Tiểu tiên sinh

Chương 62: Ma sát mới có thể sinh nóng!
 
Bữa cơm này Nghênh Cảnh ăn một cách trầm mặc.
 
Tầng cao của Quốc Mậu, phòng ăn tinh xảo, thức ăn kiểu dáng không thể chê, bầu không khí cũng náo nhiệt. Khách hàng hơn bốn mươi tuổi, họ Thẩm, phái đoàn của ông chủ rất đầy đủ, tóc vuốt keo, cẩn thận tỉ mỉ, ngày nắng cũng không nề hà gì, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám tro, còn buộc một nơ phong cách Hồng Kong.

 
Dù không thiếu dầu mỡ, nhưng phong phạm tinh anh vẫn đầy đủ.
 
Ông ta dẫn theo vài người, nghe bọn họ nói chuyện lâu như vậy cũng thăm dò rõ ràng một người là quản lý nghiệp vụ, một phó tổng, một chủ quản quan hệ xã hội, đều là người có thể uống rượu. Sơ Ninh nhìn nhân viên bên mình tương đương, đều là nam sĩ, cô lấy cớ phải lái xe, mọi người cũng không làm khó dễ, cho cô cầm một ly nước trái cây lên thay.
 
“Để anh bạn nhỏ này uống thay cô một ly, rót rượu.” Ông chủ Thẩm cười tủm tỉm, chỉ chỉ Nghênh Cảnh.
 
Lúc đầu khí thế ngất trời nói chuyện, một câu kia, làm cho bầu không khí có một dấu chấm.
 
Ánh mắt đồng loạt nhìn cậu.
 
Sơ Ninh biểu lộ tự nhiên, cười nói: “Không cần, anh ấy không uống rượu.”
 
“Cái kia nào có thể, nữ sĩ có thể không uống, nhưng nam sĩ thì không thể trốn.” Phó tổng đối phương sinh động, quyền chối từ trên bàn rượu cho là khách sáo, không xem là thật. Còn đặc biệt nhiệt tình mà đưa ly của mình ra.
 

“Anh ấy thật sự không uống.” Sơ Ninh đứng dậy, khách khí ngăn cản.
 
Cuối cùng cũng nhìn ra, đối phương hỏi: “Nha, Ninh tổng, đây là?”
 
Thư ký Sơ Ninh nhạy bén, thay cô giải vây nói: “Đây là bạn của Ninh tổng, còn đang học đại học, Thẩm tổng, chiếu cố mầm non quốc gia một chút.”
 
Hai câu nói làm cho bầu không khí của bữa tiệc quay lại.
 
Lực chú ý chuyển đi, uống rượu, trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.
 
Sơ Ninh đối với mấy tiệc xã giao này vô cùng suôn sẻ, ưu thế lớn nhất của cô là, giỏi về lắng nghe, không chỉ có nghe, mà còn nghe rất nghiêm túc, vốn đã xinh đẹp, làm cho người ta có hảo cảm, lại hiểu được cho nam nhân mặt mũi như vậy, cho dù ai cũng thích.
 
Làm việc rộng rãi, lại hiểu được lợi dụng ưu điểm của con gái, bình tĩnh mà xem xét, cô quả thật rất xuất sắc.
 
Nghênh Cảnh nhìn cô thành thạo điêu luyện mà nói chuyện phiếm, nói đùa, thoải mái, mời rượu, cả người rạng rỡ phát sáng.
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh di chuyển theo động tác của cô, lại tiếp tục cúi đầu, trầm mặc, kiệm lời, buồn bực không lên tiếng.
 
Cậu không chút chủ động gắp thức ăn, cảm giác ăn cực kém, cốc nước ngược lại đã trống rỗng một lần nữa. Sơ Ninh phát hiện cậu không thích hợp, nhưng trong trường hợp này không thể nói gì, chỉ mỗi lần thức ăn mới đưa lên, đều gắp miếng đầu tiên cho cậu.
 
Đây là thân mật không nói thành lời, cũng là yên lặng đến gần.
 
Nghênh Cảnh yên lặng ăn, tai trái là câu thoại thành thạo của bọn họ, tai phải là nội tâm trống rỗng của mình.
 
Cậu siết chặt đũa, thật khó chịu, cảm thấy mình người một người máy.
 
Rốt cuộc có thể nhịn đến khi bữa tiệc kết thúc, vốn cho rằng có thể giải thoát!
 
Nhưng vị ông chủ Thẩm này hào hứng lên tiếng, lại nhớ đến cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh: “Ai nha, vẫn là Bắc Kinh tốt, thành phố không ngủ, cảm giác bản thân như trẻ ra mười tuổi.”
 
Câu này chỉ tốt ở bên ngoài, ý là gì, Sơ Ninh không hiểu được ông ta thì uổng công lăn lộn.
 
“Được a, Thẩm tổng, nếu như ngài không ngại, đi hát vài bài? Để đám tiểu bối này cùng ngài vui vẻ mấy phần.”
 
Lời này thoải mái, dỗ thần tài đến nỗi mắt híp lại, “Vậy thì được.” Còn chuyên chỉ vào Sơ Ninh: “Bài hát đầu tiên sẽ hát cùng cô, không cho trốn.”
 
Sơ Ninh vui vẻ: “Được ngài để mắt đến,  tôi xin phụng bồi.”
 
Bên này khách sáo nói chuyện, Sơ Ninh yên lặng đi đến bên cạnh Nghênh Cảnh, tới gần, nhỏ giọng: “Em thu xếp tốt, hai chúng ta liền rời đi. Đợi em thêm một lát, được không?”
 
Nghênh Cảnh hơi quay đầu đi chỗ khác, lông mày nhíu lại, không nói lời nào.
 
Sơ Ninh hổ thẹn trong lòng, chuyện này đột ngột quá, đều là do cô, đổi vị trí, trong lòng cô chắc cũng rất mất mát.
 
“Liền một lát, không cần quá lâu, anh ở đây, đến lúc đó em cũng dễ tìm lý do để đi.” Thừa dịp bên kia đang chờ thang máy, líu ríu trò chuyện, Sơ Ninh nhanh chóng ngoắc ngoắc Nghênh Cảnh, giọng nũng nịu: “Đêm nay anh ở nhà em đi, chúng ta cùng nhau đón sinh nhật.”
 
Sắc mặt Nghênh Cảnh, lúc này mới hòa hoãn một chút, buồn bực nói: “Ừ.”

 
Nhưng mà mọi người nghĩ chuyện quá mức đơn giản, thật sự đến trường hợp như vậy, đó chính là thân bất do kỷ.
 
Ông chủ Thẩm này là một người yêu thích ca hát, tuổi tác không lớn, nhưng rất hoài niệm cái cũ, rất thích những bài hát Quảng Đông, Hồng Kong thập niên 80, 90. Đoán chừng là rượu ở bữa tiệc đã ngấm, một tay cầm mic, gọi là uy phong lẫm liệt, tư thế đại chiến năm trăm hiệp.
 
Sơ Ninh hát vô cùng dễ nghe, càng hăng, trước kia được một thầy giáo thanh nhạc dạy cho vài chiêu, muốn hát âm cao cũng rất ra dáng. Nửa tiếng trước, cùng với ông chủ Thẩm song ca bài “Thiên Thiên Khuyết ca”, vốn cho rằng có thể trốn đi, nhưng ông chủ Thẩm nghe được cảm thấy cảm động rớt nước mắt, còn không thả người!
 
Sơ Ninh uyển chuyển tìm lý do, cũng kiên trì muốn đi, đổi lại bình thường, khách hàng như vậy tuyệt không thể để bị lạc đàn. Nhưng hôm nay... Cô tâm gan không yên.
 
“Không cho phép đi không cho phép đi!” Ông chủ Thẩm uống đến chóng mặt, lưỡi đều níu hết cả lên, “Ninh tổng, hôm nay chúng ta là bạn bè, cô bồi tôi ôn chuyện, ngày mai, ngày mai chúng ta sắp xếp nói chuyện làm ăn, làm chiến hữu!”
 
Câu nói này, làm cho Sơ Ninh trầm mặc.
 
Đơn đặt hàng mấy tháng của Ninh Cạnh a, tiền thưởng của nhân viên cuối năm có thể tăng lên 20% a.
 
Cảm tình cùng lý trí đánh nhau.
 
Sơ Ninh quyết định chắc chắn: “Được.”
 
Mà đi từ cửa vào, an vị ở một khóc khuất hẻo lánh, ngăn cách là Nghênh Cảnh, khi nhìn thấy cô lại nhập vào trong đó, cảm xúc nhịn một đêm---
 
Rốt cuộc bạo phát.
 
Ông chủ Thẩm thật ra cũng không có ý đồ gì xấu, đơn thuần là uống rượu quá nhiều, tay chân có chút không lưu loát, khi hát, người lắc lư, từ một góc độ nào mà nhìn, thì chính là có chút không thành thật.
 
Bài hát tiếp theo là “Đêm nay”, khúc nhạc dạo đầu là tiếng hợp âm violon và dương cầm, chính là rất ưu mỹ, Nghênh Cảnh xông đến, giật mic của Sơ Ninh, ném lên ghế salon.
 
“Xong chưa vậy? Hả?”
 
Âm thanh của cậu không lớn, nhưng mặt cực kỳ hung ác, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt đỏ như máu.
 
“Rì...” Chiếc mic bị ném xuống salon kia không tắt, phát ra những âm thanh bén nhọn.
 
Bầu không khí nháy mắt đóng băng.
 
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn về phía hai người trong cuộc.
 
Thẩm tổng như lọt trong sương mù, lớn miệng ai ai ai, “Sao, sao, có chuyện gì?”
 
Nghênh Cảnh trừng mắt nhìn ông ta, “Tôi gọi bồi hát cho ông, ông thích hát sao thì hát, nhưng bạn gái tôi, xin lỗi, không tiếp đón.”
 
Sau đó dưới ánh mắt trợn mắt há mồm của mọi người, dắt lấy tay Sơ Ninh ra cửa.
 
Sơ Ninh kịp phản ứng, cho dù tính tình tốt thế nào cũng không kiềm chế được: “Anh làm gì!”
 
Hai người đã đến hành lang.
 
Nghênh Cảnh bị câu nói này của Sơ Ninh, làm cho mông lung. Mắt sắc lạnh, tay chân cũng không còn khí lực, chỉ thấy đầu trong nháy mắt biến thành tro tàn.
 
“Anh làm gì? Anh còn có thể làm gì?” Âm thanh của cậu mờ mịt, từng chữ mà nói: “Hôm nay là sinh nhật của anh.”
 
“Sinh nhật của anh, em không cùng anh qua, em bận rộn, không sao, nhưng em cũng đừng hứa hẹn, phải cho anh đón sinh nhật. Hiện tại thành cái dạng này, hai chúng ta nhìn xem giống sinh nhật ai?”
 
Sơ Ninh cũng không vui, làm sáng tỏ mà uốn nắn: “Em không phải không muốn cùng anh qua sinh nhật, anh cũng nhìn thấy, chuyện đột nhiên xảy ra, em có thể làm gì?”
 
“Đúng, em cái gì cũng không thể làm.” Nghênh Cảnh cười, “Biện pháp duy nhất của em, chính là mỗi lần đều hy sinh anh.”
 
“Em hy sinh anh cái gì? Em cũng là thân bất do kỷ.”
 
“Đúng vậy, em là thân bất do kỷ, liền làm chính là loại chuyện này!”
 
Ánh mắt Sơ Ninh đột nhiên lạnh, “Em làm chuyện gì?”
 
Nghênh Cảnh không chỉ ra, chỉ tra hỏi một câu làm cho người ta thất vọng: “Có phải em vĩnh viễn đặt công việc lên hàng đầu? Vì công việc, vì kiếm tiền, tất cả mọi thứ đều có thể ủy khuất cầu toàn --- bao gồm cả anh.”
 
Sơ Ninh có chút tức giận, không ngừng gật đầu, tựa hồ như câu nói của cậu vừa rồi là tất nhiên.
 
Bỗng dưng, cô ngẩng đầu, nhìn cậu, “Đừng nói như chính mình là người bị hại, em thừa nhận, em là có bất thường, nhưng chính anh liền không nghĩ đến chính mình sao? Không có một chút ý định? Không có một chút tâm tư?”

 
Trong lời nói có hàm ý, Nghênh Cảnh hỏi: “Em có ý tứ gì?”
 
“Ý tứ gì của em đều hoàn toàn rõ ràng, tốt xấu, ưu khuyết điểm, em chính là một cái dây xâu tiền ( người coi trọng đồng tiền), nhưng chí ít em là quang minh chính đại, nói một không hai. Anh thì sao? Khi anh và Đường Diệu âm thầm tiếp xúc, sao không nhớ đến em đây?”

 
Mặt Nghênh Cảnh, trong nháy mắt biến sắc.
 
Điều này đại biểu cho Sơ Ninh đã biết, biết cậu và Đường Diệu có liên lạc, biết cậu cố ý nói mười một giờ có tàu về Hạnh Thành, là cố ý giấu diếm.
 
Sơ Ninh không còn nói tiếp, lời nói đến tận chỗ này, uy lực không thua kém gì bom nguyên tử. Oanh một tiếng, nổ tương biểu tượng hòa bình giữa hai người.
 
Nghênh Cảnh trong đầu tràn đầy lời giải thích, dưới loại tình huống này, hoàn toàn biến thành lắp bắp.
 
Sơ Ninh thì sao, đến cùng kinh nghiệm phong phú, khi đùa nghịch đến hung ác, tỉnh táo tự kiềm chế, khí thế liền áp bức người ta đến ba phần.
 
Người trong tình huống kích động, lời nói như dao đâm, ngươi một nhát ta một nhát, khó có thể bình tĩnh.
 
Nghênh Cảnh đi như thế nào, Sơ Ninh không biết.
 
Khi nào thì đi, cô cũng không biết.
 
Đây là lần đầu tiên cãi nhau khi hai người yêu nha?
 
Không, lần thứ hai, lần trước là lúc họp đội. Nhưng, lần kia cãi nhau như là nũng nịu, hôm nay, uy lực lớn hơn nhiều.
 
Sơ Ninh ngồi trong phòng, nghe âm thanh, hát đến khúc về sau, cổ họng mọi người đều không được tốt lắm, đơn thuần là hét lên, các loại yêu ma quỷ quái.
 
Làm cho cô đau đầu.
 
Sơ Ninh đi ra ngoài, đi đến bên ngoài hóng gió.
 
Trên trời có ngôi sao, lập lòe giữa những tòa nhà cao tầng vuông vức.
 
Cô dựa vào từng, ngón tay sờ lên tóc, nhẹ nhàng đè lên da đầu, cuối cùng tâm không bình tĩnh mà móc ra một điếu thuốc, bật lửa, ngậm trong miệng.
 
Hơi khói theo bốn phía phiêu tán. Sơ Ninh chớp mắt mờ mịt, liền lại cúi đầu xuống, nhìn mũi giày của mình. Nhớ tới cốp xe còn một chiếc bánh thủ công socola tự mình đi làm trưa nay, cùng với một chiếc Apple MacBook nhờ người mua về từ nước ngoài.
 
Nội tâm cô thắt lại, hốc mắt liền lập tức đỏ lên.
 
**
 
Hai người triệt để lâm vào chiến tranh lạnh.
 
Cảm tình sợ nhất cái gì, sợ nhất chính là ai cũng cảm thấy mình có lý, không chịu nhượng nộ, không chịu nói chuyện, giống như nói trước một câu, chính là chịu thua.
 
Khai giảng ngắn ngủi qua đi, năm nhất học một tháng quân sự ma quỷ cuối cùng cũng kết thúc.
 
Trong sân trường một mảnh sinh khí bừng bừng, nam sinh thảo luận học muội nào xinh đẹp, ai là trạng nguyên khoa học tự nhiên. Mà đối với Nghênh Cảnh mà nói, hơi có khác biệt, chính là mới lấy được giải nhất cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không, thanh danh đại chấn, nghiễm nhiên thành thần tượng trong lòng học đệ học muội.
 
Đi nhà ăn, đều có tân sinh viên rì rầm nói chuyện: “Mau nhìn xem, anh ấy chính là Nghênh Cảnh. Giải nhất cả nước đó, siêu lợi hại!”
 
“Có thể đề tên lên bảng vàng danh dự đi. Nghe nói trước kia đều là khoa thiết kế máy bay đi thôi, thứ tự tốt nhất, vẫn cũng chỉ là giải nhì cuộc thi thôi đấy.”
 
“Sư huynh Nghênh Cảnh thật sự rất đẹp trai nha, có cảm giống minh tinh, giống, giống...”
 
“Tôi cảm thấy sư huynh là chính anh ấy nha, giá trị nhan sắc này có thể debut nha.”
 
Gió thu ban đêm, mang theo mát mẻ đã lâu, thổi tan những bát quái nhỏ.
 
Đã qua hai tuần.
 
Ròng rã hai tuần, chưa có một lần liên lạc.
 
Khi uống nước, Nghênh Cảnh có thể đổ ra ngoài, lúc ăn cơm, cầm ngược đũa, có lần mặc quần áo cũng làm ra trò cười, may mà trước khi ra cửa, Kỳ Ngộ liếc mắt: “Trời! Cậu mặc ngược quần áo cậu không biết sao!”

 
Nghênh Cảnh lúc này mới phát hiện, tỉnh tỉnh mê mê mà đổi lại.
 
“Gần đây cậu thế nào?” Kỳ Ngộ nhìn ra bất thường, quan tâm hỏi.
 
Nghênh Cảnh lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
 
Kỳ Ngộ ồ một tiếng, muốn hỏi, lại thôi.
 
Hai người đi đến phòng thí nghiệm, điện thoại Nghênh Cảnh kêu lên, điện thoại đặt trong túi, trong nháy mắt cậu vội vàng, chờ đợi.
 
Kỳ Ngộ nhìn thấy hết toàn bộ quá trình biến hóa biểu tình của cậu, từ kích động, đến thất vọng rồi lạnh nhạt nghe máy.
 
Nghe vài câu, bước chân Nghênh Cảnh dừng lại, “Bây giờ?”
 
Kỳ Ngộ nghiêng đầu nhìn cậu, hiếu kỳ.
 
Nghênh Cảnh hít sâu một hơi, đã quay người đi hướng ngược lại, “Được, em đến liền, đại khái khoảng năm phút.”
 
“Sao vậy?” Ngắt điện thoại, Kỳ Ngộ không hiểu.
 
Nghênh Cảnh nhíu nhíu mày, chính mình cũng có chút choáng váng, “Hiệu trưởng Từ gọi chúng ta đến toà giáo vụ.”
 
“Chúng ta?”
 
“Đúng.” Nghênh Cảnh gật gật đầu, “Chúng ta.”
 
**
 
Quan Ngọc trước khi tan làm đến công ty đón Sơ Ninh đi ăn.
 
Khi cô đến, Sơ Ninh còn đang ở trong phòng họp. Từ cửa sổ sát đất nhìn vào, trang phục công sở thống nhất, nam nữ trẻ tuổi, thần sắc nghiêm túc. Sơ Ninh là người chủ trì, bây giờ đang đứng trước PPT giảng giải.
 
Hôm nay cô trang điểm đơn giản, áo sơ mi trắng, váy ngắn tối màu, giày cao gót, tóc búi lên, rất có khí chất.
 
Nhìn một hồi, Quan Ngọc đi vào văn phòng của cô, không bao lâu Sơ Ninh tan họp. Quan Ngọc chậc chậc tán thưởng: “Ninh Nhi, cậu càng ngày càng đẹp, mình thật sự muốn cưới cậu quá.”
 
Sơ Ninh cười nhạo, mở bình giữ nhiệt ra.
 
“Hôm nay hẹn mình đi ăn cơm, lần này là lần thứ 3 trong tuần.” Quan Ngọc hỏi: “Cậu có rất nhiều thời gian sao?”
 
“Mình mời khách, cậu còn dông dài như vậy, có ăn hay không.” Sơ Ninh nhìn cô một cái.
 
“Ăn ăn ăn.” Ngữ khí của Quan Ngọc rất chân chó, thân thể nghiêng về phía trước, tiện tay cầm lấy một cuốn sổ tay trên bàn, che mặt mũi, điên cuồng chớp mắt “Cãi nhau với bạn trai nhỏ của cậu à?”
 
Sơ Ninh mặt không đổi sắc, nhưng lúc uống nước, ngừng lại hai giây.
 
Quan Ngọc sớm muốn hỏi, nhíu mày, “Khẳng định.”
 
Sơ Ninh buông cốc nước xuống, ngã vào trong ghế da, mệt mỏi mà bóp bóp mi tâm.
 
“Vì sao lại cãi nhau? Nói cho chị đây nghe một chút?”
 
“Cậu có thể bớt bát quái đi không?”
 
“Không thể, mình muốn nghe, mình muốn nghe.” Quan Ngọc đi tới, nắm lấy cánh tay cô lắc lắc.
 
Sơ Ninh bị lắc đến choáng váng, “Sợ cậu rồi.”
 
Cô thở dốc một hơi, thần sắc giữa hai lông mày khó bình tĩnh, quyết tâm thổ lộ tâm tình, mất mát liền viết hết trên mặt.
 
Sau khi nói hết tiền căn hậu quả, Sơ Ninh ngây thơ mà nhìn Quan Ngọc, “... Mình cũng biết là sinh nhật của anh ấy, nhưng mình cũng không thể không làm việc đúng không?”
 
Quan Ngọc haizzz một tiếng, còn tưởng rằng chuyện gì chứ, “Quá bình thường, một cái chỉ muốn nói chuyện tình yêu, một cái trong cuộc sống không chỉ có tình yêu, phân lượng không giống nhau, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
 
Sơ Ninh trừng mắt nhìn cô, tâm tình u ám.
 
“Khi cậu quyết định tiếp nhận cậu ta, nên nghĩ đến những điều này. Cậu có được thứ này, thì cũng phải bỏ ra thứ khác, lúc này mới công bằng. Hai người đều muốn, lại mong rằng, đối phương nhất định sẽ chiều theo mình, mình hỏi cậu, dựa vào cái gì? Hả? Dựa vào cái gì mà chuyện tốt toàn để cho cậu chiếm hết hả?”
 
Quan Ngọc tình sử phong phú, thiên tính lạc quan, cuộc sống của cô ấy tràn đầy lạc thú, chính là nghiên cứu các loại đàn ông, cô từng dõng dạc nói rằng: Mình đây là trải nghiệm chân thiện mỹ của cuộc sống!
 
Chân thiện mỹ cái rắm, đơn thuần là bị nam sắc dụ hoặc.
 
Nhưng mà, lần này Sơ Ninh thật sự nghe theo lời cô ấy nói.
 
“Kỳ thật mình không đồng ý cậu chơi cái gì mà tỷ đệ luyến, một người đàn ông, còn đang đi học, chưa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm xã hội, không có thu nhập ổn định, nói theo cách khác, chính là không có tiếng nói chung.”
 
Sơ Ninh không phục, lập tức uốn nắn: “Khi bọn mình ở chung, chủ đề trò chuyện không hết.”
 

Quan Ngọc cũng không nói, ặc một tiếng, khuỷu tay chống lên mặt bàn, cười híp mắt xích lại gần, “Nha, Ninh Nhi nhà chúng ta thật sự động tâm nha.”
 
“Nếu như mình không thích anh ấy, mình đã không làm ra quyết định này.”
 
Cô không hâm mộ tiêu sái dạo chơi nhân gian, cô chỉ muốn giữ vững những gì thuộc về mình.
 
Quan Ngọc cảm thán nói: “Con gái đến tuổi này của chúng ta, ít nhiều có chút lo được lo mất, lúc đầu là một chuyện rất nhỏ, hết lần này đến lần khác suy nghĩ nó rất to lớn, muốn nghĩ bao nhiêu, cái này gọi, gọi là... Đúng, gọi là chứng chuẩn bị già.”
 
Lời nói này đi vào trong lòng Sơ Ninh.
 
Thần sắc cô hơi mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác ho nhẹ hai tiếng.
 
“Được rồi, thoải mái tinh thần, hai người nếu thật sự có duyên phận, đánh không đi, mắng không tan, quanh đi quẩn lại, là của cậu, thì vẫn là của cậu thôi.” Quan Ngọc nói: “Ninh Nhi, mình hy vọng cậu có thể chân chính hưởng thụ tình yêu, để nó làm chất xúc tác cho cuộc sống sinh hoạt của cậu, mà không phải là công cụ cùng trách nhiệm.”
 
Rộng rãi trong sáng!
 
Sơ Ninh mấp máy môi, chân tâm thật ý gật gật đầu, “Mình biết.”
 
Thời gian tâm sự kết thúc, hai người lại nói chuyện phiếm, nói đến Phùng Tử Dương, Quan Ngọc hỏi: “Đã bao lâu không có tin tức của anh ta, gần đây anh ta bận gì?”
 
“Đừng nói nữa.” Sơ Ninh khẽ nghiêng về bên thành ghế, thở dài, “Anh ấy cùng cái vị tiểu thanh mai kia náo đến lợi hại, hình như rất nghiêm trọng, hôm qua anh ấy còn gọi cho mình, nói là đi nước Pháp.”
 
“Đi Pháp làm gì?”
 
“Tránh người.”
 
“... Trời, hai người bọn họ tách ra thành dạng này rồi?” Quan Ngọc không thể tin được, “Năm ngoái vẫn còn yêu đến chết đi sống lại mà, ngay là loại tình yêu bí mật gian khổ của cuộc sống mộc mạc cũng có thể kiên trì, sao hiện tại lại nghĩ không thông vậy?”
 
“Hình như bạn gái anh ấy có quá nhiều yêu cầu, cụ thể mình cũng không tiện hỏi.”
 
Cũng đúng.
 
Sơ Ninh nhớ tới trước kia đọc qua một câu, trên thế gian mọi người vốn là tuyết rơi, tất cả mọi người có người mờ nhạt lại cũng có người trong sáng.
 
Cảm tình cũng không ngoại lệ.
 
“Mình thấy gần đây thị trường chứng khoán không tồi, lần trước cậu bổ sung vốn là đúng đấy.” Sơ Ninh nói chuyện phiếm.
 
Quan Ngọc a một tiếng, bình tĩnh không gợn sóng, “Ừm, vẫn được.”
 
Tan tầm tắc đường, Bắc Kinh đại kẹt xe.
 
Hai người không muốn chen vào bãi nước đục này, dứt khoát ngồi tàu điện ngầm về Hậu Hải Cửu Môn, ở chỗ đó ăn uống thả ga, sau đó chia tay.
 
Sơ Ninh về công ty lấy xe, tám giờ.
 
Cô ngồi trên ghế lái, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định, xoay tay lái đi về phía nam.
 
**
 
Cổng chính của C Hàng được bao quanh bởi lớp thực vật xanh ngát, đèn đường rộng thoáng, bóng cây um tùm, in xuống, giống như một bức tranh hỗn độn.
 
Sơ Ninh ngừng xe, ngồi trong xe nhìn học sinh ra vào, sau lại tâm tư không rõ mà cúi đầu cười.
 
Rất ngu ngốc, thật đúng là nghĩ có thể gặp được cậu?
 
Cô lấy điện thoại ra gọi điện –
 
Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không....
 
Đi ngủ?
 
Không đến mức đó đi.
 
Sơ Ninh lại gọi một lần nữa, vẫn không được.
 
Cô trời sinh là người hay nghĩ nhiều, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ hết sức sâu xa. Nghĩ một lát, không hiểu thấp thỏm hay nóng nảy. Một lần nữa cầm điện thoại lên, tìm số Kỳ Ngộ.
 
“Alo, chị Ninh?” Ngược lại rất nhanh liền nghe máy.
 
“Thật xin lỗi, đã trễ như vậy còn quấy rầy em.” Sơ Ninh khách khí, lại khó nén lo lắng, trực tiếp hỏi: “Nghênh Cảnh có trong ký túc không? Điện thoại anh ấy không gọi được?”
 
Kỳ Ngộ rất kinh ngạc: “Cậu ấy không nói cho chị sao? Hôm qua trường học đột nhiên thông báo, cục khoa học hàng không gửi giấy mời cho đội em, đi Đan Ba tham gia một hạng mục theo dõi học tập. Cậu ấy đi lúc giữa trưa, chỗ kia rất vắng vẻ, đoán chừng không có tín hiệu đâu.”
 
Sơ Ninh mông lung: “...A.”
 
A?!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui