Sáng hôm sau, Lương Khê đích thân chở Triệu Ảnh Quân đến phim trường, qua một đêm ngủ đủ giấc, gương mặt anh tràn trề sức sống.
Triệu Ảnh Quân thức dậy từ sớm, còn chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, Lương Khê lúc đầu sợ anh kiệt sức, nói bản thân mình sẽ làm những việc này, nhưng ý kiến vừa nêu ra đã bị anh bác bỏ.
Ngồi trên xe, Lương Khê bất ngờ lên tiếng: "Ảnh Quân, tôi định tuyển thêm cho cậu một trợ lý, cậu có yêu cầu gì không?"
Ban đầu Triệu Ảnh Quân có hơi kinh ngạc, sau cũng hiểu rõ Lương Khê không thể thời thời khắc khắc ở bên mình, cũng chỉ đành đồng ý: "Tùy anh sắp xếp."
Giọng điệu này… Là giận rồi sao? Lương Khê khó hiểu, sau khoảng thời gian chung sống, cậu phát hiện con người Triệu Ảnh Quân rất khó nắm bắt, anh luôn đối cậu tươi cười, nhưng chưa từng kể cho cậu nghe về quá khứ của mình.
Có lẽ, chỉ người nọ là hiểu rõ, Lương Khê quyết định hôm nào sẽ tự mình đến gặp Cao Tuấn hỏi chuyện, nghĩ lại thật buồn cười, muốn hiểu thêm về anh cũng chỉ có thể thông qua người khác, cảm giác này không mấy dễ chịu a.
Suốt đoạn đường còn lại, cả hai đều giữ im lặng, khi đến phim trường sự cố lần nữa phát sinh.
Nghe Tiểu Mai kể lại đầu đuôi mọi chuyện, lòng ngực Lương Khê điên cuồng lên xuống, tức đến thổ huyết.
"Ức hiếp người quá đáng!" Một diễn viên trẻ trong đoàn không nhịn được mắng.
"Biết làm sao được?" Diễn viên nữ - Tiêu Lam nói: "Đoàn của bọn họ lớn hơn chúng ta, danh tiếng cũng lớn hơn chúng ta."
Nói đúng hơn… Ông chủ bọn họ có tiếng nói hơn ông chủ chúng ta, đây là điều tất cả mọi người đều ngầm hiểu, không nhất thiết phải nói ra.
"Khốn kiếp." Trần Dư Huy cả giận mắng to, cũng mặc kệ trước mặt người ngoài mà phát tiết.
Ngay cả đạo diễn Lê cũng bị chọc tức: "Lúc trước tôi còn cảm thấy thằng nhóc nhà họ Thẩm hiểu chuyện, sao hiện tại lại không hiểu lý lẽ đến vậy."
"..." Lương Khê từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Ban đầu cậu còn nghĩ, Thẩm Đông Quân cùng mình sẽ không còn liên hệ, nhưng anh hết lần này đến lần khác cản trở cậu.
Lần đầu là hại Lương Khê không tìm được việc làm, lần thứ hai là cướp người mẫu đại diện, lần này lại ngang nhiên cướp phim trường, sau cùng giữa bọn họ cũng đã chính thức trở mặt thành thù.
Chủ phim trường còn rất có lòng mà cho họ một khoảng bồi thường lớn, Lương Khê liếc mắt xem thường, món nợ ngày hôm nay cậu đều nhớ rõ.
Giữa bầu không khí u ám, giọng nói Triệu Ảnh Quân như có lực xuyên thấu: "Chỉ là một căn nhà thôi đúng không, chúng ta chuyển sang địa điểm khác."
Tất cả mọi người đều bị anh làm kinh ngạc, đến khi đến được địa điểm mới, bọn họ mới dám tin vào mắt mình, nơi này so với phim trường cũ còn phi thường tốt hơn.
"Chỗ này?" Lương Khê dạo quanh một vòng, dù bề ngoài ngôi nhà có hơi cũ kỹ, nhưng vẫn nhìn ra được nội thất bên trong đều được bảo quản tốt.
Đôi mắt Triệu Ảnh Quân tĩnh lặng như mặt hồ, cửa được khóa bởi khóa chữ số, anh thành thạo nhập mật mã, cánh cửa nặng nề mở ra, bên trong không hề bụi bặm như mọi người nghĩ, hoàn toàn sạch sẽ.
"Đây là nhà người quen của tôi." Triệu Ảnh Quân nhìn quanh, sau mới quay đầu hỏi Lương Khê: "Lão bản, nơi này có được hay không?"
"Trên cả tuyệt vời." Hai mắt Lương Khê phát sáng, cậu cảm thấy cuộc đời này gặp được anh là chuyện may mắn nhất, mong rằng sẽ không quá muộn.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì." Đạo diễn Lê thúc giục: "Mau đi chuẩn bị cho phân cảnh đầu tiên."
"Dạ vâng." Tâm trạng như rơi xuống vực của đoàn làm phim lần nữa sống dậy, ánh mắt nhìn Triệu Ảnh Quân so với trước chỉ có sùng bái hơn.
"Tôi đi hóa trang." Triệu Ảnh Quân định rời đi, góc áo liền bị người nọ kéo lại: "Lão bản, còn chuyện gì sao?"
"Cảm ơn cậu, Quân Quân." Lương Khê ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười rạng ngời.
"Quân Quân?" Gương mặt cố tỏ ra lạnh lùng của Triệu Ảnh Quân lập tức vỡ vụn, hai mảng màu hồng lớt phớt trên đôi gò má, tuyến phòng thủ xây dựng kiên cố bị hai từ này phá sập, trái tim điên cuồng gào thét: "Gọi thêm một lần."
"Không." Lương Khê xấu hổ quay đầu, thập khiễng chạy đi, Triệu Ảnh Quân bám lấy cậu, không hề có ý buông tha.
"Nghe hay lắm, anh gọi lại một lần nữa đi." Triệu Ảnh Quân tươi cười sáng lạn, như một cái đuôi nhỏ theo sau Lương Khê.
"Không." Lương Khê thật muốn đánh mình một trận, cái miệng nhanh hơn não này.
Hai người anh một câu, tôi một câu làm cả phim trường sôi sục, Trần Dư Huy đang hóa trang cũng không ngăn được tò mò: "Hai người này chắc chắn có gian tình."
"..." Người xung quanh đều nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, chuyện này bọn họ ai cũng nhìn ra a.
Đạo diễn Lê ở một bên quan sát, khẽ lắc đầu, người ở giới giải trí lâu năm đều biết về mối quan hệ giữa Lương Khê cùng Thẩm Đông Quân, suy cho cùng vẫn không thể trọn vẹn cả đời, đứa nhỏ này… Thật đáng thương.
Bận rộn hết cả ngày, rốt cục cũng diễn xong phân cảnh đầu tiên, toàn bộ ekip đều đói lả người, Lương Khê rất hào phóng mà mời mọi người đi ăn đồ nướng.
"Lão bản chúng ta thật hào phóng a." Tiêu Lam sủng nịnh nói.
"Đúng đúng." Những người khác lần lượt hưởng ứng, vị kim chủ này của bọn họ không những đẹp trai lại còn vô cùng hào sảng, phận đầy tớ bị áp bức bấy lâu nay cũng có cơ hội vùng lên, thiệt con m* nó hạnh phúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...