Tiểu tiên sinh

Chương 57: Sữa
 
“..” 
 
“Làm sao, không dám?” Sơ Ninh nhìn cậu.

 
Nghênh Cảnh dời tầm mắt, “Chị chạy không thắng.”
 
“Không chạy làm sao biết. Hay là, cậu căn bản sợ tôi thua?” Giọng nói của cô giương lên, mặt mày hơi gấp, khóe miệng tràn đầy ý cười.
 
Lại tới lại tới, cái ngữ khí tình thế bắt buộc này!
 
Nghênh Cảnh nổi nóng, nhưng lại bị cô đâm trúng tâm sự, bất lực.
 
Sơ Ninh đã đi qua, đến bên cạnh Lệ Khôn, ngửa đầu nói cái gì đó.
 
Xung quanh Lệ Khôn còn có rất nhiều người, nghe cô nói xong, tuôn ra một trần ồn ào: “Ồ!!!”
 
Bọn họ cùng nhìn về phía Nghênh Cảnh, Sơ Ninh lại nói hai câu, tiếng cười càng lớn hơn, “Ồ!!!”
 

Ngay cả Lệ Khôn cũng không nhịn được mà nhíu mày, nhếch miệng lên, hào hứng đáp ứng, “Được.”
 
Lần này, Nghênh Cảnh từ chối cũng không thích hợp, dăm ba câu, quyền chủ động lại bị Sơ Ninh nắm trong tay.
 
“Nhiều người như vậy, cô chọn ai?” Lệ Khôn tay vắt chéo về phía sau, đi qua đi lại, “Tôi giới thiệu cho cô một chút, hơn nửa năm nay quân đội Hoa Nam liên tục tập huấn, chạy vượt chướng ngại vật 400 mét, việt dã năm cây số, cùng với chạy nhanh 100 mét, hạng nhất đều thuộc về đội của tôi.”
 
Sơ Ninh mắt đảo một vòng: “Ai?”
 
Lệ Khôn bình tĩnh đáp, “Tôi.”
 
“...”
 
Nghênh Cảnh sắp bị tức đến bật cười, đi tới, lôi kéo cánh tay Sơ Ninh, “Này.”
 
Sơ Ninh hất tay ra, chỉ vào Lệ Khôn, “Tôi thi với anh.”
 
Mấy chiến sĩ vây quanh ngày càng nhiều, khuôn mặt trẻ tuổi bị nắng phơi đen tràn đầy sức sống, tiếng cười thân mật.
 
Nghênh Cảnh rất căng thẳng, “Ai, sao chị không chọn người yếu một chút?’
 
Sơ Ninh nhìn cậu, “Cậu đừng quan tâm, nhớ kỹ đáp ứng là được.”
 
Cái phép kích tướng này xém chút nữa thành công.
 
Một câu “Đừng náo loạn, tôi đồng ý không được sao” đã ở bên môi của Nghênh Cảnh rồi, nhưng Sơ Ninh đã quay người đi về phía thao trường, làm cho cậu nuốt hết lời muốn nói xuống.
 
“Đường ngang này làm điểm xuất phát, chỗ kia, nhìn thấy không.” Lệ Khôn chỉ hướng lan can, “Là điểm cuối cùng.”
 
Sơ Ninh gật đầu, “Được.”
 
Một đám người vây xem, cười cười nói nói. Mấy đội khác cũng chạy đến xem náo nhiệt.
 
Hai người đứng trước vạch xuất phát, Sơ Ninh thả tóc ra, hai tay vươn về phía sau, một lần nữa buộc lại. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tươi mát lại trẻ tuổi. Còn ra dáng mà làm nóng cơ thể, xoay cổ chân cổ tay.

 
Một bên hô khẩu hiệu: “Chuẩn bị --- chạy!”
 
Trong nháy mắt, Lệ Khôn như báo đen, nhanh chóng chạy lên.
 
Nghênh Cảnh chửi thầm một tiếng, nghĩ thầm, sao chạy nhanh thế!
 
Nhìn ra được, Sơ Ninh cũng liều mạng, nhưng thể lực lại cách xa, cô còn đang chạy được một nửa, Lệ Khôn đã sắp đến đích rồi.
 
Trên đầu cô một tầng mồ hôi, khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, trên thao trường tất cả đều là bụi, há miệng thở liền hít phải một miệng toàn bụi.
 
Chính lúc này, Nghênh Cảnh đẩy đám người ra, chạy đến trong đó, một mực kéo tay Sơ Ninh.
 
Cậu lôi kéo cô, quyết đoán, giống như không muốn sống mà phi nước đại.
 
Âm thanh ồn ào như thủy triều, “A a a !!”
 
Cánh tay Sơ Ninh bị kéo đau nhức, cô theo tốc độ của cậu, giẫm lên chân cậu, nhìn bóng lưng bốc đồng của cậu, bật cười.
 
Có thể lúc này như được chắp cánh, cũng không đủ sức xoay chuyển cả đất trời.
 
Mắt thấy Lệ Khôn sắp chạy đến vạch đích.
 
Đột nhiên, anh ta chậm lại, xoay người, chính là không chạy nữa.
 
Hai tay Lệ Khôn đặt sau lưng, một lần nữa đeo kính râm lên, nhìn hai người đang xông lên mà nở nụ cười lưu manh.
 
Có người cười trách móc: “Lệ đội, anh gian lận nha!”
 
“Nói bậy.” Lệ Khôn giả bộ nghiêm túc, sau đó tiện thể ngồi xuống mặt đất, “Ngã một cái không được à?”
 
“Ha ha ha!”
 
Nghênh Cảnh dắt lấy Sơ Ninh, giống như gió, vượt qua người, chạy về điểm cuối cùng.
 
Thắng rồi!
 
Nhưng Nghênh Cảnh cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục dắt theo cô chạy một đường.
 
Chạy qua điểm cuối cùng, chạy về phía thao trường, chạy đến lối ra, thẳng đến khi qua khỏi tầm mắt của mọi người.
 
“Lệ đội, cô gái kia là ai?”
 
Lệ Khôn cười cười, không đáp.
 
Mắt sắc vui đùa ý vị thâm trường, “Chuyện vui nhà Nghênh thủ trưởng, sợ là hai năm nữa liền đến đi.”
 
Lệ Khôn huýt sáo, “Không phải sao, sang năm con tôi ra đời, mời các cậu đến ăn tiệc mừng.”
 
“Ôi!” Lực chú ý của mọi người nhanh chóng thay đổi, “Tiểu Thần có thai?”
 
Lệ Khôn cười đến vui vẻ, hào phóng nói: “Ba tháng.”
 
“Nam hay nữ?”
 

Lệ Khôn nhíu mày, vui vẻ căn bản không giấu được, đắc ý nói: “Lệ Khôn nhỏ.”
 
**
 
 Bên này.
 
“Cậu có thể buông tay ra không? Tay tôi sắp đứt rồi đây này.” Sơ Ninh bị Nghênh Cảnh kéo tới mức bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp.
 
Nghênh Cảnh cúi đầu xem xét, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô quả thật bị chính mình siết đến toàn vết đỏ. Vô thức nới lỏng tay, nhưng vẫn nắm lấy. Ánh mắt cậu nóng bỏng, như có ngọn lửa nhỏ.
 
Sơ Ninh cũng không tránh, mặc cho cậu nhìn.
 
Cuối cùng khẽ nở một nụ cười, cúi đầu không nói.
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh sâu hơn, “Chị cười cái gì?”
 
“Cười cậu đó.” Sơ Ninh ngẩng đầu, “Có phải đặc biệt thích xem con gái vì cậu mà liều mạng? Hả?”
 
Nghênh Cảnh hỏi lại: “Vậy vừa rồi chị liều mạng sao?”
 
Sơ Ninh thoáng suy nghĩ một chút, trịnh trọng đáp, “Ừ.”
 
Nghênh Cảnh nuốt nước miếng một cái, hô hấp dồn dập, nhỏ giọng nói: “Cô gái xấu.”
 
Sơ Ninh tức đến cười, “Tôi lại chọc đến chỗ nào của cậu rồi? Trước kia vì cậu nói tôi lãnh đạm, bây giờ tôi đã vì cậu mà sắp lên trên núi Lương Sơn, cậu lại mắng tôi xấu. Hai chúng ta ai xấu, đồng chí Tiểu Nghênh?”
 
Nghênh Cảnh: “Chính là chị xấu.”
 
“Được được được, tôi xấu. Tôi xấu chỗ nào? Hả?”
 
Vốn là câu nói chọc ghẹo, điều tiết không khí.
 
Nào biết, Nghênh Cảnh cho là thật, chân tình thực cảm mà nói: “Tôi chỗ nào cũng xấu, tất cả đều bị trêu đùa đến xấu.”
 
Sơ Ninh giật mình.
 
Hậu tri hậu giác, Nghênh Cảnh cũng trầm mặc nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ nhìn đi nơi khác.
 
Sơ Ninh nhấp môi dưới, thần sắc lại lạnh nhạt.
 
“Nghênh Cảnh.” Cô kêu tên của cậu, nhẹ nói: “Nhất định phải thăm dò như thế, mới có cảm giác an toàn sao? Có thể, cậu không cảm thấy, cái này thì có tác dụng gì đâu chứ? Nếu như tôi muốn lừa cậu, muốn trêu đùa cậu, muốn lợi dụng cậu, khẳng định sẽ dùng những lời ngọt ngào mà dỗ cậu, cho dù hiện tại, hay sau này, thật sự cậu xảy ra chuyện gì, tôi cũng vẫn sẽ đứng ở bên cậu.”
 
Âm thanh Sơ Ninh rất êm tai, rõ ràng, có chút giọng Bắc Kinh.
 
Nghênh Cảnh nghe vào mê hoặc.
 
“Cậu đối với tôi suy đoán rất nhiều, hoài nghi, không tin tưởng, bởi vì tôi làm việc xấu khắp nơi, làm ra chuyện thiên thương hại lý đối với cậu sao? Sơ Ninh lắc đầu, thần sắc ngây thơ không hiểu, “Thế nhưng là, tôi cũng không thấy bản thân mình làm sai chuyện gì. Tôi chưa bao giờ gặp qua kiểu nam sinh như vậy, nóng đầu liền rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, rơi vào bể tình, đòi sống đòi chết... Tôi thật sự không thể làm được.”
 
Sơ Ninh đã hai mươi sáu tuổi.
 
Đã sớm qua thời mới biết yêu, dễ dàng động tình.
 

Cô vào xã hội, tự chủ lập nghiệp, quản lý công ty, là một người chịu qua rất nhiều khổ đau.
 
Cho nên trong mắt người khác sẽ là cái gọi là khuyết điểm, tỉ như: Đa nghi, quá lý trí, thanh tỉnh độc lập.
 
Đây không phải là cô giả vờ thanh cao.
 
Cái này, chính là bản thân cô.
 
Nghênh Cảnh chớp mắt trong lòng đau xót, lại nắm chặt cổ tay cô.
 
Sơ Ninh ngẩng đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: “Chạy cũng chạy, thắng cũng thắng, suy nghĩ cũng đã nói cho cậu nghe. Như thế nào, tôi muốn một đáp án, không quá đáng chứ?’
 
Nghênh Cảnh nhẫn nại, nhẫn nại, hốc mắt đều đỏ lên.
 
“A, thật phiền.”
 
Sơ Ninh ảo não, tính mình nôn nóng cũng không quan tâm. Cô khẽ nâng cằm, thần sắc lạnh lẽo lại chắc chắn, sự tự tin lại trở lại trên mặt.
 
Cô rút tay bị cầm ra, đè bả vai Nghênh Cảnh lại, một bước, hai bước, trực tiếp đẩy người lên tường.
 
Khí lực quá lớn, Nghênh Cảnh bị đập vào đến nỗi phía sau lưng có chút đau.
 
Tay Sơ Ninh từ bả vai chuyển trận địa, một đường hướng xuống dưới, cánh tay, cổ tay, giống như gãi gãi ngứa mà lướt qua tay cậu.
 
Cuối cùng dừng lại trên lưng cậu.
 
Nghênh Cảnh thân thể cứng đờ, một giây sau, liền bị Sơ Ninh ôm eo.
 
Cô cảm thấy rất hao sức, cho nên có chút cà nhắc, sát bên tai cậu ngữ khí hơi buồn bực, “.. Ăn gì mà cao vậy?”
 
Sau đó mặt càng gần hơn, đôi môi đỏ tươi đầy đặn đang run run, hô hấp hai người nóng bỏng xen lẫn nhau. Động tác ôm eo không thể thỏa mãn tâm tình của Sơ Ninh lúc này, mặc kệ ---
 
Cô trực tiếp ôm lấy cổ Nghênh Cảnh.
 
Cánh môi sát bên mặt của cậu, lại sượt qua mà không hề đụng vào.
 
Nghênh Cảnh nghiêng đầu, làm cho nụ hôn này rơi vào khoảng không.
 
Sơ Ninh chớp mắt mê mang, “Hả?”
 
Nghênh Cảnh đè giọng, hỏi: “Cho nên, bây giờ chị là bạn gái của tôi sao?”
 
Sơ Ninh không nói, nở nụ cười.
 
Cậu cắn răng, “Nói đi.”
 
“Có quan trọng không?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt xấu xa.
 
“Quan trọng.” Nghênh Cảnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cô, mắt sắc như mực, “Gia quy đầu tiên nhà tôi, không được quan hệ nam nữ lung tung.”
 
Sơ Ninh vui vẻ, “Gạt người, tôi đã xem qua, điều thứ nhất rõ ràng chính là ‘Anh em quý tương trợ, vợ chồng quý tương tòng’.”
 
Nghênh Cảnh đột nhiên cúi đầu, chống lên trán của cô, bướng bỉnh nói: “Trả lời tôi, trả lời tôi.”
 
Cậu gấp gáp, trong mắt tất cả đều như thiêu đốt.
 
Tâm Sơ Ninh như hòa tan, ôm chặt cổ cậu, mê hoặc cậu: “Cậu hôn tôi một cái, hôn tôi một cái là được.”
 
Dấu chấm câu còn chưa kịp ngừng, Nghênh Cảnh trở tay ôm cô vào trong ngực, khí thế hung hăng mà hôn.
 
Đầu lưỡi vừa nóng vừa mềm tiến quân thần tốc, giữa răng môi cô mà lưu luyến trằn trọc.
 
Cậu không lưu loát, không có bất kỳ kỹ xảo nào, không hiểu tán tình, là cái gì, thì biểu đạt là cái đó.

 
Cậu nóng rực, tình sâu như biển, khát vọng đã lâu, giờ khắc này, cô rốt cuộc thuộc quyền sở hữu của cậu.
 
Sơ Ninh sắp bị cậu ép khô.
 
Nức nở, kháng cự, dùng tay đẩy câu, không đẩy được, cô muốn hô hấp!
 
Cuối cùng, Nghênh Cảnh bỗng nhiên buông người ra, ôm cô thật chặt trong ngực. Ấn đầu cô, không cho phép ngẩng lên.
 
Cứ như vậy ôm nửa phút.
 
Sơ Ninh: “... Này.”
 
Nghênh Cảnh: “Không cho nói.”
 
Cô không thoải mái mà giật giật cơ thể.
 
Nghênh Cảnh: “Không được nhúc nhích.”
 
Sơ Ninh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên quần áo cậu, có mùi ánh nắng cùng buồn đất pha trộn lẫn nhau, giờ phút này, thế giới đều yên lặng.
 
Lại qua một phút, Nghênh Cảnh cuối cùng cũng buông người ra.
 
Buông ra không nói lời nào, nhanh chóng ngồi xuống bậc thang, cổ họng lăn lộn, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên.
 
Sơ Ninh thoạt đầu còn chưa hiểu, không đến mức đó đi, hôn một cái thôi mà, nội thương?
 
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng: “Cậu...”
 
Rất nhanh, cô nhìn xuống dưới, quét đến bụng dưới của cậu... Liền cái gì cũng hiểu.
 
Bầu không khí nháy mắt xấu hổ.
 
Sơ Ninh mất tự nhiên quay đi chỗ khác, Nghênh Cảnh cũng quay đầu về một bên khác, ai cũng không nói lời nào.
 
Năm phút.
 
Cậu rốt cuộc đứng lên, dắt tay cô, trầm tiếng nói: “Đi thôi.”
 
Sơ Ninh đi theo cất bước, trước khi cậu đi, lưng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
 
Lại lén nhìn xuống phía dưới của cậu, ừ.. Nam sinh... Thật dễ xúc động.
 
**
 
 Về đến nhà, Thôi Tĩnh Thục và Nghênh Nghĩa Chương đã rời giường. Bữa sáng lên bàn, rất phong phú.
 
Thấy bọn họ một trước một sau tiến vào, Thôi Tĩnh Thục đang bày bát đũa tại bàn ăn cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí vui vẻ, “Đi thể dục về, ăn xong bữa sáng thì tắm.”
 
Vừa nhấc mắt, sửng sốt một chút, “Nha mặt đỏ như vậy, không thoải mái?’
 
Nghênh Cảnh không được tự nhiên, “Không có, trời nóng quá, chạy bộ. Các người ăn trước đi, con tắm xong rồi xuống.”
 
Sơ Ninh giả bộ bình tĩnh, cười với Thôi Tĩnh Thục, “Đúng, trời nóng, đỏ mặt.”
 
Bước chân người nào đó đang lên tầng dừng lại, quay qua, hừ hừ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
 
Sơ Ninh mấp máy môi, không hoảng không loạn dịch chuyển ánh mắt, sau đó nín cười, cúi đầu uống sữa tươi.
 
Uống hai ngụm.
 
Ặc, nhãn hiệu gì, còn rất ngọt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui