[...]
- Mày bị làm sao vậy nè? Bình thường mày đâu có luống cuống lên như vậy đâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh...sẽ giống như lần trước thôi.
Vào năm giờ chiều hôm sau thì Kha Luân đã tự mình lái xe đến trước biệt thự của Tưởng Gia, mặc dù Chu Hạ đã hẹn anh vào tận bảy giờ tối.
Cả đêm hôm qua Kha Luân không tài này ngủ được, trong lòng anh cứ rạo rực, sôi sục cả lên.
Anh xem đây như là một ngày quan trọng nhất trong đời của mình.
Vì chính ngày hôm nay Kha Luân sẽ nhân lúc cùng với Chu Hạ có không gian riêng tư thì sẽ nói ra hết tất cả sự thật bị uẩn khúc trước kia.
Và đặc biệt hơn là Kha Luân sẽ nói cho cô biết rằng mình chính là chàng trai năm ấy.
Anh muốn đánh cược một lần, được ăn cả, ngã về không.
Nếu như Chu Hạ vẫn không chịu tha thứ thì anh sẽ tự mình rút lui, không làm phiền đến cô nữa.
Chừa lại cho cô gái nhỏ một cuộc sống bình yên.
Hôm nay cũng chính là ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai hằng năm.
Là một ngày rất ý nghĩa và rất thích hợp để các chàng trai thổ lộ lòng mình.
Chính vì vậy mà Kha Luân đã đặc biệt ăn mặc rất chỉnh chu, gọn gàng.
Nếu hằng ngày anh thường hay khoác trên mình những chiếc áo blouse thì hôm nay chiếc áo trắng ấy đã được thay bằng một bộ vest đen trông vô cùng lịch lãm, ra dáng một người đàn ông trưởng thành.
Tóc tai cũng được vuốt keo, tạo kiểu cho phù hợp với tiêu chí của bộ đồ, ngoài ra Kha Luân còn chu đáo chuẩn bị một hộp sôcôla và chín mươi chín đoá hoa hồng làm thành một bó to, chất đầy ngoài cốp sau của siêu xe trông vô cùng lãng mạn, trữ tình.
- Chào...con chào bác!!
Vì đến quá sớm nên hiện giờ Chu Hạ vẫn còn đang ngủ lì trên phòng, từ ngày mang bé đến giờ chỉ cần có thời gian rảnh thì cô sẽ dùng nó đi ngủ chứ chẳng làm gì hết.
Là lỗi của anh, anh đến quá sớm nên cũng không trách móc gì Chu Hạ.
Kha Luân còn cầu cho cô ăn được ngủ được mà.
Nếu cô vẫn chưa thức giấc thì anh sẽ nhân cơ hội này nịn nọt, trò chuyện, với " cha vợ " một chút đỉnh.
- Chứ không phải thằng già không nên nết kia à?
Tưởng Chu Trình liếc nhẹ anh rồi đáp lại.
Kha Luân khép nép, bước nhẹ chân tiến dần dần đến gần khu vực sô pha, nơi mà Tưởng Chu Trình đang ngồi xem báo chí.
Nhìn thấy Kha Luân thì ông ấy lại nhớ đến ngay những lời chửi rủa lúc trước của anh, dù biết đó chỉ là do hiểu lầm mà ra nhưng ông vẫn không thể nhanh chóng bỏ qua lỗi lầm này của anh được.
- Con xin lỗi vì hôm đó đã nặng lời.
Ở đây con có hai hộp trà thảo mộc quý hiếm được xách tay trực tiếp từ nước ngoài về.
Mỗi đêm uống một ly sẽ rất tốt cho cơ thể, tăng cường sức đề kháng!
Kha Luân đặt hộp trà đến trước mặt Chu Trình, anh còn cẩn thận mở nắp hộp lấy một ít trà ra lòng bàn tay để cho ông ấy có thể ngửi được mùi thơm của nó, rồi còn diễn giải cho ông ấy nghe những tác dụng to lớn của thứ thần dược này.
- Cái này là cậu năn nỉ nên tôi mới lấy đấy nhé!
Từ sau khi bỏ rượu thì Tưởng Chu Trình ông ấy đã chuyển sang nghiện uống trà.
Và rất thích tìm hiểu về những loại trà quý hiếm, thượng hạng.
Nên vừa nhìn hai hộp trà của Kha Luân mang tới thì ông ấy đã ngay lập tức nhận ra đây là sản phẩm được mang ra đấu giá hôm trước, khi đó Tưởng Chu Trình ông tranh mãi mà không được, nào ngờ nó lại lại rơi vào tay của anh.
- Vâng vâng! Được bác nhận là phúc ba đời của con.
[...]
- Kha Luân dậy đi, con bé nó xuống rồi kìa.
Mới đấy mà đã thấm thoát đến bảy giờ tối, trong hai tiếng ròng rã kia, sau khi lấy lòng được cha vợ thì hai người không còn gì để nói với nhau nữa.
Sẵn trong người đang thiếu ngủ nên anh đã thiu thỉu đi lúc nào không hay.
Khi được Tưởng Chu Trình đập dậy thì Kha Luân đã thấy Chu Hạ ngồi trước mặt mình rồi.
- Em...em khoác thêm áo vào đi.
Chu Hạ mặc trên người một bộ đầm bầu kiểu dáng suông đuột, dài qua đầu gối một tí.
Những thớ vải được tạo kiểu xếp li, uốn lượn có tác dụng đánh lừa thị giác của người nhìn, vì bây giờ Chu Hạ chỉ trông hơi mũm mĩm mà thôi, họ rất khó để nhận ra là cô đang mang tại hơn bảy tháng.
Kha Luân quan sát thấy phần đầu vai của Chu Hạ bị lộ ra bên ngoài nên đã cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.
- Đây...đi chậm thôi, anh đỡ em ở mọi phía luôn rồi này.
Người đàn ông này tuy học về chuyên ngành bác sĩ nhưng khi có được một đứa con đầu lòng thì cũng chẳng khác người ta là bao.
Kha Luân sốt sắng, dùng tay của mình chặn trước bụng rồi kẹp sau lưng Chu Hạ để phòng hờ trường hợp cô có vấp phải ghề thềm thì còn kịp thời đỡ lấy.
Hai người cứ trong tư thế như vậy mà đi ra đến xe.
- Tặng em!
Đến xe rồi Kha Luân liền chụp lấy chín mươi chín đoá hoa đưa đến trước mặt Chu Hạ mà ngại ngùng thỏ thẻ.
Nhưng cô không đáp mà chỉ cười nhạt rồi đón lấy đoá hoa đấy của Kha Luân ngửi ngửi.
- Xong rồi, em lên xe đi, để anh mang cho.
[...]
- Đến nơi rồi Chu Hạ.
Kha Luân không chọn nhà hàng sang trọng, hay khách sạn đắt tiền, xa hoa mà anh chỉ muốn đưa cô đi dạo ở một con phố nhỏ nổi tiếng, được nhiều cặp tình nhân hay lưu đến vào những dịp lễ tình nhân thế này cho phù hợp với không khí buổi lễ.
- Ngủ rồi sao? Vậy thì anh sẽ ngồi chờ một lát vậy.
Chu Hạ đúng là con heo ham ngủ mà.
Từ nhà cô chạy đến nơi này chỉ mất khoảng năm mươi phút mà thôi, ngồi xe còn chưa nóng đít vậy mà trong lúc Kha Luân không để ý thì cô đã ngủ mất tiêu rồi.
Ban đầu Kha Luân định nhân lúc thời điểm con phố còn vắng người sẽ đưa cô đi dạo một lát cho khuây khỏa, vì chỉ cần từ tám giờ rưỡi cho đến chín giờ đổ về đây thôi thì nơi này sẽ trở nên đông đúc vô cùng.
Và anh cũng chọn địa điểm này để giải bày với cô.
Nếu như mọi chuyện thành công thì sau đó anh sẽ đưa Chu Hạ đi ăn mừng vì cả hai đã tái ngộ, còn nếu thất bại thì sẽ là một buổi ăn chia tay, lần cuối giữa hai người.
Nhưng hiện giờ nhìn Chu Hạ ngủ ngon như vậy anh không nỡ đánh thức.
Thôi thì ngồi chờ khoảng mười lăm, hai mươi phút nữa cũng được vậy.
- Những lúc như thế này trông em thật ngoan biết bao.
Kha Luân nắm lấy một bên má mặt phúng phính của Chu Hạ mà kéo nhẹ, nhìn cô mập mạp, có da có thịt lên chút đỉnh so với trước đó đột nhiên anh cảm thấy vui vô cùng.
- Xem ra vẫn còn khá nhức!!
Kha Luân gác chân lên trên vô lăng rồi kéo ống quần của mình ra xem.
Anh xoa bóp nhẹ phần xương bị tổn thương của mình để giảm bớt đi cơn đau nhức.
Chỉ vì lần hẹn hò này mà Kha Luân đã phải tháo bột sớm hơn dự kiến của bác sĩ để có một bộ dạng thật hoàn hảo, xán lạn trước mặt Chu Hạ chứ không phải là một thằng què quặc, đi đứng khập khiễng kia
Hai mươi phút sau.
- Dậy đi Chu Hạ, trễ rồi.
Kha Luân ngồi canh chuẩn từng giây từng phút trên đồng hồ đeo tay để đánh thức cô dậy.
Trong suốt quá trình đó anh cũng thừa cơ hội lúc Chu Hạ không tỉnh táo đã trộm hôn vào má cô mấy chục cái liền cho đã cơn thèm trong gần một năm xa cách.
- Xin lỗi, đã lâu lắm rồi hả? Sao anh không gọi em ngay từ đầu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...