Tiểu tiên sinh

Chương 47: Chờ tôi một chút
 
Tiệc của Triệu gia và Phùng gia được đặt vào tuần sau.
 
Phùng Tử Dương cũng vì chuyện này mà đau đầu hồi lâu, ban đêm lại gặp được chuyện này, trong lòng của anh ta càng thêm áy náy.

 
Đưa Sơ Ninh về tiểu khu, trước khi xuống xe, anh ta lên tiếng: “Ai, Ninh nhi.”
 
Sơ Ninh tay khoác lên trên tay lái, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Hả?”
 
Lời Phùng Tử Dương muốn nói đã sắp ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ nói: “Cái kia, xin lỗi.”
 
Sơ Ninh giật giật khóe miệng, “Không có chuyện gì.”
 
“Quá đột nhiên, anh cũng không thể xử lý tốt được, chờ hứng khởi của ông bà qua đi, anh sẽ giải quyết.” Phùng Tử Dương xin lỗi cô, cười cười, “Anh nhớ hết những gì tốt của em. Về sau có chuyện gì, cứ nói với anh.”
 
Sơ Ninh không tỏ thái độ, ước chừng thấy giữa hai người không cần quá nhiều cam đoan, mấy năm ròng tình cảm đều thể hiện hết, trên tình bạn, dưới tình yêu, đều là thật lòng.
 
Phùng Tử Dương ngậm miệng không đề cập đến chuyện của Nghênh Cảnh, nhìn thấy bóng lưng lảo đảo của cô, trong lòng lại khẽ thở dài.
 

Từ ngày đó về sau, liên tiếp ba ngày, Nghênh Cảnh đều không liên lạc với Sơ Ninh.
 
Sơ Ninh có chút bất an.
 
Loại bất an này thể hiện qua những động tác vô thức của cô.
 
Ví dụ như, lúc họp, cô sẽ thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Điện thoại rung, tim cô đập liên hồi, nhanh chóng ấn mở... A, không phải là cậu. Một mình ngồi trong văn phòng, vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại, nhiều lần ngón tay ấn vào khung chat Wechat, do dự hồi lâu, cuối cùng lại tắt màn hình đi.
 
Nội tâm cô phiền muộn.
 
Vì cái gì mà phiền muộn?
 
Tựa như cầm một đống chìa khóa vang lạch cạch, từng chìa từng chìa mở, lại không có một cái đúng.
 
Sơ Ninh ngồi trên ghế da, xoa xoa thái dương, trái ba vòng, phải ba vòng, cuối cùng cô tâm phiền khí nóng mà ngồi thẳng lại, mí mắt nháy nháy, quyết định đi tìm cậu.
 
Chìa khóa xe đã ở trong tay cô, cô lại rút lui.
 
Tìm cậu ta... Làm cái gì?
 
Biết rõ đối phương muốn cái gì, đã không thể cho, đưa đến cửa thì không phải là càng nói không rõ sao?
 
Dứt khoát một chút còn tốt hơn, dây dưa không dứt, cùng với mấy người con gái già mồm khác giống nhau.
 
Sơ Ninh lại bị lý trí kéo lại về chỗ ngồi.
 
 
Cô phiền muộn, người bên kia càng phiền muộn hơn.
 
Áp suất thấp của Nghênh Cảnh đã giữ mấy ngày nay, không lên lớp thì ở phòng thí nghiệm, kết nối lại toàn bộ chương trình một lần nữa, phát hiện mấy sai lầm nhỏ, liền bắt đầu lớn tiếng trách móc, xoi mói đến mức biến thái.
 
Kỳ Ngộ và Chu Viên cũng không dám dây vào, chỉ tự mình trao đổi qua ánh mắt.
 
Ừm, đoán là đường tình long đong, khó chịu đây mà.
 

Nói khó chịu đi, kỳ thật.. Cũng có chút quen thuộc.
 
Trái tim này của Nghênh Cảnh đã bị Sơ Ninh trăm luyện nghìn chùy, khả năng chống chịu sát thương nhất đẳng. Trước khi làm mấy chuyện này, cậu đã chuẩn  bị tâm lý. Chỉ là nghe được câu cự tuyệt từ chính miệng của cô, cảm giác mất mát là khó tránh khỏi.
 
Cậu đang ở trong đoạn tình cảm đơn phương, đường đi gọi là long đong, nếm được tư vị khổ lo, học được, gọi là thế sự nhân gian, nào có nhiều chuyện như ý muốn như vậy.
 
Nghênh Cảnh ngẩn người một hồi, liền cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào phím cách trên bàn phím, thật lâu không rời mắt.
 
Cũng chính tại thời điểm khó khăn nhất, Chu Lật Sơn mang đến cho bọn họ một tin tức.
 
Tháng bảy này có cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không dành cho sinh viên diễn ra ở Hàng Châu, danh sách đề cử cuối cùng.
 
Là đoàn đội của Nghênh Cảnh.
 
Kỳ Ngộ và Chu Viên đều ngơ rồi, tự nói thầm: “Không phải đâu, chắc là nhầm đó.”
 
Lật Chu Sơn nhìn qua Nghênh Cảnh hai lần, ôi! Tiểu tử này, rất bình tĩnh nha. Nhịn không được, nhíu mày hỏi: “Không có gì muốn nói?”
 
Nghênh Cảnh đứng dậy, biếng nhác mà nhìn bàn phím máy tính, “Thầy muốn em nói cái gì? Hô vài câu khẩu hiệu?”
 
Lật Chu Sơn không nhịn được mắng: “Tiểu tử thối.”
 
Nghênh Cảnh dương dương khóe miệng, “Em sẽ nghiêm túc làm.”
 
Một câu là đủ.
 
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp trường. Khoa hàng phát là kích động nhất, rất có cảm giác nở mày nở mặt. Cảm giác, một cái tương đối ít được chú ý, cũng chẳng phải là một ngành được coi trọng, ngoại trừ cấp tỉnh thì có một chút thành tích, cả nước công khai tranh tài, hầu như không có cơ hội đề cử.
 
Trong lúc nhất thời, Nghênh Cảnh đã trở thành một chủ đề lôi cuốn.
 
Trương Hoài Ngọc vui đến sắp điên rồi, mỗi ngày đều xem diễn đàn của trường, tùy thời báo cáo: “Oa! Nghênh Cảnh, cậu cũng có fan hâm mộ nhé.”
 
Chu Viên chen qua nhìn máy tính, “Tôi có hay không, tôi có hay không?”
 
“Cậu có cái rắm!” Trương Hoài Ngọc ghét bỏ đẩy cậu ta ra, “Cản gió của tôi, nóng chết mất.”
 
Vạn Bằng Bằng luôn trầm ổn, nhìn điện thoại đột nhiên bật cười thành tiếng.
 
Kỳ Ngộ đi qua, “Sao vậy?”
 
“Cái này.” Vạn Bằng Bằng chỉ vào một câu trong đó, “Chúc mừng Nghênh đội trưởng lấy vị trí xuất đạo C ở C Hàng.”
 
“Ha ha ha! Đệt!” Đám người dừng lại cười vang, “Ai vậy, thật tài tình!”
 
“Không được, tôi muốn tìm IP một chút, nhìn xem là ở khoa nào ha ha ha!”
 
“Không cần tìm.” Nghênh Cảnh đứng dậy, một tay đút vào túi quần, bình tĩnh nói: “Là tôi tự đăng.”
 
“...”
 
“...”
 
Cậu cụp mi, ngược lại rất tiêu sái tự tại, nói: “Chơi chán thì chuẩn bị, bắt đầu từ ngày mai, chín giờ tối sẽ họp, mỗi người đều phải tổng kết công việc trong ngày, có vấn đề, để thảo luận trực tiếp, nhật định phải làm có lần lượt, có phản hồi, OK?”
 
“OK!”
 
Trương Hoài Ngọc nhấc tay, “Cái kia, lão đại, chuyện cuộc thi cậu nghĩ như thế nào?”

 
 “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đi tìm thầy Lật thương lượng một chút, nghe ý kiến của các giáo sư, sau đó chúng ta lại thảo luận.” Nghênh Cảnh nói: “Từ nay về sau, sẽ càng vất vả hơn, có vấn đề gì không?”
 
Cùng kêu lên: “Không!”
 
Trương Hoài Ngọc lặng lẽ nhỏ giọng, giơ nắm đấm giữa không trung, “Cố lên nha!”
 
Cuộc họp nhỏ kết thúc.
 
Lúc đi, Kỳ Ngộ gọi Nghênh Cảnh lại, “Tiểu Cảnh.”
 
“Hả?” Giữa lúc ban trưa, đầu mùa hạ nhiệt độ tăng vọt, Nghênh Cảnh sợ nóng,  cởi áo khoác, vắt lên bờ vai.
 
Kỳ Ngộ đuổi kịp cậu, “Chuyện cậu và chị Ninh sao rồi?”
 
Chợt nghe đến cái tên này, Nghênh Cảnh trầm mặc, mới nói: “Cũng không có gì.”
 
“Nói cho chị ấy biết đi, từ lâu như vậy đến nay, chị ấy cũng cố hết sức với chúng ta, để cho chị ấy vui vẻ một chút.”
 
Nghênh Cảnh không có trả lời.
 
Kỳ Ngộ đẩy đẩy cậu, “Sao?”
 
“Không có gì.” Nghênh Cảnh trầm tiếng, giương mắt nhìn lên trời, nói sang một chuyện khác, “Hôm nay thời tiết nóng quá.”
 
“...” Kỳ Ngộ vỗ vỗ vai cậu, “Đi ăn cơm.”
 
 
Ngày thứ tư không liên lạc.
 
Sơ Ninh cuối cùng cũng nén không được, vẫn gọi điện cho cậu, mấy tiếng bíp bíp dài, Sơ Ninh chờ đến sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi, chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia không mặn không nhạt mà nghe.
 
“Alo.”
 
Sơ Ninh nhíu mày, nhưng vẫn khắc chế bất mãn, sau những phút yên tĩnh ngắn ngủi, cô hắng giọng một cái, “Gần đây hạng mục thế nào?”
 
Ngữ khí giải quyết chuyện chung, là an toàn nhất.
 
Nghênh Cảnh so với cô còn bình tĩnh hơn, “Rất thuận lợi.”
 
Ba chữ làm cho cô nghẹn họng.
 
Sơ Ninh hít sâu một hơi, nuốt không được, nhả không ra, thế là càng nghiêm túc, “Cho nên cậu cũng không cần đúng hạn báo cáo rồi ư?”
 
Nghênh Cảnh a một tiếng, “Mấy ngày nay tôi khá bận. Nếu không bây giờ tôi liền báo cáo cho chị luôn.”
 
Sơ Ninh không lên tiếng, cậu tưởng rằng ngầm thừa nhận, vẫn là bài bản mà nói: “Các bước sơ bộ cũng những mô phỏng bộ phận chi tiết của giai đoạn ba, trước sau hoàn thành bộ phận áp khí, phòng nhiên liệu, tua bin. Trong đó khó khăn nhất chính là khảo sát nhiệt độ của tua bin, trước mắt tân tiến nhất là F22 với nhiệt độ là 2000K, nhưng mà động cơ kỹ thuật hàng không ở trong nước còn chưa có đạt được, đại khái là có cái 1600K cũng khá được.”
 
Sơ Ninh ngắt lời, “Vì sao lại không làm được?”
 
Nghênh Cảnh giải thích: “Kỹ thuật hiện nay không đạt tiêu chuẩn, nhưng mà chương trình mô phỏng của bọn tôi, cố gắng hướng đến 2500K.”
 
Sơ Ninh nói, “Quá thấp 3000K.”
 
Cô không suy nghĩ, thốt ra, lấy lại tinh thần mới phát hiện, chính mình mất đi phân tấc.

 
Nghênh Cảnh ngữ khí hơi buồn bực, “Chị đến mà làm?”
 
Lửa giận của Sơ Ninh tăng vọt, có ý tứ gì đây?
 
“Tôi hỏi một chút không được sao?”
 
Bên kia đoan trang trầm mặc.
 
Chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.
 
Nghênh Cảnh ừ một tiếng, “Được.”
 
Sơ Ninh đột nhiên bất lực. Giống như đấm vào một đống bông, tâm tình phức tạp không thể nói, giống như cánh quạt, không ngừng quay trên đầu cô, làm cho cô hoa mắt chóng mặt.
 
“Chị còn có chuyện gì không?” Nghênh Cảnh hỏi: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy nhé.”
 
Không chờ cậu nói xong, Sơ Ninh ngắt điện thoại, tức giận ném lên bàn.
 
Cuộc điện thoại này, làm cho tâm tình cô khó chịu cả ngày.
 
Buổi chiều có bản kế hoạch của chủ quản chỉ sai một chữ số, bị Sơ Ninh giáo huấn một trận rất nghiêm khắc. Bình thường Sơ Ninh rất ít khi nổi giận như vậy, hôm nay không biết là như thế nào.
 
Sau khi tan làm, ngay cả cơm tối Sơ Ninh cũng không muốn ăn, ấm ức về nhà.
 
Cửa thang máy vừa mở ra.
 
Liền thấy Nghênh Cảnh đang đứng dựa tường. Đại khái là đợi quá lâu, tư thế đứng của cậu cũng không thẳng tắp giống thường ngày, hơi cong lưng, ngực co lại, chính mình buồn bực mà nhìn mũi giày.
 
Nghe được tiếng thang máy vang lên, cậu ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Sơ Ninh.
 
Hai giây sau, hai người đồng thời di chuyển tầm mắt.
 
Sơ Ninh móc chìa khóa ra, đi qua mở cửa.
 
Nghênh Cảnh tự giác thối lui về phía sau cô, đứng một cách yên tĩnh.
 
Mấy ngày liên tiếp khó chịu, thật sự thấy người, vậy mà không biết làm sao để mở miệng hóa giải.
 
Cô mở cửa, cũng không có ý tứ ngăn đón, Nghênh Cảnh bực bội cả đêm, chính là vì giờ khắc này.
 
Sơ Ninh nhường đường, cậu đi theo vào phòng.
 
Thói quen cởi giày, đặt giày ngay ngắn vào tủ giày, thời tiết ấm hơn, Nghênh Cảnh đang đi đôi tất ngắn cổ màu trắng, lộ ra hình mắt cá chân rất đẹp, hơi dùng sức, ba sợi gân nổi lên, cậu giẫm trên mặt đất, chân trần như thường ngày.
 
Sơ Ninh lấy từ trong tủ giày một đôi dép mới của nam, để xuống đất, “Đi vào.”
 
Nghênh Cảnh ngẩn người, cô mua lúc nào?
 
Nhìn đôi dép màu xám này, đột nhiên mũi cậu cay cay.
 
“Aì.” Nghênh Cảnh mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, “Chúng ta nói chuyện có được hay không?”
 
Sơ Ninh đưa lưng về phía cậu đổi giày, không quay đầu, nhẹ nhàng một tiếng, “Ừm.”
 
Hai người ngồi ghế sô pha, mặt đối mặt.
 
Sơ Ninh hai tay đặt trên đệm, xương quai xanh hiện lên hai đường cong cong, cổ có một dây chuyền ngọc thạch, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
 
Nghênh Cảnh hít sâu một hơi, nhìn cô bỗng nhiên nở một nụ cười thoải mái, “Kỳ lạ, khiến cho người ta còn tưởng rằng là hai người yêu đang cãi nhau. Không đúng, cãi nhau cũng không đến mức độ này, tối thiểu cũng phải là chia tay.”
 
Hai chữ yêu nhau, dâng lên một hồi chuông báo động trong lòng Sơ Ninh.
 
Nghênh Cảnh thẳng thắn với cô, không còn tránh né, “Ai, chị không cần căng thẳng. Đúng, là tôi thích chị, cái này tôi đã nói qua không dưới bốn lần. Dù sao tôi chính là tính cách như thế, vốn chính là muốn thẳng thắn, chị bảo tôi che giấu, tôi không làm được.”
 

Mắt hơi ngứa, cậu đưa tay dụi dụi, một hồi, liền đỏ bừng, cũng làm cho người ta mơ màng.
 
Nghênh Cảnh tiếp tục nói: “Cho nên mới làm một chút động tác nhỏ với chị. Lúc ấy rất là thích, cho nên không kìm lòng được, khả năng không suy nghĩ đến cảm xúc của chị, đầu tiên tôi xin lỗi chị, là tôi không ga lăng, tự cho mình là đúng.”
 
Sơ Ninh mất tự nhiên mà quay đi hướng khác, sau đó lại quay lại.
 
“Không có cách nào, tôi rất rất thích chị. Thích đến nỗi có chút chứng ép buộc, không muốn nhìn thấy chị không để ý đến tôi, không muốn nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh chị, đúng vậy, tôi chính là một tên quỷ ngây thơ, chị... Nhất định là không thích người ngây thơ đi.”
 
Nghênh Cảnh nhếch miệng, nở một nụ cười khổ, đôi mắt nhìn cô, thuận thuận khí, mới nói: “Chị Ninh, chị luôn nói với tôi một câu, trưởng thành không thể đốt cháy giai đoạn, chị nói chị nguyện ý cho tôi thời gian. Kỳ thật, cảm tình cũng giống như vậy, thật xin lỗi, đã gây phiền phức cho chị.”
 
Sơ Ninh vô cùng hỗn loạn, không nói ra được cảm nhận.
 
Mất mát? Chưa nói đến.
 
Vui mừng? Vậy cũng không hẳn là thế.
 
Cô chỉ mở to đôi mắt, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của Nghênh Cảnh.
 
Hết lần này đến lần khác cậu lạnh nhạt, xem xét liền thấy là tư thế tự suy nghĩ, thuyết phục bản thân. Cũng không biết có phải vừa nãy dụi mắt, mà hốc mắt cậu còn đỏ bừng.
 
“Chị là người tôi thích đầu tiên.”
 
Sơ Ninh trong lòng lộp bộp --- nháy mắt chấn động.
 
Không có người con gái nào, không bị câu nói này làm cảm động. Hư vinh cũng được, rung động cũng được, tóm lại, làm cho người ta rất lâng lâng.
 
Cảm tình, khó khăn nhất chính là thẳng thắn.
 
Cậu như moi hết tâm can ra. Từng khúc, từng khúc mà cắt cho người khác nhìn. Chỉ vào chỗ này, là ái mộ, chỉ vào chỗ kia, là mối tình đầu, cuối cùng dùng tay thổi phồng, hận không thể để cho ngươi thấy toàn bộ.
 
Nghênh Cảnh giờ khắc này, nói chung chính là loại tâm tình này.
 
Cậu không tham lam, cũng đi vào đường cùng.
 
Cậu chân thành tha thiết thẳng thắn, cũng ngây thơ vô tri.
 
Cậu một trời nhiệt huyết, rơi trên người cô, lại trở thành băng sương.
 
Cậu không biết nên làm sao bây giờ.
 
Nghênh Cảnh hít mũi, ngồi trên ghế,  hai tay đan vào nhau, “Chị đừng hoài nghi tình cảm của tôi, tôi thật sự thích chị. Tôi cũng không muốn cãi nhau với chị, không muốn làm mình làm mẩy với chị, tôi muốn làm lành với chị, dù chỉ là quan hệ đôi bên có lợi. Chị Ninh, chị có thể, đừng phản cảm với tôi, đừng chán ghét tôi, tôi sẽ cố gắng, ngày càng tốt hơn, cho đến một ngày, chị nhìn thấy tôi thay đổi, có lẽ có một ngày, chị sẽ có chút thích tôi.”
 
Nghênh Cảnh ngẩng đầu, con mắt lóe sáng như ánh sao, “Chị đừng ghét bỏ tôi, tôi có thể cách xa chị một chút. Có được hay không?”
 
Ánh mắt này rất sắc sảo, giấu đi tâm trạng, nhưng lại khiếp đảm đến nỗi không dám để cho người phát hiện, nhưng thất tình lục dục đã sớm đi trước, chạy về phía Sơ Ninh.
 
Sơ Ninh quay đầu, không đành lòng nhìn nữa.
 
Nghênh Cảnh lại thoải mái mà đứng lên, phủi phủi tay vốn bên trên cũng không có bụi, “Không già mồm bán thảm nữa, dù sao chị nhớ kỹ, tôi sẽ cố gắng tiến bộ, không nên quên tôi là được rồi. Còn có, nói cho chị một tin tức tốt.”
 
Tâm tình tốt của cậu rốt cuộc xuất hiện, “Tôi được tham gia thi đấu.”
 
Sơ Ninh ngây thơ, “Hả?”
 
“Sáu tháng cuối năm, sinh viên khoa học kỹ thuật hàng không cả nước sẽ có giải thi đấu.” Ánh mắt Nghênh Cảnh lại có ánh sáng rạng rỡ, cái kia đến cùng với chính bản thân cậu, tự nhiên mà cũng rất tự tin như vậy, “Tôi muốn để cho tất cả mọi người biết, lựa chọn của chị không sai.”
 
Cậu nhìn Sơ Ninh, thanh tỉnh lại chắc chắn: “Tôi sẽ không để cho chị thất vọng, nhất định.”
 
Ánh đèn trong phòng khách là màu vàng ấm, tỏa thành một vòng sáng nhu hòa trên quanh người Nghênh Cảnh, dáng tươi cười rạng rỡ. Một phần tính cách của cậu, bản thân liền có một mặt trầm tĩnh, vô cùng được người khác tín nhiệm.
 
Một bất thường một ổn định, Sơ Ninh không có cách nào biết trước được.
 
Cô chỉ biết, giờ khắc này, Nghênh Cảnh đẹp trai muốn chết!!!!!!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui