Tiểu tiên sinh

Chương 4: Dây xâu tiền*
 
 (*) ví những người coi trọng đồng tiền
 
Không khí rất tốt, đơn giản là một dòng nước mát trong cuộc thi về kỹ thuật này.

 
Phùng Tử Dương lại nói: “Cậu ta không được giải.”
 
Sơ Ninh hỏi: “Tại sao?”
 
“Quá chói mắt rồi, lãnh đạo không theo kịp cái mốt này đâu.”
 
“Không phải là do có hơi ngu xuẩn ấu trĩ sao?” Sơ Ninh nói thẳng.
 
“Ngu xuẩn?” Phùng Tử Dương cười ra tiếng: “Cái mô hình này của cậu ta được thiết kế vô cùng tốt, em nhìn xem, bay hơn 15 phút mà không chật vật chút nào.”
 
Nói sâu thêm, Sơ Ninh cũng không hiểu được tí nào.
 
Cô lột vỏ kẹo, miệng đầy mùi thơm của sữa.
 

Cuối cùng vẫn là Phùng Tử Dương nói đúng, ba hạng đầu đều bị khoa thiết kế  máy bay và khoa máy tính giành được, Nghênh Cảnh nhận điểm hạng trung, năm nào cũng vậy đã quen rồi.
 
Từ sân vận động đi ra, ánh mặt trời dào dạt ôm trọn lấy.
 
Bên trái là sân bóng rổ, chừng mười sinh viên trưởng thành đứng xếp hàng, bóng dáng chạy qua chạy lại vô cùng sống động. Bên phải là kí túc xá, nhiều người đi qua đi lại, có rất nhiều nam sinh học khoa học kĩ thuật, thỉnh thoảng có mấy nữ sinh vai sóng vai, tay trong tay, vừa nói vừa cười, trong đó mặc váy là bắt mắt nhất, làn váy nhấp nhô.
 
Chắc bên đó là phòng ngủ tập thể. Sơ Ninh thầm đoán.
 
Phùng Tử Dương đứng giữa đám người, đột nhiên xoay người hỏi: “Anh có phải rất giống đàn anh khóa trên không?”
 
Sơ Ninh liếc anh một cái: “Không nên làm nhục chỉ số thông minh của người khác.”
 
Phùng Tử Dương cũng không giận, im lặng cảm khái nói: “Trẻ tuổi thật tốt.”
 
“Đúng vậy, em thật tốt.”
 
“…”
 
Hôm nay Sơ Ninh mặc một cái áo khoác đơn giản, kết hợp với giày cao gót, cô giơ tay lên đeo kính râm, nhìn thoáng qua, rất có khí chất Hong Kong xưa.
 
“Đi dạo sân trường một chút với anh đi.” Phùng Tử Dương nói.
 
“Không có thời gian, công ty có việc phải xử lý.”
 
Sơ Ninh từ chối, trong tay còn nắm mấy cái kẹo chuẩn bị đi lấy xe. Vừa xoay người, đã nhìn thấy một nhóm nam sinh bước xuống bậc tam cấp của nhà thi đấu, ở giữa đám đó là Nghênh Cảnh.
 
Cậu đã cởi áo khoác, chỉ còn một cái hoodie rộng thùng thình trên người, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, động tác này khiến cổ áo vốn rộng lại càng thêm mở rộng, xương quai xanh hơi lộ ra một đường cong rõ ràng.
 
Da trắng thật.
 
Ánh mắt Sơ Ninh lãnh đạm rời sang chỗ khác, phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn mình chằm chằm.

 
Sơ Ninh ngậm kẹo trong miệng, hai gò má vì nhai mà chuyển động nhẹ nhàng, mặt không biểu tình.
 
“Cậu cũng thật biết dày vò nha, mặt giáo sư Lật ở dưới đen xì luôn.”
 
Một nam sinh đu lên người Nghênh Cảnh, mấy người khác cũng kề vai sát cánh.
 
“Cậu còn rải cánh hoa, ánh mắt của trai thẳng, quá đen tối.”
 
“Mắt Trương Hoài Ngọc nhìn cậu sáng quắc luôn rồi nha ha ha ha.”
 
Những chuyện bát quái nhỏ nơi sân trường này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lúc lướt qua vai nhau, Nghênh Cảnh cười một tiếng với Phùng Tử Dương, hai người đều có ấn tượng về đối phương. Sơ Ninh đút bàn tay toàn kẹo vào áo khoác, tiện thể nhìn bóng lưng của mấy thanh nhiên trẻ tuổi đã đi xa kia.
 
Ánh mặt trời chiếu giữa bầu trời trong suốt xanh thẳm, ánh sáng chói ngời lóa mắt. Nghênh Cảnh cũng vừa lúc quay đầu, đối diện với ánh mắt Sơ Ninh. Cậu mỉm cười, đối diện với cái trừng mắt của Sơ Ninh.
 
Sơ Ninh nhai kẹo, nhìn lướt qua rồi đi lấy xe.
 
------
  
Trở lại phòng ký túc, Kỳ Ngộ kêu khát rót nước uống, tiện tay rót đầy cốc của Nghênh Cảnh. “Thật ra tôi thấy, nếu như cậu bớt làm mấy trò bịp bợm đi, nói không chừng thành tích sẽ tốt hơn đấy.”
 
Nghênh Cảnh lấy quần áo bóng rổ ra, kéo cổ áo một chút, cúi đầu, nhanh chóng cởi áo len. Cậu vắt áo bóng rổ trên vai, đi về phía Kỳ Ngộ đạp một cái vào mông cậu ta: “Nghiêm túc làm gì, chơi đùa một chút là được rồi.”
 
Kỳ Ngộ bị đạp tới phun một ngụm nước ra ngoài: “Cậu chán sống à!”
 
Nghênh Cảnh phi người bỏ chạy, nhưng đã trễ một bước, cổ áo bị Kỳ Ngộ nắm lại, “xoạt” một tiếng, áo bóng rổ đang ngay ngắn bị rách.
 
Nghênh Cảnh gào khóc thật to: “Cầm thú!”
 
Kỳ Ngộ đã nhìn thấy nhãn hiệu trên cổ áo, sửng sốt, lời nói thành khẩn: “Thật xin lỗi.”
 
“Không sao, không sao.”
 
“Tôi mua đền cho cậu một cái khác nhé.”
 
“Không cần, không cần.” Nghênh Cảnh hiểu rõ tính cách cứng rắn của Kỳ Ngộ, sợ cậu ta suy nghĩ nhiều, trấn an: “Mua ở chợ đêm, có 30 tệ, vừa đủ một bộ đấy.”
 
Biểu cảm lo lắng của Kỳ Ngộ không dịu đi chút nào, cậu ta xòe bàn tay ra, nghiêm túc. “Trên cổ áo có hình hai con ngựa, cậu đưa cho tôi, tôi quét chút.”
 
Nghênh Cảnh đập vào tay cậu ta một cái. “Đồ điên! Đi, đánh bóng rổ.”
 
Rất nhiều điều lúng túng ngăn cách có thể nhờ vào tính cách đơn thuần, tốt đẹp của bạn mà không chút tiếng động lắng xuống, thể diện vẫn giữ được. Kiểu người như Nghênh Cảnh, giống kiểu mặt trời tắm mưa xuân, nhẹ nhàng khoan khoái sáng ngời, không chỉ vừa mắt mà còn đẹp lòng.
 
Kỳ Ngộ đuổi theo, không kìm được bày tỏ chút tiếc nuối trong lòng: “Hôm nay thi đấu, tôi thấy cậu có thể có giải, ít nhất là giải ba.”
 
Nghênh Cảnh như không nghe thấy gì, đập bóng rổ bộp bộp: “Nhìn tôi phi thân ném bóng đây, bùm bùm, vào! Nghênh thiên vương thật giỏi.”
 
Cậu còn tự cổ vũ cho mình bằng một tràng cười ha ha! Khiến tất cả những gì Kỳ Ngộ muốn nói đều trôi xuống cổ họng.
 
Buổi tối còn có giờ tự học, 9g30 tan, Nghênh Cảnh chờ người cuối cùng bỏ đi mới về. Cậu không về kí túc xá, mà đi phòng thí nghiệm.
 
Nghênh Cảnh ôm chiếc máy bay dự thi lúc chiều, thông mạch điện, do chạy quá nhanh, tách từng đoạn phân tần mà kiểm tra tốc độ quay của cánh quạt.
“Nhìn mày xem nhìn mày xem, mỗi lần ở chỗ đó là mày lại bắt đầu run như cầy sấy, cái đứa nhỏ này, mày thật ngốc.” Nghênh Cảnh lầm bầm lầu bầu, thử lại mấy lần, hung dữ quát: “Cảm ơn bố mày đã khống chế kỹ thuật một cách vững vàng, không để cái máy bay mày rơi xuống, nếu không là mất sạch thể diện, để xem mày tìm ai khóc nhé.”

 
Phòng thí nghiệm chỉ bật một cái đèn, trên tường trắng có một cái bóng dài, Nghênh Cảnh khom lưng, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng sờ đầu cái máy bay. Từng tia sáng trong mắt cậu rơi xuống , tạo thành một đường cong yên tĩnh.
 
Cái mặt nạ không tim không phổi, bất cần đời ban ngày bị kéo xuống, Nghênh Cảnh cúi đầu, nhẹ giọng nói với “đồng đội” dự thi của mình: “Thực sự rất xin lỗi.”
 
Bầu không khí đang ngưng đọng, bỗng có giọng nói…
 
“Đặt tâm trí lên những thiết kế chính quy, ngừng nghiên cứu mấy cái trò bịp bợm vớ vẩn này, có tác dụng hơn so với xin lỗi.”
 
Nghênh Cảnh sợ hãi, quay đầu nhìn người tới là ai, lập tức vỗ ngực an ủi bản thân: “Hù chết em, còn tưởng là quỷ chứ, giáo sư Lật, sao thầy đi vào mà không ra tiếng động vậy.”
 
“Quỷ cái đầu cậu.” Lật Chu Sơn nóng tính trừng mắt.
 
Nghênh Cảnh gãi gãi đầu, cười hắc hắc: “Trễ như vậy mà sao thầy còn chưa nghỉ ngơi ạ?”
 
Lật Chu Sơn lại chỉ mô hình sau lưng cậu: “Tháo ra, đo thử nhiệt độ của tuabin trước đi.”
 
Nghênh Cảnh hiểu ra, không nói mấy lời vô dụng bắt đầu xử lý.
 
Sau khi xem xong, giáo sư Lật hừ lạnh: “Thảo nào lại bị rung, biết vấn đề ở chỗ nào chưa?”
 
Nghênh Cảnh nháy mắt mấy cái, “Chủ nhân của nó đẹp trai quá chăng?”
 
“Thằng nhóc thối này!”
 
Nghênh Cảnh nhịn cười, ghé đầu tới.
 
“So sánh luồng khí áp, lúc chuyển tốc, không đạt tiêu chuẩn.” Lật Chu Sơn chỉ bảng biểu đồ, tay quẹt một cái trên không trung, “Khí áp ít hơn 3.5 so với bình thường, nhiệt độ ở tua trước không đủ, đây là do chuyển tiếp quá độ đấy.”
 
Mắt Nghênh Cảnh xẹt sáng: “Dạ.”
 
Lật Chu Sơn nhìn cậu điều chỉnh một lần nữa, sắc mặt cũng giãn ra, tâm trạng vui vẻ khó nén, nhưng giọng ngang phè: “Tiểu tử nhà cậu, cũng chỉ có chút thông minh vặt vãnh này, làm việc không cẩn thận, lại còn không tập trung, tật xấu nào cũng có.”
 
Nghênh Cảnh buột miệng: “Tốt nghiệp được là được.”
 
“Có tiền đồ quá nhỉ!” Lật Chu Sơn tức giận, “Sau khi tốt nghiệp thì sao? Chẳng lẽ tùy tiện tìm một chỗ làm cầm lương, lăn lộn bươn chải?”
 
Nghênh Cảnh nhất thời nghẹn họng.
 
Giọng thầy Lật tuy không còn được thân thiện như trước, nhưng Nghênh Cảnh có thể mơ hồ cảm nhận được, trong mắt, trong giọng nói của ông đều có vài phần tiếc nuối. Chính giữa những từ ngữ có vẻ mờ mịt cay độc, từ sau sâu hơn từ trước.
 
“Cuộc sống không chỉ ăn bánh cao lương no bụng là được, dù gì thì cũng phải có vài năm theo đuổi lý tưởng.” Giáo sư Lật lười dài dòng với Nghênh Cảnh, mỉa mai lạnh lùng: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì ba năm qua, cậu không được cái giải gì cả?”
 
Nghênh Cảnh yên lặng, còn chưa khôi phục lại tinh thần.
 
“Nửa kỳ sau phải thực tập, không có chút phân hạng nào thì cũng khó coi đấy.”  Lật Chu Sơn ném cho cậu một quyển  hạng mục: “Đề tài trong tay tôi ý tưởng chung với một người bạn làm trong xí nghiệp đó. Xem qua đi, nếu thấy hứng thú thì mai trả lời tôi.”
 
Bìa bắt mắt với tựa đề Trung Anh….
 
“Phân tích tính chân thực của thiết bị mô phỏng động cơ hàng không.”

 
----
 
Mấy ngày sau đó, cả tuần mưa tầm tã liên tục, đến thứ bảy mới tạnh.
 
Tiết mục giả què chân của Sơ Ninh, có đầu có cuối, kết thúc một cách trật tự. Từ tuần trước, cô đã “tháo thạch cao”, đến tuần này, “chống gậy”, đến giờ “hoàn toàn bình phục”, quá trình tuần tự tiến lên, có thể nói giọt nước không lọt.
 
Hôm nay cô hẹn Quan Ngọc ăn cơm ở một nhà hàng mới mở, phong cách đi theo kiểu cách hoa lệ thời cổ, dùng bình phong nữ sĩ che chỗ khách ngồi, trên sân khấu còn có nghệ sĩ gảy đàn tranh, đàn tỳ bà, phong nhã xinh đẹp, khí phách cổ xưa. Quan Ngọc chậm tới 5 phút, còn chưa tới gần đã lên tiếng than phiền.
 
“Ba tháng không về Bắc Kinh, Kiến Quốc Môn ngày càng tắc, giống như hút nước trong bồn cầu vậy, làn xe còn đổi linh tinh hết cả, sợ muốn chết. A? Ninh nhi, chân cậu khỏi rồi?”

 
Giọng Quan Ngọc trong trẻo, áo khoác cởi một nửa thì nhìn chân Sơ Ninh, cười cười nói: “Phùng gia đăng tin đính hôn lên báo chưa?”
 
Sơ Ninh hôm nay đánh son đỏ thẫm, ánh đèn rọi vào, nổi bật làn da trắng cùng với nhan sắc xinh đẹp. Nói tới đính hôn, tâm trạng cô cũng không tệ: “Bọn họ tìm một đại sư Hương Cảng xem ngày, bỏ qua lần trước, thì nửa năm tiếp theo không có ngày thích hợp, nói là sẽ xung khắc với tổ tiên.”
 
Phùng lão gia tin mấy thứ này, thật đúng với ý cô.
 
Vóc người Quan Ngọc khá nở nang, vắt chéo chân ngồi trên ghế đệm mềm, trêu chọc nói: “Phùng Tử Dương cũng rất tốt, phim giả tình thật với anh ta cũng được đấy.”
 
Sơ Ninh làm như không nghe thấy gì, giương mắt nhìn cô chằm chằm: “Cậu đi Hàn Quốc bơm ngực hả?”
 
“Đệt, mình vốn là C mà.”
 
“Thật?” Sơ Ninh suy tư, sau đó nhăn mi, “Cho mình sờ một cái.”
 
“Á! Nữ lưu manh.” Quan Ngọc né tránh, cười.
 
Sơ Ninh lười biếng chống cằm, bộ dạng thoải mái.
 
Cô và Quan Ngọc là bạn học thời cấp 2, cấp 3, bỏ bốn lên năm cũng có thể xem như bạn từ thuở nhỏ, gia cảnh của Quan Ngọc cũng khá giàu có, tính cách cởi mở, học chuyên ngành truyền thông, sau khi tốt nghiệp làm việc ở Trung Quảng hai năm, cảm thấy không có tiền đồ liền từ chức, thêm vào đó, Sơ Ninh lúc ấy cũng đang xây dựng công ty, hai người hợp vốn, cô ấy là người góp vốn ban đầu của công ty đầu tư Ninh Cạnh.
 
Công ty đầu tư Ninh Cạnh trải qua 3 năm chìm nổi, tuy không lớn, nhưng nghiệp vụ ổn định.
 
Vừa ăn vừa nói chuyện, Quan Ngọc nói: “Mình nghe Tiểu Tống nói, lần trước cậu bị người của Tín Đạt chặn ở trước cửa chung cư?”
 
“Ừ.” Sơ Ninh dừng lại, “Chuyện lâu rồi.”
 
“Sau đó cậu thoát thân như thế nào?”
 
Đôi đũa đang đưa về phía trước của Sơ Ninh khẽ ngưng lại giữa không trung 1 giây, sau đó gắp một con tôm, “Nhờ một nam sinh đi xe đạp đèo chạy trốn.”
 
“Nam sinh?” Quan Ngọc tỏ ra hứng thú. “Kiểu như thế nào?”
 
Sơ Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Rất phiền.”
 
“Ừ.” Quan Ngọc cho rằng Sơ Ninh không muốn thật, đổi đề tài: “Đúng rồi, lần trước cậu mang em họ đi ăn cơm với Trương tổng à?”
 
Sơ Ninh ngước mắt nhìn: “Cậu cũng biết à?”
 
Quan Ngọc lơ đãng. “Muốn không biết cũng khó cơ, lướt xem tin tức giải trí là có.”
 
Chuyện này nói thì dài dòng, nhưng cũng rất đơn giản.
 
Em họ Sơ Ninh tên Triệu Bội Kỳ, cũng coi như là một tiểu hoa đán có nhân khí trong làng giải trí, theo con đường ngọc nữ thanh thuần. Trước đó Sơ Ninh đang cố gắng dành một hạng mục đầu tư, nhưng làm thế nào ông chủ họ Trương đó cũng nhất quyết không gật đầu. Sau đó mới hỏi thăm được là lão nhà giàu họ Trương đó rất hay làm điệu làm bộ, thích làm mình làm vẻ. Sơ Ninh sắp xếp để em họ thay mình đi ăn một bữa cơm với ông ta, có nữ minh tinh đang nổi ăn cơm cùng, ông chủ Trương cảm thấy rất thoải mái, ngày thứ hai gọi Sơ Ninh tới kí hợp đồng.
 
Quan Ngọc nói với cô: “Em họ Triệu đi ăn cơm lần này, đúng lúc bị truyền thông chụp lại, bát quái mập mờ một hồi, con bé rất thiệt thòi đấy.”
 
Nghe vậy, Sơ Ninh không chút gợn sóng đáp: “Sao con bé lại thua thiệt? Mấy năm nay, mình phục vụ người Triệu gia bọn họ còn ít à? Bộ phim lần trước của con bé đó không phải là nhờ mình sao. Ăn bữa cơm thì làm sao?” Sơ Ninh nói cứng: “Ân huệ người cho ta đáp, trong lòng nó không tự biết à? Nó nên làm như vậy.”
 
Quan Ngọc cũng biết mối quan hệ bất hòa phức tạp của Sơ Ninh với Triệu gia, nhất thời không thể phản bác.

 
“Còn nữa, những tin tức xấu kia chưa đến ngày thứ 2 đã bị dập tắt rồi.” Giọng Sơ Ninh lạnh thêm một chút.
 
Quan Ngọc do dự nửa phút: “Là Triệu Minh Xuyên?”
 
Sơ Ninh ngầm thừa nhận, sau đó ưu phiền, “Người Triệu gia đều như vậy, bên ngoài khác, bên trong khác, không muốn làm, thì lúc đầu không nên đồng ý, đồng ý rồi, thì đừng có chạy tới chỗ người khác tố khổ.”
 
Vừa dứt lời, Quan Ngọc bất giác ngồi thẳng, nói từng chữ cũng rất ngắc ngứ: “Ặc, Triệu, anh Triệu.” Sau lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng đổi xưng hô, “Triệu tổng.”
 
Sơ Ninh ngẩn ra, quay đầu, Triệu Minh Xuyên bước ra từ phía sau bình phong, mặt đầy u ám.
 
Thật đúng lúc, hai người đều vào đây ăn, lúc đi ngang qua, Triệu Minh Xuyên đã nghe tất cả những điều Sơ Ninh nói, không sót một lời.
 
Triệu gia công tử danh tiếng vang dội, kiểu đàn ông ở tầng lớp và bối cảnh này, dù không nói gì, chỉ nhìn thôi, cũng đủ khiến người ta run sợ bất an. Huống chi, vào lúc này, ánh mắt anh ta rất khó nắm bắt.
 
Quan Ngọc còn đang lo lắng bất an, vậy mà Sơ Ninh lại theo thói quen sống chung theo kiểu liếm máu trên đao, giống như thị uy mà đối mặt với người ta.
 
Bầu không khí vô cùng bất ổn.
 
Quan Ngọc thậm chí còn nghĩ xong đường thoát thân, à không, cô muốn kéo cả Sơ Ninh chạy cùng nữa.
 
Mười mấy giây sau, Triệu Minh Xuyên từ tốn đưa tay lên, chỉ Sơ Ninh, ngón trỏ khẽ cụp một cái. Hành vi cảnh cáo đó không cần nói cũng biết.
 
Khóe miệng Sơ Ninh cong một đường cong nhỏ, ý giễu cợt không hề che giấu. Sau đó cô quay đầu, không hề lo lắng tiếp tục ăn.
 
Chiến trường không khói súng là đây ư.
 
Nhưng nếu nghĩ lại kĩ càng, Sơ Ninh cũng chiếm thế thượng phong đấy, còn Triệu Minh Xuyên, lại giống như một người bị chọc tới tức chết.
 
Quan Ngọc vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói: “Cậu không nhìn thấy sắc mặt của anh ta đâu, mình sợ vài giây sau anh ta sẽ ngoạc cái mồm to như chậu máu cắn đứt đầu cậu.”
 
Sơ Ninh vẫn bình tĩnh.
 
Quan Ngọc nhìn cô, cúi đầu sụp mi, không nói không rằng. Đều là phụ nữ, cô hiểu Sơ Ninh cũng không dễ dàng gì.
 
“Ai.” Quan Ngọc thở dài, khuyên nhủ chân thành. “Trước mặt anh cả cậu, hạ mình một chút, ăn nói nhỏ nhẹ thì có to tát gì đâu, sao lại đối nghịch với anh ta? Bình thường cậu thông minh lanh lẹ lắm cơ mà, sao trong chuyện này cứ cố chấp vậy chứ?”
 
Thấy cô không lên tiếng, Quan Ngọc nói thêm: “Cậu cũng chỉ là một cô gái, cùng anh ta…”
 
Những lời này chọc giận Sơ Ninh, cô buông đũa: “Sao cậu lại giống mẹ mình thế? Con gái thì sao? Đàn bà cứ muôn đời yếu thế, đàn ông thì có thể trời sinh vô lý?”
 
Ưu điểm lớn nhất của Quan Ngọc là không so đo với người khác, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại, thân mật vỗ lên mu bàn tay của Sơ Ninh, suy nghĩ một chút, quyết định kết thúc đề tài không vui này.
 
Quan Ngọc rút từ trong túi xách ra một tập tài liệu: “Cậu xem qua cái này đi.”
 
Sơ Ninh nhận lấy, “Cái gì đây?”
 
“Lần này mình đi công tác, tìm được vài hạng mục.”
 
Mắt Sơ Ninh phát sáng, quét hết mây mù vừa rồi.
 
Quan Ngọc giễu cợt: “Đúng là một dây xâu tiền chính cống. Cậu xem trước đi, mình thấy có mấy cái tạm được. À, cái thứ 2 từ dưới lên, nhìn kĩ chút nhé.”
 
Mắt Sơ Ninh vừa lướt qua một cái, khẽ nhăn mi.
 
Đại học hàng không C?
 
Phía sau là giới thiệu vắn tắt hạng mục, nội dung, tiêu đề cô đều không xem.
 
Trí nhớ giống như có thể ngửi mùi đường cũ, nhìn tên trường, Sơ Ninh không khỏi nhớ tới Nghênh Cảnh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận