,chúng ta đến nơi rồi “
Trước một khu nhà cũ kỹ, rộng lớn được bao phủ rất nhiều những cái cây gai góc, Tiểu Ly mơ hồ mà nhớ lại lúc cô bị bọn chúng bắt cóc …không sai đây chính là nơi chúng đã nhốt và đánh đập cô thậm tệ, một dự cảm không lành liền xuất hiện, cô liền quay lại đưa mắt nhìn Ninh Dư Hạo như nghi ngờ một chuyện gì đó cho đến khi cánh cửa được mở toang ,Tiểu Ly mới chạy xộc thẳng vào trong.
-“ Ông Chủ “
Hàng trăm người đứng xếp hàng nghiêm nghị, chào đón ông chủ của bọn chúng Ninh Dư Hạo, nhưng khi vừa nhìn thấy cô gái nhỏ chạy vào thì đã không chần trừ mà rút súng chĩa thẳng lên đầu cô.
Hắn vẫn không nói gì mà từ từ đi lại phía Tiểu Ly rồi bế cô lên, sau đó tiến đến một căn phòng mà khi cô vừa nhìn thấy , hình ảnh trong đó , nó đã khiến cho cô ám ảnh cả đời cũng không thể quên được.
Bên trong đó là một người đàn ông, gầy gò, ốm yếu, chân tay đã bị đánh gãy hoàn toàn đang nằm gục trên một vũng máu khô , hơi thở thoi thóp.
-“ Cha …”
Tiểu Ly như điếng người mấp máy mà nhìn vào người đàn ông cho dù thay đổi như thế nào cô vẫn nhận ra đó là cha của mình ,giờ phút này cảm giác thật đau đớn biết bao , cô muốn chạy lại để ôm lấy cha , chạy lại để nói rằng cô thật sự rất nhớ cha nhưng dường như Ninh Dư Hạo không cho cô cơ hội làm điều đó.
-“ Buông ra , buông tôi ra…….
Áaaaaaa….
tại sao.
.
cha tôi là tại sao….
anh … anh là đồ khốn nạn …… Ninh Dư Hạo anh thật sự là ác quỷ “
Tiếng thét như xé lòng của Tiểu Ly vang vọng khắp cả một vùng trời, cô đay nghiến mà ngoặm lấy tay hắn giờ phút này đây cô thật sự muốn băm hắn thành trăm nghàn mảnh, tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm mà hành hạ cha cô như vậy, cha cô đã làm gì sai , tại sao chứ, ông ấy không đáng bị như vậy, tất cả là do cô quá ngu ngốc khi tin rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hắn cha cô sẽ yên ổn.
Bởi vì quá sốc trước cảnh tượng vừa rồi nên cô đã ngất lịm đi trong vòng tay của hắn , khi tỉnh dậy cô thấy mình đang được chuyền nước trên giường trong bệnh viện , Tiểu Ly không chần trừ mà đứng dậy dùng tay rút ống chuyền ra.
-“ Ly … em tính làm gì, nằm xuống cho tôi “
-“ Hư!.
, anh có quyền gì mà ngăn tôi “
Cô nhìn hắn cười khẩy , ánh mắt căm phẫn như muốn giết người, giờ phút này cô chẳng còn gì để mà e dè, sợ hãi trước người đàn ông này nữa, nếu hắn muốn giết cô, thì cô cũng chẳng quan tâm,
-“ Ly … em thật sự muốn rời khỏi tôi sao “
-“ Đúng “
-“ Em muốn biết lý do tại sao tôi làm thế với ông ta không “
Tiểu Ly bần thần nhìn Ninh Dư Hạo , chờ đợi câu trả lời, trong lòng có chút hoảng loạn trước khí sắc của hắn.
-“ Ông ta là người đã giết cha của tôi “
Ninh Dư Hạo thở dài một hơi, từ từ tiến lại đối diện với Tiểu Ly trầm mặc mà nói với cô, trong lời nói có ý vô cùng căm hận khiến Tiểu Ly bàng hoàng không thể tin.
-“ Không….
Anh nói dối, cha tôi không phải là người như vậy…”
-“ Em nói xem , tại sao tôi phải nói dối em , lúc đó tôi chỉ mới 10 tuổi, ….
đã phải tận mắt chứng kiến ông ta cầm súng giết chết cha của mình trước mặt…hâhha….
.
“
-“ Không, …không thể nào “
-“ Ly … em vẫn vậy, vẫn ngây thơ mà tin vào người đàn ông đã lợi dụng em suốt bao nhiêu năm hay sao “
Tiểu Ly ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tai như không tin vào sự thật, cô không muốn nghe bất cứ ai nói về cha của mình như vậy, cha cô không phải người như thế , ông ấy là một người rất tốt, và hơn cả thế ông ấy chính là người cha duy nhất của cô.
-“ Đừng … đừng nói nữa tôi không muốn nghe”
-“ Ly …em tỉnh táo lại nghe rõ cho tôi … ông ta không xứng đáng là cha của em.
“
Hắn đi đến nhấc bổng cô đứng dậy,dùng một tay ghì chặt hai tay cô lên tường, tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo thon thả, bờ môi cũng bắt đầu chạm vào bờ môi điên cuồng mà mút mát, không để cho cô có lấy cơ hội mà áp đảo, bàn tay to lớn cũng dần dần mà lân la đến vùng đất cấm địa tuyệt mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...