Tối hôm đó.
- Con cũng thật là dại dột, con biết thằng Luân nó không được bình thường rồi mà vẫn chọc điên nó làm chi?
Trong căn phòng chật hẹp, bí bách nhưng dì Hoan vẫn tận tình chùi rửa vết thương cho Chu Hạ.
Hai người phải ngồi chen chúc nhau trên một chiếc giường thô sơ bởi vì dưới nền nhà đều đã được chất đầy đồ dùng của cô rồi.
- Thôi ngoan nào, dì thương...!lúc nãy con không khóc trước mặt nó biết đâu Kha Luân sẽ mềm lòng với con.
Bây giờ khóc với dì thì có tác dụng gì nữa?
Từ lúc mới bước vào căn phòng này thì Chu Hạ đã rơm rớm nước mắt rồi.
Cô thuộc kiểu người mạnh mẽ khi không có người hỏi han, quan tâm nhưng hễ có ai nói tới thì Chu Hạ lại trở nên yếu lòng.
- Dì có muốn dọn vào trong đấy ở chung với cô ấy luôn không?
Không biết Kha Luân đã đứng bên ngoài từ lúc nào.
Anh như xuất thần xuất quỷ, đến không ai biết đi cũng chẳng ai hay cho đến khi anh cất tiếng nói thì dì Hoan và Chu Hạ mới giật mình, bà vội đứng lên từ giường rồi nhìn về phía cửa, nơi anh đang đứng chễm chệ ở đấy.
- Là lỗi của em...anh đừng trách dì Hoan.
- Tôi có nói không phải lỗi của cô à?
Chu Hạ đã đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình, cô còn đánh mắt, ra hiệu để bà ấy đi ra khỏi nơi này trước khi mọi chuyện đi quá xa.
- Vậy...con đừng nói lời nào chọc giận nó nữa nhé, tối ngủ nhớ mở cửa ra cho thoáng không thì ngợp đấy nghe chưa.
Dì Hoan phải cố nán lại thêm ít giây để dặn dò Chu Hạ, ngoài việc này ra thì bà cũng chẳng giúp thêm được gì cho Chu Hạ cả.
Bà nhìn vào mắt Kha Luân rồi lắc đầu, sau đó lách người đi qua khỏi cánh cửa chật hẹp ra ngoài.
Ực...
Ánh mắt của Kha Luân luôn ghim sâu vào từng hành vi cử chỉ của Chu Hạ làm cô nuốt nước bọt hồi hộp, không rét mà run, vô thức lùi về phía sau.
- Anh...anh đến đây có việc gì sao?
Kha Luân không đáp mà chỉ gật đầu.
Bước chân chậm rãi bước hẳn vào trong phòng, còn tiện tay khoá luôn cả chốt cửa.
- Sợ?
Mới đấy mà Kha Luân đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và cô rồi.
Căn phòng này nhỏ quá muốn tránh cũng chẳng tránh được.
Chu Hạ bị người đàn ông này dồn sát vào trong vách tường.
- Đợi...đợi một chút, em tự nguyện.
Biết chắc lần này muốn thoát cũng không thể nên Chu Hạ quyết định tự nguyện cùng anh làm chuyện ấy chỉ mong anh sẽ nhẹ nhàng hơn với mình một chút.
Chu Hạ kéo tuột hai bên vai váy của mình, chiếc váy suông đuột không có nơi bám dính ngay lập tức tuột xuống đến mắt cá chân.
Thân thể cô hoàn toàn lộ diện, ngoài hai miếng dán núm và chiếc quần chíp màu trắng ra thì không còn vật gì có thể che đậy cho cô nữa.
- Ha...rẻ tiền.
Kha Luân bỗng dưng cười đểu rồi nói những lời sỉ nhục Chu Hạ.
Thật kì lạ, rằng cô tự nguyện thì anh nên cảm thấy vui vẻ mới đứng chứ? Thế sao bây giờ mọi hứng thú trong anh mới đấy đã bay đi đâu cả rồi.
- Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?
Kha Luân rút ví lấy ra một xấp tiền dầy cộm rồi quăng thẳng vào mặt Chu Hạ.
Sau đó dứt khoát quay người rời đi.
- Thì ra trong mắt anh, em chẳng khác nào một con điếm.
Chu Hạ nhìn vào những tờ tiền phủ đầy dưới chân mà bất lực nói.
Kế tiếp cô ngồi xổm xuống nền nhặt rồi xếp gọn chúng lại với nhau.
Cẩn thận cất số tiền đấy vào một gốc rồi ôm một bụng ấm ức mà leo lên giường nằm ngủ.
[...]
Hai giờ sáng hôm sau.
Kha Luân đã ngồi bên mép giường ít ỏi của Chu Hạ cũng đã được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đêm nay anh trằn trọc, không ngủ được nên muốn xuống nhà tìm một chút đồ uống nhưng khi nhìn thấy cửa phòng cô hé mở anh đã không kiềm lòng được mà bước vào trong đây ngồi một cục như tượng đá nhìn cô yên giấc.
- Hức, Mặc Cảnh...
Trong không gian yên tĩnh với ánh sáng lập loè lúc chớp lúc tắt của chiếc đèn ngủ cũ rích, thô sơ được mua từ tám đời trước bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng thút thít của cô gái.
Kha Luân chỉ vừa có một xíu mềm lòng với cô thôi vậy mà nó đã bị cái tên Mặc Cảnh mang đi mất rồi.
Anh thật muốn đập Chu Hạ tỉnh giấc rồi dần cô một trận để cho cô nhớ kĩ ai mới là người đàn ông của cô.
Nhưng khi nghĩ lại đôi môi ấy, bầu ngực ấy và cả nơi non mềm ấy đã bị kẻ khác đụng chạm thì anh liền cảm thấy ghê tởm, không muốn dùng chung đồ chơi với người khác nhưng vẫn tiếc nuối chẳng dám vứt đi.
Về thế là Kha Luân bỏ đi một mạch về văn phòng làm việc nghỉ ngơi
[...]
- Các người làm gì vậy?
Vào lúc Chu Hai vẫn còn yên vị nhắm mắt tận hưởng giấc ngủ của mình thì bỗng dưng cô lại cảm nhận được có một trận nước đổ ào lên người.
Chu Hạ nhanh chóng bừng tỉnh, ngồi lên chất vấn người gây ra chuyện này.
- Cô vẫn còn ảo tưởng rằng mình là bà hoàng ở nơi này sao? Tám giờ rồi mau thức dậy đi làm việc nhà cho tôi.
Chẳng biết từ đâu lại xuất hiện những cô giúp việc lạ mặt mà Chu Hạ chưa từng được nhìn thấy bao giờ.
Hình như là người mới vào thì phải.
Bọn họ hống hách đứng chống nạnh quạt mắng Chu Hạ.
Chu Hạ lò mò tìm kiếm chiếc đồng hồ đeo tay mà hôm qua dì Hoan để lại cho mình thì mới tin lời họ nói là thật.
- Xin lỗi...vì phòng tối quá nên tôi không biết.
Tôi dậy liền đây!
- Hai phút thôi đấy, xong rồi thì ra phòng ăn nghe chưa?
Chu Hạ gật đầu lia lịa, cô bắt tay vào vệ sinh cá nhân cho mình.
Bình thường thì Chu Hạ sẽ tự mình tỉnh giấc dựa theo đồng hồ sinh học mà không cần đến báo thức.
Nhưng vì căn phòng này kín quá, không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên cô mới dậy trễ như thế.
[...]
- Em múc hộ chị một bát cháo đi.
Ra phòng ăn? Làm Chu Hạ còn tưởng rằng mình sẽ được ăn sáng rồi mới bắt tay vào công việc.
Nào ngờ là ra đây đứng bên cạnh chờ chực, phục vụ cho Hương Diên và Kha Luân từng bát cơm, miếng thịt.
Anh là đang cố ý làm khó cô đây mà.
Bởi lúc trước khi hai người vẫn còn bình thường thì đâu có vụ người giúp việc sẽ đứng kè kè bên cạnh như thế này.
Chu Hạ uất ức mà không dám nói, cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong lòng.
Ừ thì phục vụ người khác ăn rất bình thường, lúc còn đi làm cô cũng đã từng như vậy, nhưng lần này không phải là phục vụ cho khách hàng mà là người đàn ông mình yêu cùng với một cô gái khác.
Nói xem cô gái nào có đủ can đảm để làm như Chu Hạ?
- Của chị đây.
Chu Hạ đã múc xong cháo rồi, nhưng vì cô đứng bên cạnh Kha Luân nên không đặt tới được đĩa ăn của cô ta, nên đã với tới để Hương Diên tự bê lấy.
- Ui da...chị biết là em ghét chị nhưng em cũng không nên làm như vậy chứ Chu Hạ, huhu...Kha Luân anh xem này, cháo đổ lên phỏng hết da tay của em rồi.
Vào thời điểm khi Hương Diên cầm vào bát cháo đã nhân lúc anh không để tâm mà cố ý làm đổ nó lên tay mình.
Sau đó liền quay ra nức nở, tố cáo Chu Hạ với Kha Luân.
- Cô bị mù sao? Đứng đó làm gì, còn không mau mang khăn lạnh đến đây cho Hương Diên.
Kha Luân cẩn thận, nâng niu đặt bàn tay của Hương Diên lên trên tay mình, xem xét thử vết bỏng có nghiêm trọng hay không rồi anh nghiêm giọng ra lệnh cho Chu Hạ.
Ba phút sau.
- Của anh đây.
Chu Hạ đã chạy vào trong tủ lạnh mang ra hai chiếc khăn cho Kha Luân, đôi tay run run đặt nó lên phần bàn trước mặt anh rồi nhanh chân đứng ra xa.
- Liệu nó có để lại sẹo không anh?
Trong lúc Kha Luân đang cần mẫn, tỉ mỉ dùng kiến thức mà mình biết được sơ cứu vết thương cho Hương Diên thì cô ta hỏi, theo như những gì mà anh quan sát thì vết bỏng này chẳng đáng là bao, cháo chỉ văng lên mu bàn tay của cô ta một ít vậy mà Hương Diên lại làm như bản thân mình vừa mới nhúng nguyên cả tay vào nồi cháo luôn vậy.
- Xong rồi, sẽ không sao đâu, nhưng nếu em sợ thì chịu khó bôi thuốc mỡ vào nhé.
Xong việc thì Kha Luân liền tiếp tục dùng bữa sáng, vì chỉ khoảng mười lăm phút, nửa tiếng nữa thôi thì anh có một cuộc họp ở bệnh viện, không thể vắng mặt hay đến trễ được.
- Em ở nhà ngoan nhé, đợi anh về!
Kha Luân buông nĩa rồi đứng lên vớ lấy áo vest được mắc trên thành ghế chuẩn bị ra xe.
Trước khi đi còn không quên xoa đầu Hương Diên để thể hiện tình cảm thắm thiết mặn nồng nhưng chẳng ai nhận ra được ánh mắt của anh đang liếc về phía Chu Hạ.
- Chúc mừng cô Hương Diên nha, hiếm có người nào mà được cậu chủ yêu thương như vậy.
Cô phải nắm cho kĩ, cẩn thận bị con ả không có liêm sỉ nào đó hớt tay trên đấy nha.
Cậu chủ vừa rời khỏi thì đám người hầu lúc nãy đã nhào đến xúm xít bên Hương Diên mà nịn nọt đủ điều.
Rồi cùng ngồi vào bàn ăn chung.
Hương Diên cười như được mùa, ngại ngùng mà nói.
- Mấy người cứ nói quá, nhưng mà đêm qua anh ấy đã ở cùng tôi suốt một đêm luôn đấy nha.
Mà sau này đừng nói Chu Hạ như thế nữa, em gái tôi nó tốt tính lắm, sẽ không làm như vậy đâu.
Tưởng chừng như Hương Diên đang bên vực em gái mình nhưng thực chất là đang mỉa mai Chu Hạ không thương tiếc.
Cô ta gắp một miếng thức ăn bỏ vào mồm rồi nói tiếp.
- Tôi ăn xong rồi, tối qua Kha Luân mạnh bạo quá làm tôi mất rất nhiều sức lực, cần phải đi nghỉ ngơi để còn " đợi anh ấy về.
"
Hương Diên ỏng ẹo đi lên phòng mất rồi.
Tất cả người giúp việc có mặt tại đây đều kéo ghế ngồi vào bàn.
Tuy là đồ còn thừa nhưng trên bàn còn rất chi là nhiều đồ ăn, kể từ hôm nay ngoại trừ dì Hoan ra thì ai cũng phải ăn lại như thế này.
Chu Hạ theo hiệu ứng đám đông mà cũng kéo ghế ngồi theo.
- Cô không được, phải đợi chúng tôi ăn xong đã.
Đây là lệnh của cậu chủ, chúng tôi không dám làm trái.
Thật ra đây là lệnh của Hương Diên đã âm thầm đưa ra, nhưng cô ta yêu cầu nếu Chu Hạ có hỏi thì phải nói y như vậy, mà ai trong nhà cũng biết cô ta đang được sủng và có tỉ lệ sẽ trở thành Kha phu nhân rất cao nên chẳng dám chống đối hay báo lại với Kha Luân gì cả.
- Vâng.
Mọi người đồng loạt xua đuổi Chu Hạ ra khỏi bàn làm cô có cảm giác như cả thế giới này đang quay lưng lại với mình.
Cô lủi thủi đứng lên, bóng lưng cô đơn đi vào nhà bếp.
- Đau...đau quá...anh thật tàn nhẫn, em hận anh, em ghét anh...huhu.
Chu Hạ đứng bên vòi nước rửa chén mà khóc nức nở, nói ra lòng mình.
Ban nãy không chỉ có mỗi Hương Diên bị thương mà cả cô cũng bị cháo đổ trúng, nhưng cô không dám than vãn, bởi cô biết dù có than vãn cũng sẽ chẳng có ai quan tâm đến mình.
Vết bỏng trên tay cô còn nặng hơn vết bỏng cỏn con của Hương Diên gấp mấy lần nhưng Chu Hạ vẫn phải nén cơn đau, lau vội tay vào vạt váy rồi chạy đi lấy khăn lạnh cho anh rồi nhìn anh săn sóc cô gái khác.
Bây giờ vết thương vì không được sơ cứu hay chần qua nước lạnh sớm nên nó đã phồng rộp, còn có cả bọng nước luôn rồi.
Vừa đói vừa đau cả trong lẫn ngoài khiến Chu Hạ oà khóc tức tưởi, chỉ mong nỗi đau ấy sẽ theo những giọt nước mắt mà tuông ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...