Bốn ngày sau.
- Không biết Mặc Cảnh đã về chưa, bao giờ anh ấy mới đến đây đưa mình ra khỏi chỗ này?
Thoắt một cái thì thời gian đã trôi qua nửa tuần, Chu Hạ vừa phơi đống đồ khủng bố kia xong thì ra ghế đá gần đấy ngồi nghỉ ngơi một tí, trong lòng thầm hỏi đến người anh trai nuôi kia đang ở đâu.
Những ngày sống ở nơi này chẳng khác nào ở tù cả.
Kha Luân cấm triệt mọi người không cho cô mượn những thiết bị điện tử như máy tính hay điện thoại, đến cả cửa cổng, tường rào đều luôn có vệ sĩ canh chừng hai bốn trên bảy nên muốn thoát ra thì Chu Hạ chỉ còn đường nhảy lên trời mà thôi.
Nhưng mà có điều tình hình hiện tại vẫn đỡ hơn trước đấy một tẹo, đám người giờ việc hống hách kia đột nhiên biết thân biết phận hơn, không còn động chạm gì đến Chu Hạ nữa.
Chỉ có đôi lúc hay nói những lời đá xéo lẫn nhau nhưng Chu Hạ cũng chẳng màng quan tâm đến chi cho mệt.
Thế mà vấn đề giữa cô và Kha Luân vẫn chưa tìm ra hướng đi mới, mọi chuyện cứ như đang dẫm chân tại chỗ vậy.
Tuy anh không gây khó dễ cho cô nữa nhưng lại xem cô như người vô hình trong nhà, nhiều lúc hai người vô tình chạm mặt nhau thì anh cũng làm ngơ mà lướt qua.
- Xin chào người đẹp, em ngồi đây một mình à?
Trong lúc đầu óc của Chu Hạ vẫn còn đang thơ thẩn trên tận chín tầng mây thì bỗng dưng phía sau lưng cô vang lên giọng nói của một người đàn ông, hắn ta còn tùy tiện xoa xoa đầu vai của cô, Chu Hạ hồi giờ nhát trai lạ, theo quán tính bật nhanh ra khỏi ghế.
- Ông là ai?
Vào lúc Chu Hạ quay ra sau để nhìn thì lại khá bất ngờ với dáng vẻ của người đàn ông đó.
Ông ta sở hữu một giọng nói của người thanh niên trẻ nhưng vẻ bề ngoài lại trông khá tồi tàn, cứ như một ông bác năm mươi tuổi, bên má phải còn có vết sẹo lồi hình con rết trông rất gớm ghiếc.
- Khụ...khụ, bác là Cẩu Tảo.
Là người làm phụ trách tỉa cây ở biệt thự, xin lỗi vì đã làm cháu sợ nhé.
Ông ta giả vờ ho khan nhiều tiếng, sau đó hắn giọng cho khớp với độ tuổi của mình hơn rồi bảo với Chu Hạ.
- Vâng, cháu vẫn còn có việc phải làm, tạm biệt bác!
Mặc dù cô đang rảnh tay nhưng vẫn phải kiếm cớ rời đi sớm bởi nhìn ông già này gian lắm, Chu Hạ lại là con gái mơn mởn ai biết ông ta tiếp cận cô là có ý định gì.
Tốt nhất là vẫn nên tránh xa ra thì hơn.
- Ái chà chà...cô chị đã là cực phẩm thế mà cô em lại xinh hơn gấp mấy lần, gen nhà này ăn gì mà tốt quá đi mất!
[...]
- Hương Diên, mở cửa sổ cho anh!
Bên trong phòng ngủ, Hương Diên đang ngồi trước gương trang điểm, trâu chuốt nhan sắc xinh đẹp của mình thì cô ta lại nghe thấy tiếng đập cửa ngoài kia, chưa gì mà cô ta đã nhanh chân chạy tới mở cửa sổ ra nhìn.
- Khuyển à...anh khôn thật, em vừa kết thúc kì kinh nguyệt vào hôm qua vậy mà nay anh đã mò đến rồi!
Hương Diên nhìn thấy thấy anh Khuyển của mình đến thì mừng ra mặt, cô ta vội vã giúp hắn ta trèo vào trong rồi nhanh chóng, hớt ha hớt hải đẩy hắn ta ngã người xuống giường, sau đó leo lên ngồi ngang trên bụng của tên Khuyển đấy.
- Xem ra em còn nóng vội hơn cả anh.
Thật ra là kì kinh nguyệt của Hương Dien đã hết vào ba ngày trước rồi, nhưng vì sỉ diện nên cô ta mới nói dối như vậy.
Từ khi sống và ăn ở với người đàn ông này Hương Diên đã bị hắn ta uốn nắn thành một cô gái nghiện quan hệ tình dục, nếu là trước kia thì cả hai người sẽ dành hết phần lớn thời gian cuồng nhiệt ở trên giường nhưng vì bây giờ đang sống ở Kha Gia nên bọn họ buộc lòng phải kìm hãm lại ham muốn của bản thân.
- Anh nhanh lên đi, em thèm lắm rồi...mau cho thứ đó của anh vào bên trong em đi.
Hương Diên gấp gáp đến nỗi không thèm cởi hết quần áo trên người mà chỉ để lộ ra những nơi cần dùng đến nhiều mà thôi.
Cô ta từ phía trên nhắm thẳng đến khúc củi thô to bên dưới mà ngồi mạnh xuống khiến cả hai đồng thời vang lên tiếng kêu thỏa mãn.
[...]
Tại bệnh viện Maxim.
- Bên phía Mặc Gia vừa gửi thiệp mời đến.
Mời giám đốc xem qua!
Ngay trong văn phòng làm việc quen thuộc, Kha Luân đang cắm đầu vào trong đống hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân mình để nghiên cứu thì Ung Trì đẩy cửa đi vào.
Trên tay còn mang theo một tấm thiệp mời sang trọng.
- Thiệp mời sinh nhật?
Kha Luân mở tấm thiệp ra xem thì nhướng chân mày thắc mắc, bởi vì hồi giờ theo như anh được biết thì Mặc Cảnh chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật một cách lồng lộn như thế này, cùng lắm thì chỉ làm một măm cơm rồi mời những người trong nhà đến dùng bữa thôi.
- Nếu giám đốc không muốn đi thì cứ nói với tôi, tôi gởi quà rồi từ chối giúp cho giám đốc.
- Không cần, tiệc vui như này tôi phải đi chứ!!
Kha Luân xua tay từ chối, anh còn phải đến đó để xem bọn họ định giở trò gì.
Anh suy đoán đây chắc chắn là một cái bẫy của Mặc Cảnh bày ra vì bên trong nội dung tấm thiệp mời còn đánh vào hai dấu cộng đỏ chót ở đây nữa mà.
Hành động này được hiểu như có thể dẫn theo người tình của mình vào chung vui nhập cuộc.
Nhưng bình thường thì chỉ có một lần, còn anh tận hai lần.
Tên đó sợ anh sẽ dắt Hương Diên đi mà bỏ lại Chu Hạ hay sao vậy?
- Tôi về nhà đây, lát nữa cậu có ra ngoài thì đóng cửa cẩn thận lại nhé.
Bây giờ cũng đã là giấc chiều rồi, Kha Luân là giám đốc mà nên muốn đến lúc nào thì đến, đi lúc nào thì đi.
Anh kẹp tấm thiệp vào xấp tài liệu rồi bê chúng cùng về nhà.
Còn phải về chuẩn bị lễ phục để đi dự tiệc nữa chứ.
[...]
- Gọi Hương Diên ra đây gặp tôi.
Kha Luân vừa chạy xe vào trong sân thì toàn bộ người giúp việc đã ra đứng thành hai hàng chào đón.
Anh chỉ gật đầu với họ rồi đi vào trong sô pha ngồi, ra lệnh sai bảo.
- Chị Hương Diên ơi, cậu chủ cho gọi chị ạ.
A Tình là người bị đùn đẩy phải làm việc này, cô bé đứng trước cửa phòng gõ cửa liên tục nhưng bên trong mãi mà không thấy động tĩnh gì.
- Hay là mình mở cửa vào trong xem sao?
Nói là làm, A Tình thấy cửa phòng không khóa liền vặn nắm tay để nó bật ra rồi nhẹ nhàng đi vô phòng.
- Con nhỏ này mày vào đây làm gì? Không thấy tao đang tắm hả?
Giọng nói đanh đá của Hương Diên từ bên trong nhà tắm vọng ra.
Cô ta có vẻ đang rất tức giận nhưng cũng tại gõ quài mà không thấy lên tiếng làm A Tình còn tưởng Hương Diên ngất xỉu hay gặp chuyện gì trong đó nên mới vô chứ bộ.
- Cậu chủ cho gọi chị đấy ạ!
A Tình để lại thông điệp cần gửi rồi ba chân bốn cẳng chạy vọt ra khỏi phòng.
Vì trên trong phòng luôn có một cái mùi gì đó tanh tanh nồng nồng hắt lên làm cô bé không chịu được.
- Suýt tí nữa là chết chùm rồi thấy chưa, anh thay đồ xong thì nhanh ra khỏi đây đi!
Vào lúc tiếng gõ cửa được phát lên thì Hương Diên vô cùng quíu quáo, tại cô ta không ngờ được Kha Luân lại về nhà vào thời điểm này mà khi đó cô ta và gã kia vẫn còn đang dính lẹo vào nhau, cả hai chẳng có một mảnh vải.
Cũng may là ông trời vẫn thương xót cho cô ta có đủ thời gian để dọn dẹp và xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
Sau khi đuổi được A Tình đi chỗ khác thì người đàn ông tên Khuyển kia mới từ trong tủ đồ leo ra, hắn ta thản nhiên đứng trước mặt Hương Diên mà thay đồ xong lại men theo đường cũ trốn thoát
[...]
- Hic...em đang bị cảm nên ngủ quên mất, anh cho gọi em có việc gì không?
Khoảng năm phút sau thì Hương Diên đã có mặt tại phòng khách của căn nhà.
Cô ta vẫn diện trên người bộ váy ngủ hai dây nóng bỏng mà không hề có chút quan ngại gì.
Vì người đàn ông kia rất biết điều nên không để lưu lại một vết hôn nào trên da i cô ta cả.
Chỉ sử dụng phần dưới mà thôi.
- Cuối tuần này em và Chu Hạ sẽ cùng anh đi dự tiệc, nên em đến chọn một bộ đi.
Kha Luân đẩy tập album thời trang đến trước mặt Hương Diên.
Anh nói là sẽ mang theo cả hai người nhưng chỉ cho mỗi Hương Diên chọn váy khiến Chu Hạ đứng kế bên ấm ức, tuổi thân vô cùng.
- Em có thể từ chối được không?
Dù biết là bản thân mình không có tiếng nói ở đây nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Chu Hạ chạm nhẹ vào bắp tay của Kha Luân rồi nhỏ nhẹ nói.
- Đương nhiên là không rồi.
Kha Luân cười " hiền từ " với cô.
Bị anh thẳng thừng từ chối như vậy cô cũng buồn lắm, Chu Hạ không dám nói gì nữa mà cuối gầm mặt trộm nhìn những mẫu váy dạ hội đẹp mắt, lộng lẫy kia mà trầm trồ nhưng cũng rất thất vọng vì nghĩ rằng mình sẽ phải đến buổi tiệc với tư cách là người hầu của hai người họ.
[...]
- Trời ơi con đã bảo với mẹ rồi, là không cần làm rùm beng như thế đâu ạ.
Chỉ cần vừa đủ là được rồi!
Tại Mặc Gia lúc này đang phải tất bật chuẩn bị cho lễ tiệc sắp tới.
Vì chỉ còn khoảng ba bốn này gì đó là đến sinh nhật của Mặc Cảnh rồi.
Vậy mà mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu hết.
Nhưng sự thật là mục đích của Mặc Cảnh chỉ muốn nhân ngày sinh nhật này mời Kha Luân đến đây và chỉ mong anh ta sẽ mang theo Chu Hạ để Thục Mai có thể được gần gũi hay nhìn ngắm con gái yêu từ phía xa thôi cũng được vì từ ngày Chu Hạ không còn ở bên thì mẹ Thục đêm nào cũng khóc đến sưng mắt mới ngủ, ăn uống bất thường không cảm thấy ngon miệng.
Vậy mà Tố Linh - mẹ của anh lại không biết chuyện gì, cứ tưởng là con trai mình tổ chức sinh nhật cho bản thân sau hơn hai mươi lần phải trải qua những bữa cơm bình thường nên bà ấy đã dồn cả tâm huyết của mình vào đấy, tổ chức cho Mặc Cảnh một buổi tiệc sinh nhật thế kỉ.
- Mẹ mặc kệ, lỡ làm rồi phải làm cho trót..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...