Từ khi Lâm Trứ tạm biến mất, về sau anh cũng rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, fans của anh dù thích đến đâu cũng không có ý quan tâm đến mảng thương nghiệp, nhưng thỉnh thoảng lại thấy tin về tập đoàn Lâm thị cũng khiến những ai chưa thoát fan cảm thấy kiêu ngạo.
Nam thần của bọn họ vẫn ưu tú như thế, vẫn thật đẹp trai, có đôi lúc lại khoe ân ái…
Theo thời gian trôi đi, Lâm Trứ có đôi khi sẽ khoe chuyện tình cảm, điều này trở thành mối quan tâm nhất của fans, cho nên khi nào nam thần mới cùng kết hôn với tiểu tiên nữ đây. . . .
Hai năm rưỡi sau, Kỷ Vi đã được hai mươi hai tuổi chín tháng. Lâm Trứ và Kỷ Vi cùng công khai ngày kết hôn, vào ngày mùng ba tháng này.
Tin tức này đưa ra, ngay lập tức Lâm Trứ cùng cô vợ nhỏ lên hot search.
“A a a a a cuối cùng cũng kết hôn rồi.”
“Đợi nhiều năm như vậy, nam thần của chúng ta cũng đã chờ được tiểu tiên nữ lớn lên rồi.”
“Nghe nói nơi tổ chức hôn lễ lớn đến nỗi chiếm hai cái sân gôn, hơn nữa…hơn nữa…rất nhiều fans có thể tham dự đấy nhá.”
“Tui muốn đi đặt vé trước, a a a a cuối cùng khi còn sống có thể tham dự hôn lễ của nam thần. Quá tuyệt đi chứ.”
“Đu nhiều nam thần như vậy nhưng mị chủ yêu nhất là Lâm Trứ.”
“Tui đã là fan của anh ấy từ khi ảnh mới xuất đạo lúc 20 tuổi đến bây giờ luôn, hiện tại ảnh gần ba mươi bảy rồi, nam thần của tui.”
“Vui quá đi, chúc phúc hai người nha.”
Tất cả bình luận đều là chúc phúc, cho đến bây giờ chưa thấy qua một nam diễn viên nào sau khi tạm lui ba năm vẫn còn có nhiều fans như vậy, còn có thể lên hot search, thậm chí fans của anh còn có thể tiếp nhận cô vợ nhỏ này, nếu là người mới gần đây thì có thể không nhưng rất may đây là chuyện của Lâm Trứ.
Ngày diễn ra hôn lễ, sáng sớm Kỷ Vi đã thức dậy, cổ họng khô khan, uống không ít nước, cô cảm thấy bản thân mình thật sự khẩn trương, nhưng tối hôm qua vẫn ngủ rất ngon.
Sáng sớm thức dậy thân thể cũng không được thoải mái lắm, nhưng cô vẫn cố nhịn.
Đoàn nhân viên trang điểm đã sớm tới để giúp cô chuẩn bị. Đầu tiên là áo cưới, bộ này làm tôn lên vòng eo nhỏ của cô, dáng người rất đẹp, ngoài ra họ còn mang đến những bộ áo cưới mà cô và Lâm Trứ đã từng chụp. Lâm lão gia và dì Trần cũng nhanh chóng thay lễ phục, căn cứ theo truyền thống, Lâm Trứ xuất phát từ chung cư đến đón cô, Kỷ Vi là từ biệt thự mà xuất giá.
“Sao sắc mặt của cô hôm nay trắng bệch vậy? Có phải tối hôm qua cô ngủ không ngon không?” Nhà tạo mẫu Dao Dao nhìn cô trong gương.
Kỷ Vi lại uống thêm một ít nước, lắc đầu nói: “Tối hôm qua ngủ rất sâu, đến sáng khi tỉnh lại mới cảm thấy có chút không khỏe, cũng không biết là bị như nào.”
“Chắc có thể là bị tụt huyết áp chăng?” Dao Dao lấy chocolate đưa cho Kỷ Vi ăn, nhưng hình như do mùi chocolate quá nồng, Kỷ Vi vừa ngửi thấy đã nhanh chóng đẩy ra.
“Vậy ăn cái khác nhé?” Dao Dao tưởng Kỷ Vi không thích ăn chocolate, cô ấy lại tìm một viên kẹo hoa quả khác cho Kỷ Vi, lúc này Kỷ Vi mới nhận rồi cho vào miệng, cảm giác khô khan lúc nãy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhìn viên chocolate đặt ở bên kia, nghĩ thầm đây đúng là đồ mình thích ăn nhưng sao hôm nay lại thấy mùi của nó nồng đến như vậy.
“Cô có ăn sáng chưa? Hình như theo phong tục bên này thì không được ăn sáng nhỉ?” Dao Dao đón trở lý lại đây, tiến lại giúp Kỷ Vi làm tóc.
Kỷ Vi gật đầu: “Ừa, tôi chỉ ăn chè.”
“Vậy là được rồi, trước kia tôi nghe bảo có nhiều chỗ cô dâu đến giữa trưa phải kính rượu mà không được ăn gì.”
Kỷ Vi xoa bụng, cô cảm giác nếu mình càng không ăn thì sẽ càng muốn nôn.
Rất nhanh dưới lầu đã có tiếng xe, Dao Dao “ây da”, cười nói: “Chú rể đến rồi.”
Nói xong phía cửa liền xôn xao, Lưu Tử Đồng đi đến nắm tay Kỷ Vi, cười nói: “Có thể đi chưa? Đi thôi nào. . .”
Kỷ Vi mím môi cười, chỉnh lại váy đứng lên, được Lưu Tử Đồng dẫn xuống lầu, ngay dưới chân cầu thang, Kỷ Vi liền nhìn thấy Lâm Trứ một thân tây trang màu đen đang chờ.
Anh chỉnh cà vạt, ngẩng đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Kỷ Vi cười lấp lánh, Lâm Trứ nhìn cô say đắm.
Lệ Thần đứng bên cạnh làm phù rể, trong tay cầm hoa.
Lâm Trứ bước lên đi đến đầu cầu thang, đưa tay về phía cô, Kỷ Vi nhìn bàn tay to đó rất tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Lâm Trứ hơi dùng sức ôm lấy eo cô đi xuống dưới, làn váy tạo nên một dải màu trắng giữa không trung, đẹp không tả xiết. . .
Lệ Thần đưa bó hoa cho Lâm Trứ, anh nhận lấy đặt vào lòng ngực Kỷ Vi, Liêu Mân và vài người chị em khác đưa tay hất kim tuyến rải đường cho hai người.
Lâm Trứ đưa Kỷ Vi đến trước mặt Lâm lão gia, đỡ cô quỳ xuống.
Lâm lão gia rất kích động, vốn muốn bày ra gương mặt nghiêm túc nhưng vẫn không nén được ý cười, Lưu lão gia đứng bên cạnh, hừ một tiếng: “Muốn cười thì cười đi, ông còn nhịn làm gì…”
Người trong phòng đồng loạt cười lớn. Mặt mũi Lâm lão gia ném đi hết, thiếu chút nữa đã ném luôn cây gậy chống vào Lưu lão gia.
Kỷ Vi đưa tay dâng trà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy dài xuống gò má, cô cố nói: “Ông nội, mời ông dùng trà.”
“Ngoan lắm.” Lâm lão gia tặng bao lì xì và trang sức cho Kỷ Vi, xoa xoa tóc cô: “Trước kia con chính là người của ông, về sau con càng là con dâu của ông, vĩnh viễn là người của Lâm gia.”
“Ông nội. . . .” Kỷ Vi khom lưng cúi đầu bái, trong lòng vô cùng cảm động.
Lâm Trứ cũng cúi đầu, đỡ lấy Kỷ Vi.
Ở thời khắc bái lạy trưởng bối, đa số người ở đây mới biết được Kỷ Vi rất đáng thương, cô gái này từ một trấn nhỏ đến thành phố lớn, cha mẹ ông bà đều đã về với bụi đất, lúc nào cũng lẻ loi một mình, nếu không phải Lâm gia thu nhận và chăm sóc cô, không biết cô sẽ đi con đường nào.
Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ, anh giữ lấy cổ cô hôn một cái, “Em đừng khóc, hôm nay chính là ngày em đẹp nhất mà.”
Kỷ Vi: “Em biết rồi.”
Sau khi kính trà cho trưởng bối, giờ cũng đã điểm, xe đã sớm đậu ở bên ngoài, một đám người vây quanh cô dâu chú rể đi ra cửa, ngoài trước xe rất nhiều, từ cửa sắt đến cổng lớn dường như đều là xe, loại nào cũng có, Liêu Mân ôm lấy hoa của Kỷ Vi, hâm mộ nói: “Tất cả đều xe tốt nha.”
Chu Ngọc gật đầu: “Không biết xe đến bao lâu rồi nhỉ.”
Thật sự là rất nhiều xe, cũng rất nhiều thương hiệu.
Cô dâu và chú rể đến chiếc xe thứ hai, chiếc thứ nhất là dùng để cho quay phim ngồi, Kỷ Vi được đỡ lên xe, có phần chuếnh choáng, cô vội vàng ổn định bản thân.
Lâm Trứ đỡ eo, cúi đầu nhìn cô. Kỷ Vi sợ anh lo lắng nên vội cười, Lâm Trứ ngồi xuống thì nắm chặt tay cô, hai người đều ngồi phía sau.
Toàn bộ xe khởi động, đi một vòng quanh sân rồi mới chậm rãi đi về cửa sắt. Chiếc xe đầu tiên đi qua cửa sắt thì chiếc xe cuối cùng mới lăn bánh, có thể thấy được xe nhiều bao nhiêu, ngay cả những người có tiền trong khu biệt thự cũng phải hoảng hồn với dòng xe này. . . .
Kỷ Vi nhịn xuống cảm giác muốn nôn, tựa lưng vào ghế, nắm chặt lấy tay anh, đưa mắt nhìn mắt nhìn dòng xe ra khỏi khu biệt thự, phát hiện bên ngoài còn vẫn còn có xe. . .hơn nữa lại còn rất nhiều nhưng lại không trang trí hoa.
Kỷ Vi thấp giọng hỏi: “Sao lại nhiều xe vậy anh?”
Lâm Trứ thong thả đáp: “Đều là fans đó.”
Kỷ Vi ‘hả’ một tiếng. Lệ Thần cười ló đầu ra từ ghế trước: “Tiểu tiên nữ, hôn lễ này của em đúng là thế kỷ nha. . . .không ít thì nhiều họ đi theo để chúc phúc đấy.”
Kỷ Vi khựng lại: “Nhưng mà. . . không phải là anh giải nghệ rồi sao?”
Lệ Thần cười ha ha: “Lâm Trứ vẫn còn có rất nhiều fans nha, là siêu siêu nhiều luôn, chờ lát nữa em sẽ biết.”
Xe nhiều đến nỗi xếp thành một hàng dài, từ từ di chuyển, đặc biệt phô trương, giống như khiến cho toàn thành phố mọi người đều biết Lâm Trứ, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị cưới vợ.
Đây là hôn lễ anh làm vì cô. Dường như cả thành phố đều hào hứng.
Xe đến nơi tổ chức hôn lễ, bởi vì muốn đi vào cổng chính nên tất cả các xe đều đồng loạt dừng lại trước cửa, chú rể muốn ôm cô dâu đi vào thảm đỏ.
Kỷ Vi vừa xuống xe đã nhìn thấy trên ha ba con đường đều là người, hình như đa số là fans, mỗi người đều cầm trong tay một chữ “Hỉ”.
Cô ngẩn ngơ… Thêm vào đó là không khí rất tốt, cô càng cảm thấy mơ hồ.
Lâm Trứ từ trong xe bước ra, nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô một lúc rồi mới bế ngang cô lên.
Nhóm fans cuồng nhiệt hét lên.
Lâm Trứ nhanh chóng ôm cô đi vào khách sạn.
Những fans giơ lên chữ “Hỉ”, nói to: “Anh ấy là nam thần của tụi em nhưng là ông xã của một mình chị đó!”
Âm thanh vang vọng lên cao. Tay Kỷ Vi đang ôm Lâm Trứ hơi run lên, hốc mắt đỏ lên lần nữa, hôn lên cằm anh: “Đúng vậy, anh chỉ là ông xã của một mình em.”
“Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.” Cô mềm giọng nói thêm câu này, đôi mắt Lâm Trứ càng sâu thêm, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn cô, hai giây sau lại vững vàng ôm cô đi lên thảm đỏ, những vòng hoa đặt đầy hai bên, kéo đến tận sảnh đường khách sạn.
Hôn lễ này kéo dài đến buổi tối. Khách đến dự ngày càng nhiều, dường như là toàn bộ người ở Kim Thành đi đến tham gia.
Đến tối, trên khoảng trời khách sạn vang lên tiếng pháo hoa, đem cả thành phố thắp sáng, Kỷ Vi rúc đầu vào ngực Lâm Trứ, đứng ở ban công ngẩng đầu nhìn một bầu trời đầy màu sắc.
Tâm tình rất thoải mái.
Nhưng không đứng bao lâu thì chân đã có chút mềm.
Lưu Tử Đồng đi lấy một ít đồ ăn cho Kỷ Vi, xa xa cô đã ngửi được mùi vị, tiếp đó nhanh chóng túm lấy một cái thùng rác nhỏ kế bên, nôn ra.
Lâm Trứ hoảng sợ, vội vàng đỡ tay cô, “Em sao vậy?”
Những người khác nhìn thấy vậy cũng hoảng hốt.
“Em làm sao vậy?”
Kỷ Vi tựa như mệt mỏi dựa vào lòng Lâm Trứ, mềm giọng nói: “Em. . .hình như em đang mang thai.”
“Cái gì?”
Lưu Tử Đồng nhanh chóng đặt thức ăn trong tay xuống.
Lâm lão gia chống gậy vội vàng đi qua bên này.
Lâm Trứ ôm eo cô, trong nháy mắt đờ ra..
Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên người đàn ông này xuất hiện vẻ mặt ngây ngốc, rất là không giống ảnh đế tự tin ngày trước, Kỷ Vi nắm tay anh lau khóe miệng mình, nói: “Cả ngày hôm nay em đều không thoải mái, em cũng không biết mình bị làm sao nữa. Sau đó lúc trong phòng nghỉ em đã tự tra Baidu, ông xã à, anh sắp có bé con rồi đấy.”
Lâm Trứ khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chóng ôm ngang cô lên, trên trời vẫn còn đang bắn pháo hoa, ở trong mắt Kỷ Vi, đó đều là những mảnh tình sáng lấp lánh.
Giọng anh thấp xuống: “Em thật hồ nháo.” Nói xong liền ôm người xuống lầu.
Toàn bộ người ở đây đều sửng sốt, Lâm lão gia “ây da” một tiếng, nói: “Mau mau mau, đỡ tôi đỡ tôi, tôi cũng muốn đi theo.”
Lưu Tử Đồng một tay dắt Lâm Ngọc, tay còn lại nắm tay con gái, gọi một tiếng “Lâm Đế” rồi đuổi theo.
Lưu lão gia đặt chén rượu xuống: “Vậy. . .vậy không uống nữa sao? Tôi cũng phải đi nhìn xem mới được.”
Vẻ mặt dì Trần vui sướng, quay qua nói với tất cả khách đang có mặt tại đây: “Đêm nay mọi người nên ăn uống no say nhé, không cần khách khí.”
Lúc này, bọn họ đều vội vàng đuổi theo, đi đến đầu cầu thang.
Đa số những người ở đây chỉ nhìn thấy Lâm Trứ ôm Kỷ Vi đi xuống lầu, Lệ Thần cười to, dựa vào cầu thang nói: “Chúc mừng Lâm tổng có con trai lúc tuổi già nhé.”
“Ha ha ha ha đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm lão gia cũng đuổi theo gọi lớn: “Lâm Trứ à, có phải anh đang rất vui đúng không? ?”
Lâm Trứ: “… .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...