Từ lúc cả nhà Lâm Đế đến đây, sự náo nhiệt tăng lên vài cấp bậc, đa số là chuyện xoay quanh cậu nhóc Lâm Ngọc này, đầu tiên là dỗi bác cả của mình, khóc khóc nháo nháo. Lúc ăn cơm còn đòi uống Coca, chỉ mới hai tuổi đầu nếu uống nhiều Coca quá sẽ dễ bị sâu răng.
Chính vì thế Kỷ Vi đã dỗ dành cậu uống nước trái cây, mắt của cu cậu bắt đầu chảy nước, ôm ly nhấp từng ngụm mới thành thật ngồi yên lại.
Ăn cơm xong một bước cu cậu cũng không rời Kỷ Vi, nếu không phải ôm chân cô thì chính là đi theo phía sau cô.
Kỷ Vi bất đắc dĩ, đành phải dẫn cậu đi chơi. Điều này khiến cho cả một tối cô cũng không nói với Lâm Trứ được chữ nào.
Lâm Trứ và Lâm Đế đã lâu rồi không gặp nhau, hai người đều ngồi xuống trò chuyện. Lâm Trứ vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, tiếng nói cất ra cũng nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì. Lâm Đế cũng không khác mấy anh mình, nhưng so ra anh ấy vẫn có phần ý vị hơn, ngẫu nhiên còn có thể thấy nở nụ cười.
Lưu Tử Đồng kéo tay Kỷ Vi, hỏi cô: “Ngày thường Lâm tổng ở bên em cũng như vậy sao?”
Chân của Kỷ Vi bị cậu nhóc quấn lấy, không thể nhúc nhích, đến dép lê bằng bông cũng không biết bị cu cậu quăng đi nơi nào, cô đặt chân trần lên thảm, đưa mắt nhìn Lâm Trứ…
Chần chờ một lúc mới đáp lại: “Dạ cũng như vậy thôi ạ.”
Lưu Tử Đồng nhướng mày: “Không có biểu cảm gì khác sao?”
Kỷ Vi: “……”
Thật ra là có, có đôi khi sẽ trở nên khá “hư”, cũng có khi sẽ cười, nhưng nhiều nhất vẫn là bá đạo…
Kỷ Vi suy nghĩ rồi cảm thấy ngại ngùng, đưa tay lấy một miếng trái cây ăn, Lưu Tử Đồng ‘chậc’ một tiếng: “Vậy không phải tiếc cho gương mặt đó qua hay sao.”
“Cũng tạm thôi chị.” Kỷ Vi đáp lại lời cô ấy.
Lưu Tử Đồng xoa bụng, cả người dựa vào đằng sau, Kỷ Vi lấy một cái gối lót sau eo cô ấy, Lưu Từ Đồng nói một cách bất đắc dĩ: “Mang thai em bé có phần vất vả quá… lúc trước chị đều ăn không vô.”
Kỷ Vi nghiêng người hỏi cô ấy: “Vậy bây giờ có tốt hơn chưa chị?”
“Khá hơn nhiều rồi. Vi Vi à, em còn nhỏ tuổi, đến lúc đó sinh sớm một tí sẽ khôi phục dáng người lại nhanh, không cần giống chị vất vả như vậy đâu.”
Mặt Kỷ Vi đỏ lên, cô ‘ưm’ một tiếng. Lưu Tử Đồng đưa tay xoa má Kỷ Vi: “Em thẹn sao?…”
Sau lại nhích sát vào người Kỷ Vi, hỏi: “Buổi tối Lâm tổng có lăn lộn em không?”
Kỷ Vi: “……”
A a a a làm sao trả lời được đây chứ?
Có lăn lộn nhưng cũng dừng ở giới hạn thôi.
Lưu Tử Đồng thấy Kỷ Vi như vậy thì cười rộ lên, lại nói: “Em còn nhỏ, Lâm tổng sẽ không phát “rồ” như vậy đâu nhỉ…”
Kỷ Vi: “……”
Cô muốn biến khỏi nơi này quá.
Cả gia đình đều ngồi ở phòng khách nói chuyện với nhau, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, cậu nhóc Lâm Ngọc ở phía nam nên chưa từng thấy qua khung cảnh nhiều tuyết như vậy, cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chớp đôi mắt to, còn đặt lên lên cửa sổ, Lâm Trứ sợ cu cậu đưa tay ra ngoài nên nhanh chóng ôm cu cậu xuống, Lâm Ngọc bĩu môi: “Bác cả, bác xấu quá.”
Lâm Trứ: “Ừa.”
Lâm Ngọc: “Hừ.”
Lâm Trứ không đáp, chỉ đặt cu cậu lên trên thảm. Lâm Ngọc còn dùng chân đá về phía Lâm Trứ.
Kỷ Vi ngồi đối diện thấy vậy thì cười cười, Lâm Trứ ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Vi, đôi mắt thâm sâu, Kỷ Vi che miệng, nhịn cười.
Đêm đã khuya, trong phòng vẫn rất ấm, bên ngoài tuyết rơi cũng ít đi, Lâm Đế đỡ Lưu Tử Đồng, nắm tay Lâm Ngọc lên lầu, phòng của họ vẫn luôn để đó, ở lầu ba, hai phòng thông nhau, giường Lâm Ngọc cũng được đặt gần đó. Kỷ Vi hỗ trợ ôm áo khoác Lâm Ngọc lên lầu, mới vừa đi đến tầng hai thì đã thấy Lâm Đế cúi đầu hôn lên môi Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng cười cười, đưa tay ôm lấy cổ anh ấy, nói: “Anh nhịn chút đi nào.”
Kỷ Vi đứng ở đằng sau đỏ hết cả mặt, cô vội kéo mũ Lâm Ngọc xuống. Cậu nhóc dường như đối với sự thân mật của ba mẹ thấy đã quen, chỉ che miệng cười trộm, sau đó tự mình chạy lạch bạch lên lầu ba, giống hệt như con mèo.
Kỷ Vi sửng sốt, cũng theo chân Lâm Ngọc lên lầu, đuổi theo bóng dáng cu cậu.
Sau khi bố trí cho Lâm Ngọc xong, Lâm Đế và Lưu Tử Đồng liền lên lầu, Kỷ Vi nhanh chóng chạy về phòng mình, đóng cửa rồi đi đến giường nằm bò ra.
Trong đầu nhớ lại cảnh Lưu Tử Đồng chủ động.
Phụ nữ thành thục hình như rất hay chủ động thân mật, Kỷ Vi nhớ lại mình và Lâm Trứ ở bên nhau thì cô thường rơi vào thế bị động, có đôi khi sẽ kháng cự một chút, có phải anh không thích như vậy hay không?
Kỷ Vi nhỏ giọng ‘a’ lên, vùi đầu vào gối.
Một lát sau, cô đứng dậy đi tắm rửa.
Mới vừa tắm xong bước ra thì cửa phòng đã mở, Kỷ Vi lau tóc đi ra, cả người Lâm Trứ toát ra mùi trà nhàn nhạt đứng trước cửa, tay áo xắn lên, lộ ra bắp tay cường tráng, anh híp mắt: “Em tắm xong rồi sao?”
Mặt Kỷ Vi hồng hồng, gật đầu: “Dạ….”
Người đàn ông mặc áo sơmi màu đen, hai nút trên không cài, gương mặt thanh lãnh tuấn tú, đèn trên đỉnh đầu mờ ảo tạo thêm phần gợi cảm.
Trong đầu Kỷ Vi hiện lên hình ảnh Lưu Tử Đồng chủ động ôm lấy cổ Lâm Đế kéo xuống.
Cô nắm chặt khăn lau, đem nó treo ở một bên, thừa dịp anh đang trầm mặc thì lập tức tiến lên ôm lấy cổ Lâm Trứ, lông mi Kỷ Vi run run, thấp giọng hỏi: “Anh đến đón em xuống lầu sao?”
Lâm Trứ không nghĩ đến cô nhóc sẽ chủ động như vậy, một tay anh đặt lên khung cửa, cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt dường như chợt lóe lên, sau đó trở nên thâm sâu, anh cũng không ôm lấy eo cô, chỉ bình tĩnh hỏi: “Sao tự nhiên em lại chủ động vậy chứ?”
Anh hỏi thật sự rất nhẹ nhàng.
Kỷ Vi đã muốn buông tay, cô đơ ra một lúc, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Anh không thích vậy sao?” Dứt lời liền có ý muốn thả tay ra.
Ngược lại lúc này Lâm Trứ đưa tay ra ôm lấy, siết chặt vòng eo cô, giọng nói khàn khàn, để sát bên tai cô: “Anh thích, nhưng anh lại càng thích bộ dạng kháng cự của em hơn.”
Kỷ Vi nhỏ giọng ‘hả’ một tiếng, bĩu môi: “Anh có tật xấu gì vậy chứ?”
Lâm Trứ cười nhẹ, há miệng cắn vành tai cô, day day mút mút rồi lại tiếp tục cắn.
Kỷ Vi lập tức nhũn ra, cả người chỉ có thể dựa vào lồng ngực anh, không thể cục cự, may mà anh đang ôm cô nên mới không ngã xuống, Lâm Trứ hôn đủ rồi lại cất giọng trầm thấp: “Mỗi lần em chủ động đều là chuyện ngạc nhiên.”
“Nhưng không chủ động lại càng tốt….”
“Vậy sao ạ….” Kỷ Vi như hóa nước.
Hai người cứ đứng ngoài cửa đưa tình. Kỷ Vi hoàn toàn quên mất trên tầng này còn có người khác, cho đến khi Lưu Tử Đồng “khụ” một tiếng thì Kỷ Vi chợt sửng sốt, đầu ló từ trong ngực Lâm Trứ ra, nhìn thấy Lưu Tử Đồng đang đứng ngoài cửa, bên cạnh là Lâm Đế, dưới chân còn có thêm Lâm Ngọc đang bày ra vẻ mặt tức giận. Hai lớn một nhỏ, tất cả đều nhìn về phía cô.
Kỷ Vi ngây cả người, chưa kịp trốn đi thì đã nghe Lưu Tử Đồng cười nói: “Tới tận bây giờ mới được tận mắt chứng kiến cảnh Lâm tổng tình cảm, thật đúng là mở rộng tầm mắt. Mà em còn mới nghe được tiếng cười của Lâm tổng nữa đấy, đúng không nhỉ? Lâm Lâm à, đây đúng là anh trai anh sao?”
Lâm Đế che mắt Lưu Tử Đồng lại, thấp giọng nói: “Thôi đi về phòng nào.”
“Em không muốn, em muốn xem tiếp, Lâm tổng a, thì ra khi anh yêu đương sẽ là như vậy.”
Người đàn ông này đúng là một vũ khí sát thương hạng nặng mà, vẻ mặt cấm dục nhưng lại nói những câu khiến người ta cảm thấy thẹn thùng, còn có dục vọng ẩn giấu trong từng lời, hừ….
Bộ dạng này đúng là mê người hơn hẳn so với trong phim.
Lâm Ngọc lạch bạch chạy đến, đưa tay về phía Kỷ Vi: “Chị ơi ôm em.”
Lâm Trứ còn đang ôm Kỷ Vi, anh cúi đầu nhìn xuống cậu nhóc, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, bày ra bộ dạng nếu chị không ôm em khóc cho chị xem.
Vốn dĩ Kỷ Vi đang cảm thấy thẹn thùng, hiện tại cũng không còn quan tâm, cô nhìn Lâm Trứ, mặt anh vẫn bình tĩnh, không nói lời nào, Kỷ Vi nhỏ giọng bảo: “Em ôm cậu bé một chút.”
Lâm Trứ nói ‘ừm’, lùi về phía sau một bước, híp mắt nhìn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nhúc nhích hướng sát vào lòng Kỷ Vi, Kỷ Vi khom lưng bế cậu nhóc lên, xoa đầu tóc mềm của cậu: “Em tắm chưa?”
“Dạ rồi.” Lâm Ngọc ôm cổ cô, không hề che giấu mà trừng mắt nhìn bác cả của mình.
Lâm Trứ dựa vào vách tường, vẫn là bộ dạng đó, nhưng lại cùng cu cậu đối mắt, một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy.
Thật ra Lâm Ngọc tắm xong thì cảm thấy mệt mỏi, cậu vừa đặt lưng lên giường liền ngủ say.
Kỷ Vi đưa cậu về phòng, Lâm Đế đi ra đón cậu nhóc, chỉ mới có mười phút mà cổ Lâm Đế đã có vài vết đỏ, Kỷ Vi bế cậu nhóc qua, không cẩn thận nhìn thấy được, mặt đỏ lên, cô lập tức xoay người nhưng eo lại bị Lâm Trứ ôm, anh nói với Lâm Đế: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Ừa.” Lâm Đế đáp, Lâm Trứ ôm Kỷ Vi xuống lầu, đi vào phòng anh.
Sau khi vào phòng Kỷ Vi lại bị Lâm Trứ lăn lộn một lúc, tóc vừa khô thì lập tức ngủ.
Ngày hôm sau chính là 30 tết, mọi thứ trong nhà đã chuẩn bị xong, cả nhà chỉ cần ngồi lại ăn cơm với nhau, bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi. Bên ngoài và xe hơi đều bị phủ lên một lớp tuyết trắng xóa.
Lâm Ngọc chạy ra ngoài chơi tuyết, Kỷ Vi đi theo, một lớn một nhỏ náo loạn cả buổi chiều. Đến tối vẫn là một bàn đồ ăn đại gia đình.
Lâm Trứ mở bình rượu, ngoài trừ thai phụ, kể cả Lâm Ngọc cũng được muống một chút.
Lâm lão gia vui vẻ chỉ vào ly của mình, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn, bình rượu Lâm Trứ đang chuẩn bị rót cho Lâm lão gia thì anh chợt ngưng lại, sau đó chuyển đi ly khác.
Lâm lão gia kinh ngạc: “Rượu đâu?”
“Ông không thể uống.”
“Đến cả Lâm Ngọc cũng có thể uống, vì sao tôi lại không thể uống?” Lâm lão gia lớn giọng.
Lâm Trứ không trả lời ông, nói với Kỷ Vi: “Em lấy cho ông một ly nước trái cây đi.”
Kỷ Vi đứng dậy, rót cho Lâm lão gia một ly nước trái cây, Lâm lão gia tức giận thổi râu trừng mắt nhìn Kỷ Vi, ánh mắt đó giống như cô dám rót thì ông liền cắt chết cô.
Kỷ Vi cũng bị ép buộc mà…
Cô căng da dầu dỗ dành ông: “Ông ơi, thân thể quan trọng hơn mà.”
Lâm lão gia: “Con im đi!” Một câu rống này quả thật tức giận mà bùng nổ.
Tay Kỷ Vi run lên, thiếu chút nữa đã rót ra ngoài.
Lưu Từ Đồng cười không ngừng: “Ông với ông nội của con đúng là cùng một tính mà.”
“Đừng so sánh ông với ông ấy.” Lâm lão gia hừ xem thường, thành thật uống ly nước trái cây.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Đế ba ly say, trực tiếp ngay trước bàn cơm hôn Lưu Tử Đồng, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu vuốt ve mặt cô ấy, gọi: “Vợ ơi…”
Kỷ Vi nhìn thấy vậy thì đỏ mặt, chợt cô bị ép quay qua, môi bị Lâm Trứ lấp kín, anh giữ cằm cô hôn xuống, cũng nói một câu: “Em hâm mộ sao?”
Kỷ Vi: “……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...