Tiểu tiên sinh

Chương 12: Cô quá hung dữ
 
“Cậu trộm được chìa khóa à?” Đó là phản ứng đầu tiên của Sơ Ninh.
 
Nghênh Cảnh xoay người một cái, “Phủi phui, phủi phui!”

 
Không phải trộm, không khó nghe tới vậy. Chìa khóa này cậu được Lật Chu Sơn giao cho khi đồng ý với ông là nhận hạng mục, cũng là muốn giúp cậu tiện làm thí nghiệm. Sau đó hạng mục không thành công, một già một trẻ không được thoải mái, còn có mâu thuẫn với nhau, đến nay vẫn chưa làm lành.
 
Nghênh Cảnh không quan tâm ông, ai chủ động trước người ấy thua.
 
Cửa mở ra, bên trong phòng không tối như tưởng tượng, rất nhiều máy móc còn đang sáng đèn ở công tắc cung cấp điện, trên màn hình tinh thể lỏng, các loại số liệu nhảy lên liên hồi. Sơ Ninh biết, người này thực sự muốn đưa mình đi khảo sát.
 
Nghênh Cảnh thuần thục bật đèn, trong nháy mắt cả phòng sáng rõ. Phòng thí nghiệm có một số thiết bị đo lường khảo sát đắt tiền, có rất nhiều các loại dụng cụ hình dáng cổ quái, Sơ Ninh căn bản chưa từng thấy. Nhưng Nghênh Cảnh lại như thể gặp bạn cũ, nhiệt tình giới thiệu “hai bên với nhau”.
 
“Cách làm các loại khung mô phỏng có thể điều chỉnh khí áp, có thể thu, phát những loại trợ lực, lực đẩy cả lớn cả hỏ.” Cậu lại khom eo cúi đầu, nói với những thiết bị sắp hàng lạnh như băng: “Hello, vị này là Ninh tổng, có thể sẽ trở thành kim chủ của mấy đứa, biểu hiện tốt một chút nhé.”
 
Sơ Ninh “…” Cái từ “kim chủ” này nghe thật muốn đánh.
 
“Đây là đường băng khảo sát.” Một tổ hợp những thứ vô cùng chiếm diện tích, Sơ Ninh chỉ thấy bên trong nó bố trí rất nhiều linh kiện, đường răng cưa, tựa như một cái mê cung vậy. Còn Nghênh Cảnh lại say sưa đưa ngón tay chỉ từng vị trí một: “Đây là cửa hút khí, áp lực thông qua cửa này mà được đẩy vào.” Cậu vẽ vòng tròn tại một điểm nào đó, “Đây là buồng cháy.”
 

Sơ Ninh à một tiếng, theo quy tắc thông  thường, cô không muốn bầu không khí cứ lạnh tanh như vậy, liền hỏi: “Buồng cháy đốt cái gì?”
 
Nghênh Cảnh đứng thẳng lưng, dựa người vào bàn, sát người gần Sơ Ninh nói nhỏ: “Đây là kỹ thuật cơ mật đấy, tới tận lúc này tôi cũng chưa từng kể cho người khác nghe, chị nhất định phải giữ bí mật cho tôi. Cái buồng cháy này ấy à, là dùng thi thể để đốt đấy. Cạnh trường chúng tôi có bệnh viện mà, không phải sao, những thi thể trong nhà xác mà người nhà không đến nhận thì đưa tới đây, ném vào đốt đùng đùng mấy cái, là có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn cho cửa hàng lẩu Lý Tiểu Cường rồi.”
 
Sơ Ninh đấm một cái vào vai cậu: “Cậu lừa tôi?”
 
Nghênh Cảnh cười tươi trông rất ấm áp dễ mến: “Không phải chị nói lúc tôi thuyết trình giống như học thuộc lòng sao, tôi sợ chị nghe không hiểu, mới nói trêu chị vài câu.” Ngưng một chút, cậu lại nói: “Tôi chưa từng căng thẳng như vậy.”
 
Phòng thí nghiệm lớn như vậy, chỉ có dụng cụ mặt đồng hồ phát ra luồng sáng xa. Nó khiến những cảm xúc trong mắt Nghênh Cảnh trở thành vô cùng vi diệu. Nhưng cậu cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, dẫn cô đi thăm quan chỗ khác: “Đây là ổ trục chính, thiết bị có bền lâu hay không, phải xem biểu hiện của nó.”
 
Cô hiểu ra, Nghênh Cảnh đang cố gắng dùng cách biểu đạt dễ hiểu nhất để giải thích những thứ phức tạp. Cậu cẩn thận, dè dặt trong từng câu nói, mỗi câu nói ra, đều quan sát kĩ biểu cảm trên mặt Sơ Ninh.
 
Nếu cô cau mày, Nghênh Cảnh sẽ dừng lại, đáng thương vô cùng hỏi han: “Chị nghe không hiểu phải không?”
 
Nếu như mắt cô dõi theo những ngón tay đang lướt của cậu, Nghênh Cảnh sẽ vui vẻ vô cùng, cô đang nghiêm túc nghe!
 
Kỹ thuật nghiên cứu hàng không quá phức tạp, thiết bị bộ phận nhiều, Nghênh Cảnh giới thiệu một hồi cũng xong, mở máy vi tính ra, miệng nói với cô: “Rất biến thái phải không? Sao trên đời có thể có những cái máy hắc ám như vậy chứ, nếu như một khâu bị lỗi, thì công đoạn phía sau cũng sẽ giống như đổ sông đổ biển rồi.”
 
Cậu liếm đôi môi mỏng, hỏi: “Đây cũng là điểm mà chị lo lắng đúng không?”
Sơ Ninh gật đầu, ra ý “Cậu cứ tiếp tục đi”.
 
Máy tính bừng sáng, Nghênh Cảnh bắt đầu làm các thủ tục, “Đây, chính là phần tôi đã liệt kê vào tài liệu hạng mục cho chị. Kỹ thuật mô phỏng chân thật, có thể đem tất cả các tưởng tượng trong toàn quá trình nghiên cứu thiết lập trong chương trình giả lập. Giá vốn đạt tới mức tiết kiệm thực tế nhất, mục đích là có thể thu nó lại trong dự trù tính toán.”
 
Tốc độ nói của cậu khá chậm, nhưng Sơ Ninh nghe ra sự gắng sức trong từng lời nói.
 
“Nói trắng ra, bản chất của kĩ thuật này, giống như lưu manh trêu chọc người khác, ăn chùa uống chùa.”
 
“…” Đúng là rất dễ hiểu nha.

 
Nghênh Cảnh hỏi: “Cái kỹ thuật này trâu lắm phải không?”
 
Sơ Ninh ừ một tiếng: “Rất có khí thế.”
 
Nhận được khẳng định, Nghênh Cảnh chắp hai tay ra đằng sau, hưng phấn tới lạ kì: “Ninh tổng xinh đẹp, có thể suy nghĩ về nó một chút rồi chứ?”
 
Trong hoàn cảnh đêm tối như vậy, cùng bởi vì huyết khí sôi trào, mà ánh mắt cậu như được khảm nạm những mảnh kim cương nhỏ.
 
Sơ Ninh nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó mở to mắt nhìn Nghênh Cảnh, không một gợn nao núng: “Nếu như cậu là tôi.”
 
“Hả? Sao cơ?”
 
“Công trình to lớn phức tạp như vậy, không phải cứ đưa vào mấy chục, mấy trăm ngàn, đơn giản như vậy mà xong, thời gian tiến hành dài, chu kỳ hoàn vốn không tính toán nổi, có thể tôi đẩy tiền vào làm, nhưng cuối cùng chẳng thu lại được cái gì – nếu cậu là tôi, cậu có làm hay không?”
 
Nghênh Cảnh nuốt nước bọt, cậu bị ánh mắt của đối phương nhìn tới mức hơi hoảng trong lòng, nhưng vẫn vô cùng khí phách đáp: “Có.”
 
Sơ Ninh: “Nguyên nhân.”
 
Nghênh Cảnh thở ra một hơi thật dài: “Chị biết không, những ngành nắm giữ khả năng mua kỹ thuật chế tạo máy móc của thế giới ở cấp quốc gia chỉ có 3 ngành, đây chính là một trong số những ngành độc quyền ấy. Chúng tôi cần thu mua kĩ thuật của người khác, bao nhiêu tiền không nói tới, nhưng người ta mất hứng, thì người ta sẽ không bán nữa. Chứ đừng nói là đem nó vận dụng vào phương diện kỹ thuật nòng cốt của ngành hàng không.”
 
Đó không chỉ là tiền nữa, mà là vật liệu chiến lược để xây dựng nòng cốt quốc gia.
 
Lúc này Nghênh Cảnh nhanh chóng lắng xuống, thoát khỏi sự thấp thỏm và rộn ràng vừa rồi, đây không còn là học thuộc lòng, không phải là trả bài cho tốt trước khi kiểm tra. Giống như lúc trượt cầu trượt gặp phải quán tính, bắt con người ta phải đi xuống, không cưỡng được.
 
“Cho nên, nếu tôi là chị, nhất định tôi sẽ làm.” Cậu kết thúc một cách hoàn mỹ hùng dũng.
 
Mí mắt Sơ Ninh khẽ run.
 
Nghênh Cảnh cũng đắc ý, lông mi theo dõi từng cử động của cô.
 
“Ngồi xuống đi.” Sơ Ninh nhấn bả vai, ép cậu ngồi xuống băng ghế, Nghênh Cảnh ngây ngốc nghe lời.
 
Cô lui về sau hai bước, hai tay khoanh trước ngực, dùng giọng chính trực bày tỏ ý kiến với cậu: “Tôi rất tán thưởng độ chuyên nghiệp, sự nhiệt tình và dũng khí của cậu.”
 
“...” Mẹ, muốn kết thúc rồi đây mà.
 
Quả nhiên, “Nhưng độ nguy hiểm của hạng mục này, đã vượt qua phạm vi gánh vác của tôi. Chính vì thế, tôi sẽ không cân nhắc tới nó.”
 
Sơ Ninh quyết định dứt khoát một lần, không cho cậu hy vọng nữa.
 
Bóng tối cùng với sự im lặng, có thể khiến giác quan người ta càng tinh nhạy, tăng cường sự tấn công với đại não. Câu nói của Sơ Ninh đã quá mức rõ ràng, thậm chí ngay cả những phần trọng tâm đều đã nhấn mạnh – không có chút dông dài nào.
 
Nghênh Cảnh nhẹ cắn môi dưới, hô hấp nặng dần, hết lần này tới lần khác không thể nói lên lời.
 
“Cậu là một người nghiêm túc.” Sơ Ninh chân thành nói: “Cậu sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
 
Cô lấy từ trong túi xách ra 200 tệ, đặt ở trên bàn làm việc, “Cậu còn đang đi học, cậu mời tôi ăn cơm, thành ý thì tôi nhận, nhưng tiền, thì tôi vẫn nên trả lại.”
 
Giọng Sơ Ninh bộc lộ sự chân thành, nhưng lọt vào tai Nghênh Cảnh, quả thực là chọc vào lòng.

 
“Hơ…” Cậu thở nhẹ ra.
 
Sơ Ninh không định chậm trễ hơn nữa: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Tiếng giày cao gót nện đều đều trên đất, Nghênh Cảnh không kìm được đứng thẳng dậy, cất cao giọng: “Này này này.”
 
Sơ Ninh không quay đầu.
 
Cậu nóng nảy, cái cảm xúc buồn bực, không cam lòng không ngừng vặn xoắn, biến thành thuốc đắng, cậu tức giận, nhưng lại không biết nói gì. Chính vì thế, Nghênh Cảnh cầm 200 đồng kia lên, giơ về phía bóng lưng lớn tiếng nói: “Cho nhiều quá, cho nhiều quá, tôi còn muốn trả chị 88 mà.”
 
(*88: ý là may mắn)
 
Gió đêm thổi từ cửa vào, trong không khí còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt trên người cô. Nghênh Cảnh cúi đầu hít một hơi, càng ngửi càng thấy lòng trống rỗng.
 
Từ đó, chuyện này cũng mất tới nửa tháng mới chính thức kết thúc.
 
Tâm trạng Nghênh Cảnh vô cùng tệ hại, làm gì cũng buồn rầu.
 
Kỳ Ngộ hoài nghi mấy bận: “Cậu thất tình phải không?”

 
Không nói thì còn ổn, Nghênh Cảnh nháy mắt nhớ tới sát thủ lẩu Sơ Ninh lòng dạ độc ác kia.
Kỳ Ngộ như thể đã làm cái hũ nút này lại thêm cái hũ nút khác: “Đúng rồi, hạng mục cậu làm lần trước có tiến triển gì không?”
 
“…” Nghênh Cảnh im lặng trong giây lát, lắc đầu: “Kết thúc rồi.”
 
Cậu ra khỏi phòng ký túc, bóng lưng xa dần.
 
Kỳ Ngộ không nói được tại sao, nhưng cậu cảm thấy cảm xúc của đồng chí nhỏ này có chút gì đó không đúng lắm.
 
Đúng vậy, Nghênh Cảnh rơi vào trạng thái không sức sống. Không giống như lúc bị từ chối hạng mục, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài. Lần này, giống như mưa phùn mùa xuân kéo dài, tí ta tí tách không ngừng, lâu không có trăng sao, chỉ gây bực bội và những làn gió nồm ẩm.
 
Chuyện bắt đầu bùng nổ là vào 2 tuần sau, trong một trận đấu bóng rổ không bình thường. Sở dĩ nói nó không bình thường, vì Nghênh Cảnh đánh nhau một trận trong trận đấu ấy.
 
Hậu vệ đối phương vừa khéo lại là khoa thiết kế máy bay, “kẻ thù cũ” mang nghiệt duyên rất nặng. Lúc tranh bóng, đối phương có ác ý, phạm quy như côn đồ, nhưng trọng tài lại không thổi còi, khiến Nghênh Cảnh giờ phút ấy tức giận phừng phừng giơ tay kháng nghị: “Cậu ta phạm quy, sao anh không thổi còi.”
 
Lúc ấy, khán giả xem trận đấu chủ yếu đều là người của khoa thiết kế máy bay, nhất thời có tiếng xì xào bàn tán.
 
Thật đúng là muốn thêm dầu vào lửa! Nghênh Cảnh hung dữ đập bóng xuống đất, níu lấy cổ áo đối phương: “Thằng ngu này, mày muốn ăn đấm à.”
 
Từ lúc ấy chuyện không thể ngăn cản được nữa.
 
Nghênh Cảnh phát huy đầy đủ bản chất cầu thủ bóng rổ nghiệp dư đã nhiều năm, hay thực ra là muốn bù vào chỗ hụt, tìm chỗ trút lửa giận dồn nén mấy ngày nay – trận đánh nhau này, cậu không chút lo lắng nào, nhẹ nhàng vui vẻ.
 
Làm loạn một buổi chiều, từ sân bóng tới phòng giáo vụ, cậu vui vẻ thoải mái nhắn người khác, bên cạnh đó cũng bị chủ nhiệm khoa mắng tới phát sợ. Dĩ nhiên, người cậu gây hấn là khoa đứng đầu toàn trường ba năm, trưởng khoa cũng không thể không trách phạt nặng lời, sau một lát giáo dục tư tưởng qua loa lấy lệ thì thả người.
 
“Kiên nhẫn một chút nhé, thuốc nước này xức lên có hơi đau đấy.” Trong ký túc, một đám người vây quanh Nghênh Cảnh.
 

Nghênh Cảnh nhe răng trợn mắt: “Đau quá đau.”
 
“… Tôi còn chưa bắt đầu bôi cơ mà.”
 
Mọi người cười rộ lên, sau đó bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán: 
 
“Tôi còn không nghĩ cậu từng luyện võ đấy, cái đó gọi là Đường Lang quyền đúng không?” Có người phụ họa.
 
Nghênh Cảnh hừ một tiếng: “Cái đấy gọi là ‘ba ba dạy làm người’.”
 
“Ngứa mắt hệ thiết kế chuyên nghiệp từ lâu rồi, cậu thay mọi người dạy chúng một bài học, rất tốt.”
 
Tiếng vỗ tay thi nhau vang lên.
 
Hai chữ “kiêu ngạo” trên mặt Nghênh Cảnh mới chỉ viết được một nửa, “Oành ---!” Cửa ký túc xá bị đẩy ra, đập mạnh trên tường.
 
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một mỹ nhân tóc dài mặt lạnh tanh xuất hiện ở cửa. Cô đảo mắt nhìn quanh chừng nửa vòng, sau đó phong tỏa mục tiêu. Tóc gáy của Nghênh Cảnh chợt dựng đứng hết cả, mắt nháy nháy như điên.
 
Mỹ nhân hình như muốn ăn thịt người, kéo hai tay áo lên cao, đá một cái văng thùng rác cản đường, chống nạnh đi về phía cậu.
 
Nghênh Cảnh dùng sức cố gắng di chuyển trên băng ghế. Không tránh được, cậu dứt khoát nhắm hai mắt, cảm nhận được lỗ tai mình bị kéo tới đau.
 
“Mẹ ơi, đau, đau, đau!”
 
“Không được tránh!”
 
Nghênh Cảnh lập tức ngồi yên một cách ngoan ngoãn, thảm thương kêu một tiếng: “… Chị.”
 
Nghênh Thần đạp một cước vào mông làm Nghênh Cảnh lộn nhào: “Lúc chị vừa tới thấy xe rác có qua đây mà, sao nó không mang em đi luôn chứ? Hả?”
 
Nghênh Cảnh ôm đầu ngồi xuống, sau đó giơ tay đầu hàng.
 
Nghênh Thần xách cổ áo cậu, như đang kéo xác chết,  để Nghênh Cảnh ngồi trên đất mà kéo lê đi. Nghênh Cảnh quật cường bấu lấy cửa, năm ngón, ba ngón rồi 1 ngón bấu trên bậu cửa, sau đó kêu rên một hồi: “A ----- cứu mạng!”
 
Sau khi bão qua, mặt đất sót lại toàn lông gà.
 
Mọi người trong ký túc xá đều kinh hãi.
 
Nghênh Cảnh bị nhét vào trong xe, sau đó được thắt dây an toàn, Nghênh Thần đi vòng qua chỗ ghế lái đóng cửa xe đánh “ầm” một tiếng. Cô quay đầu trừng cậu một cái: “Không muốn tốt nghiệp nữa phải không?”
 
Nghênh Cảnh cười hi hí.
 
“Cười cái rắm.” Nghênh Thần hỏi: “Sao lại đánh nhau?”
 
“Thổi còi đen.”
 
(Thổi còi đen: trong trận đấu, trọng tài không công bằng, bắt lỗi sai hoặc không chịu bắt lỗi.)
 
“Thổi còi đen cái đầu em ý.”
 
“…” Nghênh Cảnh nhỏ giọng “Sao chị cũng hung dữ như thế chứ?”
 
Cái từ “cũng” đầy ý vị sâu xa này không khiến Nghênh Thần suy nghĩ nhiều. Cô mới trở về sau chuyến công tác đến Hạnh Thành, mệt muốn chết, cũng lười đoán tâm tư thiếu nam của thằng em này. Nghênh Thần đánh tay lái, nói: “Để xem chị xử lý em thế nào.”
 
Trước khi xử lí mà còn dẫn người đi Vương Phủ Tỉnh ăn cơm, gọi hẳn một bàn thịt để thể hiện tình yêu, sự quan tâm của người làm chị. Cơ mà Nghênh Cảnh vẫn nơm nớp lo sợ, cảm thấy chuyện không được tốt đến vậy.
 
“Nửa năm nữa là phải đi thực tập rồi, nửa năm sau nữa thì tốt nghiệp. Chị hỏi em, em đã có tính toán gì chưa?” Nghênh Thần đi thẳng vào vấn đề.
 

“Ui, đi bước nào nhìn bước đấy, còn có hơn nửa năm nữa, gấp gì chứ.” Đây là ý định thật sự của Nghênh Cảnh, có thể nói là lời đáy lòng của những đồng bào cùng suy nghĩ.
 
“Buổi sáng chị có tới đại viện, ba nói với chị liên lạc cho em đến chi nhánh công ty hàng không J ở Trầm Dương, đến lúc em thực tập thì qua đó.”
 
“Em không đi đâu.” Nghênh Cảnh từ chối. Cái loại xí nghiệp quốc gia này, cơ bản cũng chỉ là lăn lộn ăn trợ cấp.
 
“Vì sao, muốn học cao lên à?”
 
“Không.” Nghênh Cảnh cảm thấy đi học như một cái động không đáy vậy, cậu sợ yên tĩnh.
 
“Vậy em đàng hoàng chút cho chị.” Kinh nghiệm trong công việc của Nghênh Thần rất phong phú, giọng cô hết sức đứng đắn nghiêm túc, “Đúng là đã nuông chiều em quá, dạy em cái tật nói hay làm dở này rồi, em tự hỏi mình xem em có bản lĩnh đó không.”
 
Hai chị em kém nhau 7 tuổi, tình cảm từ nhỏ rất tốt, Nghênh Cảnh tin và phục chị tới khó hiểu. Tuy câu này hơi nặng nhưng có thể vào đầu cậu. Cậu im lặng không nói câu nào, lấy đũa chọc chọc mấy miếng thịt heo.
 
“Chỉ có từng ấy thời gian mà đã để chị phải giúp đỡ hai lần, sớm biết em có hứng thú như vậy, cho em lên Thiếu Lâm Tự, không chỉ có mức học phí thấp, mà còn không phải mất tiền cắt tóc.”
 
Nghênh Cảnh theo bản năng giơ tay lên, sờ mái tóc đen ngắn của mình.
 
Nghênh Thần bị động tác này của cậu chọc cười, biểu cảm cũng dịu xuống.
 
Nghênh Cảnh biết chị lo lắng cho mình, phiền muộn mấy ngày qua cũng tiêu tan mất một nửa chỉ trong nháy mắt. Cậu đứng dậy đi qua bàn cơm, chạy tới chỗ Nghênh Thần ngồi, một tay nắm đầu vai cô, như con rận dài thật dài khom người. Những khổ sở gần đây như hồng thủy bị cậu bày tỏ hết với chị.
 
“… Chuyện là như vậy đấy, chị ấy xem thường em… chị ấy còn chê lẩu em mời, 200 đồng cũng không cần mắc nợ em… lần đầu tiên không chọn em, lần thứ hai lừa gạt em… so sánh em với con chó nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp như vậy… a, khiến em phiền muộn chết mất.”
 
Nghênh Thần dùng một tay đẩy đầu cậu ra, “Cô ấy làm không hề sai!”
 
Nghênh Cảnh lại dính chặt lấy, dính đầu lại gần: “Chị còn nói giúp chị ấy!”
“Dù là hạng mục lớn nhỏ, phải cân nhắc nhiều lần rồi mới hợp tác, đó mới là sáng suốt hợp lí.” Nghênh Thần chê trách: “Chính em nhỏ mọn, còn trách người khác.”
 
Nghênh Cảnh làm bộ giơ tay nện vào đầu mình, vừa nện vừa hòa âm: “---- A, em chết đây.”
 
“…”
 
Diễn xong, cậu trầm lại, ủ rũ, vùi đầu trên hõm vai chị cả một cái, nhỏ giọng nói:
 
“Em chưa từng bị đả kích mạnh mẽ như vậy, khó chịu, thật!”
 
------
 
Nhà hàng này có hai tầng, đại sảnh ở chính giữa có người đánh dương cầm. Lầu 2, một bóng người dựa vào lan can.
 
“Nhìn cái gì thế?” Quan Ngọc tới gần, “Đừng để Từ tổng phải đợi lâu.”
 
Sơ Ninh lên tiếng đáp lại: “Tới đây.” Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chỗ nào đó, không nhúc nhích.
 
Quan Ngọc nhìn theo, tỏ ra hiểu rõ: “Aiiiii, thật là ngọt ngào mà.” Cô không có ý tốt đẩy bả vai Sơ Ninh: “Ngứa ngáy trong lòng?”
 
Sơ Ninh không lên tiếng.
 
Nghênh Cảnh ở dưới lầu, giống như chó con vậy, dụi dụi đầu trên vai người phụ nữ. Ngoài sự thân mật, còn có sự hòa hợp tự nhiên không thể nói thành lời.
 
Tiếng đàn dương cầm mềm mại lọt vào tai.
 
Sơ Ninh thầm nghĩ… hóa ra Nghênh Cảnh lại như vậy, thích người lớn tuổi hơn mình.
 
Chậc chậc chậc, đúng là phóng túng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận