Nhiệt độ "Mặt trái" bắt đầu tăng trưởng như giếng phun.
Chính như phát tán virus, tốc độ này đã đạt đến không thể khống chế nổi.
Ngắn ngủi vài ngày, "Mặt trái" có lượt follow facebook tới trên trăm ngàn.
Mấy ngàn tài khoản đổi nickname thành "Mặt trái", mà câu chốt hạ cuối phim "Mặt trái của mặt trái" lại trở thành trào lưu hành ngữ.
Lúc bắt đầu, toàn thể nhân viên Trung Khúc đều chỉ dám ôm hy vọng đừng để quá thảm hại là được, nhưng hiện tại đã là phát tài từ mộng tưởng.
Doanh thu tăng trưởng từng ngày, trực tiếp đem "Lời nguyền" của Thẩm Tác dìm chết, hơn hai tuần ra mắt đã thu về hơn năm tỷ.
Giờ phút này Thẩm Đông Quân và Dư Kiết Ngạo mới nhận ra bản thân chỉ là con cờ trong tay Lương Khê, người nọ đã sớm chuẩn bị tất cả.
Nhưng đó là chuyện của nửa tháng sau, hiện tại Lương Khê và Triệu Ảnh Quân đang trên đường đi đến trại trẻ mồ côi.
Nếu nhớ không lầm đã mười hai năm kể từ lúc Lương Khê rời đi, nơi này so với trong ký ức hầu như không thay đổi gì nhiều.
Triệu Ảnh Quân cùng Lương Khê đi vào cổng, trước sân có một bầy trẻ đang nô đùa, bọn chúng thấy người xa lạ xuất hiện liền vội vàng chạy trốn.
Nghe thấy động tĩnh, viện trưởng từ bên trong đi ra, người nọ năm nay đã gần sáu mươi tuổi, mắt có hơi kém, ông đẩy đẩy gọng kính, nheo mắt mấy lần mới nhìn rõ người đến là ai: "Cháu có phải là…"
"Dạ vâng, là cháu đây." Lương Khê nhoẻn miệng cười, khập khễnh đi đến, Triệu Ảnh Quân cũng theo sau, hai người hai bên trái phải dìu lấy ông.
Viện trưởng cười khà khà: "Xem ra trí nhớ ta vẫn còn rất tốt, đứa trẻ này vẫn xinh đẹp như ngày nào a."
Ba người chọn một chỗ ghế đá trong sân, ngồi xuống.
"Tiểu Khê, cậu đẹp trai này…" Viện trưởng nhìn Triệu Ảnh Quân, ai du gương mặt này cũng quá đẹp đi.
"Đây là bạn cháu, cậu ấy tên Ảnh Quân." Lương Khê nói.
Triệu Ảnh Quân vừa cười vừa gật đầu: "Cháu chào ngài viện trưởng."
"Không những đẹp trai mà còn lễ phép." Ông vô cùng tán thưởng, thái độ với anh càng thêm hòa nhã: "Cậu có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của Tiểu Khê không?"
"Vâng ạ." Triệu Ảnh Quân đáp, phải biết anh cực kỳ hứng thú với những chuyện của Khê Khê.
Lương Khê hung hăng lườm Triệu Ảnh Quân một cái sắc bén, khó xử lên tiếng: "Viện trưởng à, hay ông dẫn bọn cháu tham quan một vòng đi, đã lâu rồi cháu mới trở lại đây."
Viện trưởng lia mắt nhìn hai người, dường như hiểu ra cái gì đó: "Vậy đi theo ta."
Lỗ tai Triệu Ảnh Quân lập tức xìu xuống, có chút hụt hẫng, Lương Khê thấy vậy cũng không đành lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đi thôi, tối về anh sẽ kể em nghe."
"..." Hiển nhiên Triệu Ảnh Quân không tin rồi, nhưng ngoài mặt vẫn đáp ứng.
Viện trưởng dẫn hai người dạo quanh một vòng, ông còn lấy ảnh chụp lúc nhỏ của Lương Khê cho Triệu Ảnh Quân xem: "Nhìn này có phải rất trắng không?"
Đứa trẻ trong bức hình chỉ khoảng hai tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn linh động, nó chỉ mặc một cái áo thun ba lỗ, cái mông nhỏ tròn vo thì lộ ra bên ngoài, Triệu Ảnh Quân nhìn không chớp mắt, có xúc động muốn cắn mạnh một cái.
Lương Khê nhanh tay giật lại tấm ảnh, gương mặt đỏ bừng bừng: "Được rồi, chúng ta đi thăm các em nhỏ thôi."
"..." Triệu Ảnh Quân bị Lương Khê kéo ra khỏi phòng, vẫn còn luyến tiếc tấm ảnh trên bàn.
Viện trưởng: "..." Tuổi trẻ tuyệt thật.
Hôm nay là lễ giáng sinh, trước khi đến Lương Khê đã chuẩn bị rất nhiều quà cho bọn trẻ.
"Oa, ông già noel kìa!" Một đứa trẻ reo lên, kéo theo vô số tiếng nói của những đứa trẻ khác.
"Cao quá đi!"
"Cái túi kia bự quá, bên trong chứa quà cho bọn mình sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...