Tiểu tiên sinh

 Chương 24: Tiểu cầm thú
 
Sau khi Sơ Ninh nghe được câu hỏi của cậu, vô cùng hàm súc mà cười cười.
 
Sở dĩ nói hàm súc, là bởi vì không rõ ý vị. Nghênh Cảnh đọc không ra nó có ý nghĩa gì.

 
Bàn tay Sơ Ninh biến thành những cái vỗ về nhu hòa, giống như trẻ con mà vỗ vỗ mặt cậu, “Con gái nhà người ta còn đang chờ cậu bên trong kìa.”
 
Người mà cô nói là người vừa mới tỏ tình Trương Hoài Ngọc.
 
Phiền càng thêm phiền, sau khi tức giận, Nghênh Cảnh lại ỉu xìu, trở nên chán nản thất vọng.
 
Không rõ loại tâm tình này đến cuối cùng gọi là gì, nhưng xác định là, đều tại chính mình đêm nay có chút nóng nảy.
 
Chơi đến mười giờ rưỡi, mọi người liền giải tán. Sơ Ninh gọi xe, lại giúp mấy cậu nhóc gọi xe. Mỗi người cô đều dùng gương mặt tươi cười nói tạm biệt, chỉ là không một câu nào với Nghênh Cảnh.
 
Cậu cũng không biết đang giận dỗi cái gì, đứng ở xa xa.
 
Sơ Ninh trước khi đi còn quay lại nhìn cậu, nghĩ thầm, đây là đang dọa người sao.
 

Đi.
 
Trên đường về, ai cũng không nhắc lại chuyện của Trương Hoài Ngọc, cô ấy vẫn vui vẻ như ban đầu,líu ríu nói chuyện phiếm với mọi người.
 
Một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau, trong phòng thí nghiệm Nghênh Cảnh gọi Trương Hoài Ngọc lại: “Aiii, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
 
Trương Hoài Ngọc thả mấy linh kiện trong tay xuống, đứng thẳng: “Được, cậu nói đi.”
 
“Chính là chuyện tối hôm qua,” Nghênh Cảnh dừng lại một chút, muốn sắp xếp lại ngôn ngữ, được rồi, vẫn là nên thản nhiên một chút.
 
Cậu nói: “Đêm qua tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, trên tay đang có hạng mục cần thúc đẩy tiến độ, phân tâm không được, hơn nữa, bây giờ tôi cũng không có ý định yêu đương. Cho nên, chuyện tối hôm qua, xin lỗi.”
 
Trương Hoài Ngọc bình tĩnh đến dị thường, “Là không muốn phân tâm, hay là không thích tôi?”
 
“....”
 
“Đây chính là khác biệt về bản chất.”
 
Cô ấy quá thẳng thắn, làm cho người ta không thể không nghiêm túc.
 
Nữ sinh bây giờ, không chỉ có dũng khí biểu đạt bản thân, càng có dũng khí tiếp nhận kết quả.
 
Nghênh Cảnh nói: “Ừm, tôi xem cậu như là bạn tốt, không có loại cảm giác tình yêu nam nữ.”
 
Trương Hoài Ngọc rất bình tĩnh, vô cùng sảng khoái mà gật gật đầu, “Được rồi, tôi đã biết, không có vấn đề gì, không thích thì không thích, kỳ thật tôi cũng đoán được. Nhưng cậu cũng biết, không đến Hoàng Hà tâm còn chưa chết, nghe được chính miệng cậu nói ra, tôi cũng không còn gì hối tiếc.”
 
 
Nghênh Cảnh: “Học thuộc lời thoại.”
 
Trương Hoài Ngọc giương cằm lên, “Học đi học lại rất nhiều lần.”
 
Hai người trẻ tuổi thản nhiên tiếp nhận, đối mặt, đều cười.
 
“Không biết chừng sau này cậu sẽ phát hiện ra tôi rất tốt, sau đó thích tôi.” Trương Hoài Ngọc vẫn duy trì tự tin cùng với kiêu ngạo của mình, “Nhưng mà, lúc đó tôi có còn thích cậu hay không, còn không biết đâu nhé.” 
 
Nghênh Cảnh gật đầu như gà mổ thóc, “Được, tôi  nhớ kỹ.”
 
“Nghênh Cảnh, tôi vẫn rất cảm ơn cậu, không giống mấy tên tra nam, rõ ràng không thích, còn muốn chơi trò mập mờ với nữ sinh.” Trương Hoài Ngọc giơ ngón tay cái với cậu, “Cậu rất tuyệt vời, tôi cảm thấy ánh mắt của tôi không hề tệ.”
 
Cô cầm balo lên, thở phào một hơi, nhún nhún vai ra khỏi phòng thí nghiệm.
 
Nghênh Cảnh đi lại mấy vòng quanh phòng thí nghiệm, cũng trở về phòng ký túc xá.
 
Trong ký túc chỉ có một mình Kỳ Ngộ, cậu ta đang nằm bò viết gì đó, không quay đầu lại hỏi: “Giải quyết rồi sao?”
 
Nghênh Cảnh ừ một tiếng, “Nói rõ rồi.”
 
“Không có chuyện gì chứ?”
 
“Rất tốt.”
 
Nghênh Cảnh lấy một cái tạ tay ra khỏi ngăn tủ, bình thường dùng để luyện lực cánh tay, 15kg, cậu nâng lên vô cùng nhẹ nhàng.
 
“Bọn tôi đều cảm thấy Trương Hoài Ngọc không tệ, tính cách vui vẻ, không câu nệ tiểu tiết, chuyên nghiệp, nói chuyện rất tốt.” Kỳ Ngộ khá là đáng tiếc.
 
“Tôi cảm thấy cô gái không tệ có nhiều lắm, chẳng nhẽ tôi phải yêu đương với tất cả bọn họ.”
 

“Đúng vậy.” Kỳ Ngộ cũng không xen vào chuyện tình cảm, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Gần đây cậu trốn tiết hơi nhiều thì phải.”
 
Nghênh Cảnh không biết giác ngộ: “Thật sao?”
 
Kỳ Ngộ ngồi thẳng dậy, xoay đầu lại, cầm bút gõ gõ vào bàn: “Một tháng này, tiết của lão Mao cậu đi được mấy lần? Còn có hiệu suất nhiệt, cậu cũng không đi học? Sắp thi rồi, cậu như thế không được đâu.”
 
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Kỳ Ngộ biến thành nghiêm túc.
 
Nghênh Cảnh tạm ngừng, “Cũng không đến nỗi nào đâu.”
 
“Mong vậy.”Kỳ Ngộ nói: “Thi rớt sẽ rất phiền phức, bản thân cũng phải để ý một chút.”
 
Cậu ta nói không sai. Nghênh Cảnh trong khoảng thời gian này, một lòng hướng về hạng mục, cậu quá nghiêm túc, đối với mỗi một thí nghiệm đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Cái này với học tập không giống nhau, làm hạng mục, chính là đao thật thương thật, loại trạng thái này sẽ hiện ra, kích thích ý chí chiến đấu của người làm, nhưng đấu trí, sẽ phải hao phí tâm huyết, phải có chỗ hy sinh.
 
Nghênh Cảnh không ý thức được phải cân bằng mọi thứ.
 
Một khi mù quáng lẫn lộn, tự tin liền biến thành tự đại, mấu chốt là chính cậu còn không tự lĩnh ngộ được.
 
Cậu thấy quay cuồng, hồi lâu vẫn không thấy nghĩ sáng suốt.
 
Kỳ Ngộ do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Tiểu Cảnh.”
 
“A.”
 
“Cậu thích Ninh tổng có phải không?”
 
“....”
 
Trong nháy mắt, Nghênh Cảnh cảm thấy tất cả mạch máu của mình như nổ tung.
 
“Cậu nói cái gì vậy?” Cậu đặt tạ tay xuống đất, một tiếng “cạch”  rất lớn.
 
Kỳ Ngộ im lặng, “Kích động như vậy làm gì? Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà.”
 
“Tại sao cậu có thể hỏi vấn đề này?” Nghênh Cảnh cố giả bộ trấn định, “Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng như vậy?”
 
“Tôi cảm thấy ánh mắt cậu nhìn chị ấy không giống, nhiều lần tôi nhìn thấy rồi.”
 
“Cậu không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn chị ấy? A, theo cách nói của cậu thì có phải cậu cũng thích tôi đúng không?” Nghênh Cảnh cưỡng từ đoạt lý, đầu óc cực kỳ linh hoạt.
 
Kỳ Ngộ bị khẩu khí này của cậu làm cho mông lung, “A? A. Coi như vậy đi, coi như tôi nói bậy.”
 
“Cậu vốn dĩ là nói bậy.” 
 
Nghênh Cảnh xoay người đi đổ nước, uống một cốc nước, tâm tình hoảng loạn... Chẳng nhẽ rõ ràng như vậy sao?
 
Cũng may chuyện này Kỳ Ngộ cũng không để trong lòng, đại khái chỉ là thoáng nghĩ qua mà thôi, thuận miệng thì hỏi một câu.
 
Cậu ta nói: “Tối mai tôi xin phép nghỉ, không đi đến phòng thí nghiệm, khảo nghiệm đơn nguyên tuyến tính về cơ bản không có vấn đề gì, cậu xem trước một chút.”
 
“Cậu đi đâu?”
 
“Ngày mai sinh nhật Căng Căng, tôi đi đón cô ấy tan ca.”
 
Nghênh Cảnh đặt cốc nước xuống, “Cùng nhau đi, vừa hay tôi muốn đi bên kia mua ít đồ.”
 
Bạn gái thanh mai trúc mã của Kỳ Ngộ, đến Bắc Kinh một năm công việc đổi không ít lần, nhưng công việc tiếp thị rượu này lại làm lâu nhất.
 
Thứ sáu buổi tối bảy giờ, Nghênh Cảnh và Kỳ Ngộ đi đến bến tàu điện ngầm.
 
“Tiền lương của bạn gái cậu là bao nhiêu?”
 
“Cũng được đi, tháng trước cô ấy đổi một phòng đơn, chắc là cũng không tồi.”
 
Toa xe ngẫu nhiên lắc lư, Nghênh Cảnh người cao, dễ dàng bắt lấy thanh nằm ngang ở giữa lan can kia.
 
Cậu nhỏ giọng hỏi thêm một câu.
 
“Cái gì?” Kỳ Ngộ không nghe rõ.
 
Nghênh Cảnh híp mí, liếm liếm môi, ánh mắt đen tối mà xích lại gần, “Hai người có làm cái kia không?”
 
Kỳ Ngộ im lặng: “Cái kia là cái nào?”
 
Nghênh Cảnh đổi thành ánh mắt ưu nhã nói: “Khoảng cách âm.”
 
“...” Ok, đây là ngầm thừa nhận.
 
Không khí rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng loảng xoảng của âm thanh đoàn tàu di chuyển.

 
Dù sao cũng đã hỏi đến vấn đề không cần mặt mũi, Nghênh Cảnh dứt khoát tà ác đến cùng, lại hỏi: “Thỉnh thoảng cuối tuần cậu không về ký túc, là đến chỗ của cô ấy?”
 
Kỳ Ngộ gật đầu, “Ừm.”
 
“Chà.”
 
Hồi lâu, Nghênh Cảnh lên mặt dạy đời mà nói rằng: “Làm tốt công tác bảo hộ, đừng để xảy chuyện ngoài ý muốn.”
 
Kỳ Ngộ nghe cười, đạp cậu một cái, trao đổi bí mật bình thường, hỏi: “Aizz, cậu đã làm chuyện đó chưa?”
 
“Chưa.”
 
“Thật?”
 
“Thật.” Nghênh Cảnh khoát khoát tay, “Không nói không nói nữa.”
 
“Cậu vẫn còn zin ha ha ha.”
 
“Câm miệng lại.”
 
Chuyện bí mật của nam sinh, giống như một trận gió mát xuất hiện trong bầu trời mùa hạ, nhẹ nhàng khoan khoái lại mê người.
 
Sau khi xuống tàu điện ngầm, hai người lại quét mã mượn hai chiếc xe đạp, đi khoảng mười lăm phút là để chỗ làm của Cố Căng Căng. Đợi không bao lâu, đã nhìn thấy cô ấy cùng mấy cô gái khác cùng đi ra.
 
Kỳ Ngộ không có suy nghĩ nhiều, vui vẻ đẩy xe chạy đến.
 
Nghênh Cảnh không góp vào náo nhiệt, chờ một chỗ.
 
Qua một hồi, hai vợ chồng trẻ liền chạy về phía này. Chỉ là sắc mặt bọn họ không được tốt lắm.
 
Trong lòng Nghênh Cảnh bồn chồn, đây là thế nào?
 
Cậu vừa định giơ tay chào, liền nghe thấy âm thanh giận đùng đùng của Cố Căng Căng: “Sao anh lại đi xe này tới?”
 
Kỳ Ngộ nói: “Từ trạm xe đến nơi này rất xa, anh...”
 
“Vậy anh chờ ở phía xa là được rồi, em làm xong sẽ đến, anh dắt xe đạp đi qua, đồng nghiệp của em đều thấy được.” Âm thanh của Cố Căng Căng càng lớn hơn.
 
Kỳ Ngộ trầm mặc.
 
Mà Nghênh Cảnh nghe cũng hiểu ra, đây là ngại bạn trai đi xe đạp, mất mặt trước mọi người nha!
 
Đệt, thật là đáng sợ quá đi.
 
Tam quan của Nghênh Cảnh nhận lấy kinh hãi.
 
Bộ dáng Kỳ Ngộ gặp tình cảnh khốn cùng này, ước chừng là tập mãi thành thói quen, dù sao cũng không cãi lại, đầu cúi thấp.
 
Nhưng mà càng thêm thần kỳ đó là, loại tính cách nóng nảy này của Cố Căng Căng, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, không bao lâu, lại như không có chuyện gì, kéo tay Kỳ Ngộ cười hì hì.
 
Toàn thân Nghênh Cảnh run lên, suy nghĩ sâu xa một phen, tính cách của Sơ Ninh cũng không có quỷ dị như vậy.
 
Hôm nay sinh nhật của Cố Căng Căng, nói ngày thường đều ở quầy bán rượu, cũng muốn đến quán bar thả lỏng một chút. Người sinh nhật là lớn nhất, kết quả là, ba người lại chui vào quán bar.
 
Cố Căng Căng rất hưng phấn, nhảy nhảy trong sàn: “Đúng rồi, hôm nay khi em bán rượu, đụng phải mấy người trường bọn anh.”
 
“Ai vậy?” Kỳ Ngộ thuận theo ngón tay nhìn sang, hàng ghế dài bên phải, một bàn người.
 
“Không phải chứ.” Nghênh Cảnh nhíu mày: “Cái này cũng có thể gặp?”
 
Là La Giai.
 
Đánh nhau với bọn cậu một trận, đoạt thiết bị chính là La Giai khoa thiết kế.
 
Vừa hay, đối phương cũng nhìn thấy Nghênh Cảnh.
 
Thật cmn oan gia ngõ hẹp.
 
Đầu tiên La Giai nói gì đó với người bên cạnh, rất nhanh, đám người đó tiến về phía bên này.
 
Trong đó có một người cao cao đứng lên, hắn ta mặc áo màu đen có in chữ sau lưng, trên tay còn có hình xăm, ngậm điều thuốc đến gấn, vỗ vỗ vai Cố Căng Căng, “Mỹ nữ, còn nhớ tôi không?”
 
Dáng vẻ lưu manh, nghiêng đầu, một mặt dữ tợn.
 

Cố Căng Căng thành thục mà nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, anh chính là ông chủ mà!”
 
Nhưng đối phương lại không chịu nể mặt, tên đó nói: “Bán thêm cho tôi một rương rượu!”
 
“Ai nha, xin lỗi, tôi đã tan việc rồi, nếu không ngày mai anh đến có được không? Tôi lại bán cho anh.” Cố Căng Căng phát huy đặc tính của phái nữ, âm thanh mềm mại kiều kiều.
 
“Không được. Hôm nay tôi muốn mua.”
 
Âm thanh lớn hơn, mấy bạn học ở bàn kia lục tục đến vây quanh.
 
Chỉ còn lại La Giai, một mình ngồi tại chỗ, biểu tình xem kịch vui.
 
“Cô vốn là người bán, sao lại chỉ bán một lần rồi không bán nữa?” Người đàn ông cao cao nói vô cùng hạ lưu.
 
Sắc mặt Cố Căng Căng vô cùng không tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười không muốn đắc tội người khác: “Chẳng phải là vì tôi đã tan làm rồi ư?”
 
“Đi làm thì có thể bán, tan làm thì không thể bán? Hay là phải thêm tiền? Tôi thêm tiền, cô em cho thêm hàng sao?”
 
“Ha ha ha.” Mấy tên đi cùng cười vang.
 
Cố Căng Căng cắn môi, yên lặng, không nói một câu.
 
Mà Kỳ Ngộ đứng ở một bên, mặt âm hiểm nặng nề, đến tột cùng cũng không nhìn ra là thái độ gì.
 
Đầu Nghênh Cảnh đau, cặp vợ chồng trẻ này, sao cả hai lại là vẻ mặt cam chịu? Cậu vén ống tay lên, lặng yên không tiếng động mà bước về phía trước, sau đó nện một quyền vào người đàn ông cao cao kia, quát lên ---
 
“Cái cmm ấy!”
 
Một quyền này như tiếng sấm đánh thềm điện, triệt để xé bỏ biểu tình ủy khuất cầu hòa của hai người.
 
Nghênh Cảnh đánh đòn phủ đầu, thân thể cường tráng, chiếm được ưu thế, trực tiếp đè trên người kia mà đánh. Đồng bọn tên kia từ phía sau túm lấy cậu, Kỳ ngộ lập tức ôm eo tên kia mà lăn mấy vòng trên mặt đất.
 
Lập tức, tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai, tiếng nắm đấm nện xuống da thịt đan xen với nhau, tạo thành một khúc âm thanh khinh hoảng.
 
Một hồi lâu, tiếng hét của người quản lý quán bar: “Dừng lại! Dừng tay lại hết cho tôi!”
 
Nghênh Cảnh từ nhỏ đã ở trong đại viện lục quân mà trưởng thành, chơi cùng cậu đều là nhất đẳng lục quân quân đội Hoa Bắc, cậu xuất thủ hung ác, chuẩn, nhanh, con cái gia đình quân nhân, trời sinh đã có khí chất khát máu. Cậu mà không đi theo con đường nghiên cứu khoa học, tám chín phần là muốn đi mở võ quán.
 
Cậu trọng tình trọng nghĩa, xem Kỳ Ngộ là huynh đệ.
 
Lòng lại nhân từ, không quen nhìn vũ nhục nữ giới.
 
Cả hai đan vào nhau, đó chính là đánh vào chỗ chết.
 
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, không bao lâu, Nghênh Cảnh liền rơi vào thế hạ phong. Trên mặt bị đánh mấy cái, đau đến mức cậu kêu oai oái, “Đệt, đệt, đệt, không được phép đánh vào mặt.”
 
Cái tên cao cao kia thoát khỏi sự kiềm chế của cậu, miệng đầy máu, loại người này là điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tức giận nóng đầu, nắm một chai bia dùng sức đập nát, sau đó hùng hùng hổ hổ tiến về phía Nghênh Cảnh.
 
Trong hỗn loạn, tiếng thét chói tai càng lớn hơn.
 
Cuối cùng không biết ai hô một tiếng, “Đừng đánh nữa!! Cảnh sát đến rồi!”
 
 
Lúc Sơ Ninh nhận được điện thoại không may này, ngay ngày rằm.
 
Gia đình hội tụ, nhà họ Triệu từ trên xuống dưới già trẻ gái trai đều tụ tập đầy đủ, ngay cả Triệu Minh Xuyên cũng có mặt. Không chỉ cô phải đến, mà vị hôn thê Phùng Tử Dương cũng trốn không thoát.
 
Trong quá trình, bị hỏi nhiều nhất là: “Sắp có chuyện tốt rồi chứ? Phải tranh thủ đi.”
 
Phùng Tử Dương thong dong tự tại, đối với người nào sắc mặt cũng rất tốt: “Nhờ phúc của ngài, đang chuẩn bị rồi.”
 
Anh ta ra tay hào phóng, gặp tiểu bối đều nhét bao lì xì, vô cùng được lòng người.
 
Sơ Ninh đang ăn hoa quả, thấy anh ta đi tới, không thể không bội phục, “Anh thật sự giống như một đóa hoa giao tiếp.”
 
Phùng Tử Dương xích lại gần, khom lưng cúi đầu, há mồm ăn miếng táo trên tay của Sơ Ninh, vừa nhai vừa nói: “Vị gì vậy, ngọt chết mất.”
 
Sơ Ninh chọn một miếng nữa cho chính mình, hỏi: “Không phải nói là không có thời gian tới sao?”
 
“Chuyện của em, lúc nào cũng có thời gian.” Phùng Tử Dương nuốt miếng táo xuống: “Anh đến cho em chỗ dựa, Triệu gia cũng sẽ đối tốt với em một chút.”
 
Sơ Ninh không lên tiếng.
 
“Đúng rồi, dạo này em với anh em có phải quan hệ không được tốt?”
 
“Hả?”
 
Phùng Tử Dương liếc nhìn tiểu Triệu lạnh lẽo cứng rắn cách đó không xa, tiến gần Sơ Ninh một bước, nói bên tai cô: “Cậu ta vừa âm dương quái khí mà hỏi anh một vấn đề.”
 
“Cái gì?”
 
“Cậu ta hỏi, vết sẹo trên người em là ở bên ngực trái hay bên ngực phải.” Phùng Tử Dương cực kỳ khó hiểu,  “Đệt, anh làm sao mà biết. Nhưng mà anh trai em quá kinh khủng, ánh mắt sắc bén, giống như một con diều hâu. Sao mà anh dám không trả lời, nên anh liền tùy tiện nói là bên phải.”
 
“....” Trong lòng Sơ Ninh không rõ ý vị.
 
“Kết quả em có đoán được không, cậu ta lại cười! Cười! Cười” Phùng Tử Dương còn đắm chìm trong kinh dị không thể tự kiềm chế, “Cậu ta nói, sai là bên trái. Ohh shit, cậu ta giết anh ngay tại chỗ đi, có phải đã nhìn ra quan hệ giả vờ của hai chúng ta, cậu ta định làm gì?”
 
Sơ Ninh cúi đầu đỡ trán, bóp bóp mi tâm.
 
Phùng Tử Dương đột nhiên ngẩn ngơ, “Không đúng, sao cậu ta biết là bên trái?” Suy nghĩ kỹ cực kỳ đáng sợ, vừa hay anh ta quay lại nhìn Sơ Ninh: “Chẳng lẽ cậu ta nhìn thấy rồi?”
 

Điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Sơ Ninh lúc này có thể thoát thân, không bị Triệu Minh Xuyên vẫn đứng tại chỗ nhưng có thể giày vò cô đến mồ hôi đầm đìa kia.
 
Như là được đại xá, cho dù là một số điện thoại xa lạ, cô cũng nhanh chóng nghe máy. “Alo, xin chào.”
 
Dừng lại ba giây,
 
“Lặp lại lần nữa? Ngài là? ---?”
 
Sơ Ninh nhíu mi, “Cục công an?”
 Phùng Tử Dương ăn táo rồi theo người khác đi nói chuyện phiếm, Sơ Ninh đi xa một chút, nghe chuyện từ đầu đến cuối, cô không ý thức được, tay mình đã nắm thành nắm đấm nhỏ, đang run run, đại khái là tức giận.
 
Năm mươi phút sau, cô một đường phóng xe đi đến.
 
Nói rõ mục đích đến với cảnh sát trực ban, đối phương không cảm thấy kinh ngạc, đi trước dẫn đường cho cô, đi qua một hành lang, bên trong hai phòng lớn, hai cánh cửa sắt, song sắt chia căn phòng làm hai, mỗi bên có một dãy ghế ngồi. Bên trong có tám chín người đang đợi.
 
Sơ Ninh liếc mắt liền nhìn thấy Nghênh Cảnh đang ngồi xổm trên mặt đất.
 
Cậu không mặc áo khoác, một chiếc áo len màu xám bị người ta kéo rách một bên tay áo, cổ áo cũng bị kéo rộng, lại nhìn lên trên... Sơ Ninh hít vào một hơi, tiểu bạch kiểm, không nhìn!
 
Nghênh Cảnh chậm rãi ung dung ngẩng đầu, gương mặt bị sưng một nửa, đối diện với ánh mắt của cô, lập tức bối rối cuống cuồng.
 
Tức giận nhanh chóng xộc lên não, Sơ Ninh đưa ngón tay lên không trung.
 
Nghênh Cảnh lập tức sợ sệt mà ngồi trở về.
 
Sơ Ninh trầm xuống, “Xin hỏi làm thủ tục ở chỗ nào?”
 
Đồng chí cảnh sát: “Đi theo tôi, mặc dù hai bên đã hòa giải, nhưng phá hủy đồ ở quầy rượu, ông chủ yêu cầu bồi thường.”
 
Sơ Ninh gật gật đầu, “Được, tiền phạt tôi nộp.”
 
Làm thủ tục cũng đã mất một tiếng.
 
Gần 12h đêm, Sơ Ninh choáng váng, mệt đến ngất ngư. Cô đi ở phía trước, đằng sau đi theo ba bốn cái đuôi. Mặc dù cô không nói chuyện, cũng không mắng chửi người, nhưng bóng lưng quá mức tỉnh táo lạnh lùng, làm cho người khác không rét mà run.
 
Kỳ Ngộ và Cố Căng Căng bỏ qua không tính, hai người bọn họ dù sao cũng về phòng trọ. Khúm núm nói cảm ơn với Sơ Ninh, kém chút nữa là quỳ xuống dập đầu luôn rồi.
 
Sau khi người đi, chỉ còn lại Nghênh Cảnh.
 
Sơ Ninh rốt cuộc không nhịn được nữa, quay người cười lạnh, “Cậu đây là muốn mở võ quán đúng không, tôi đầu tư ít tiền nhé?”
 
“...” Mũi Nghênh Cảnh sưng lên, mắt cũng bị sưng húp.
 
Sơ Ninh nhìn chằm chằm vào mấy vết thương của cậu, trong lòng không hiểu tại sao tức giận, nhưng vừa đối diện với ánh mắt vô tội của cậu, liền giống như bong bóng xì hơi, cái gì cũng không nói được.
 
Hai tay cô đặt ra sau lưng, “Đã nhìn ra, cậu chính là trời sinh ra để khắc tôi.”
 
Nói xong, cô quay người muốn rời đi.
 
Phía sau có tiếng bước chân chạy theo, Nghênh Cảnh đáng thương mà nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
 
Ăn cái đầu cậu ý.
 
Tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, âm thanh thanh thúy, không chút lưu tình nào.
 
Trên người vô cùng đau đớn, Nghênh Cảnh đau đến nhe răng trợn mắt, chờ đợi đợt đau này giảm đi, ánh mắt Nghênh Cảnh đảo một cái, đi vào một gian phòng ở bên phải. Một chiếc máy đun nước nóng, đèn máy nhắc nhở giữ ấm. Nghênh Cảnh rót một cốc nước nóng hổi, sau đó ôm nghị lực vĩ đại “lợn chết không sợ nước sôi”, dùng nước nóng hất vào người mình.
 
Sơ Ninh đã đi ra khỏi cục cảnh sát, cô đi gấp, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, gió lạnh thổi đến, thổi đến nỗi mà tóc cô còn muốn dựng đứng lên.
 
Nghênh Cảnh từ phía sau khập khiễng chạy đến: “Chị chờ tôi một chút, tôi không đi được rồi.”
 
Sơ Ninh lấy chìa khóa xe, chiếc Audi vang lên tiếng đóng cửa xe “cạch” một cái.
 
“Trường học đóng cửa, tôi không về được.” 
 
Cô mở cửa xe, mặt không biểu tình.
 
“Không phải tôi cố ý đánh nhau! Chị nghe tôi giải thích đi!”
 
Sơ Ninh đã ngồi trên ghế lái, tay khoác lên cánh cửa xe.
 
Nghênh Cảnh dùng sức “Tôi sốt rồi.”
 
Cửa xe đang đóng lại một nửa, dừng lại.
 
Sơ Ninh quay đầu, từ xa nhìn cậu.
 
Nghênh Cảnh một thân đồng nát sắt vụn, giống như một tên ăn mày, tội nghiệp đứng trong giá rét.
 
Ánh mắt Sơ Ninh rời khỏi người cậu, trống rỗng mà nhìn chằm chằm về phía trước.
 
Mãi cho đến khi cái người giống như đống đồng nát sắt vụn là Nghênh Cảnh, mặt dày mày dạn ngồi vào trong xe.
 
Sơ Ninh mờ mịt nhắm mắt, trong lòng hận: “.... Thật sự là một tên tiểu cầm thú...”




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận