Em…. Em…
Trong lòng Kỷ Vi khiếp sợ.
“Em lấy bánh quy cho anh ăn nha.” Cô vội vàng cất tiếng, đem bánh quy trong tay đẩy qua cho.
Lấy bánh quy thay cô hút lấy sự chú ý của Lâm Trứ.
Trong đầu còn hoảng hốt nhớ lại lời vừa nãy anh nói…
Cái gì mà, em cho anh ăn sao?
Em cho ăn anh sao?
Cho anh ăn…
Sao.
Suy nghĩ nhiều liền hiểu, bên tai Kỷ Vi đỏ len, chớp chớp mắt.
Lâm Trứ rũ mắt thấy một miếng bánh quy, không có ý muốn ăn.
Kỷ Vi chỉ vào túi bánh: “Không ngọt đâu, đây là bánh soda.”
“Giòn lắm, có chút mặn nữa.”
Mỗi câu nói đều đang dụ dỗ Lâm Trứ.
Kỷ Vi đi vòng qua bàn, nở nụ cười ngọt ngào, “Vừa nãy anh mới nói đói bụng đó….”
Lâm Trứ vẫn luôn trầm mặc nhìn cô xum xoe bên mình “đẩy mạnh tiêu thụ” bánh quy, đẩy đến ba hoa chích choè, anh lấy ngón tay xoa ấn đường, vắt chéo chân lên, cả người tựa lưng vào ghế dựa, cả người hơi thả lỏng.
Anh nâng mí mắt: “Em mới vừa gọi anh là gì?”
Kỷ Vi lại chớp đôi mắt, lông mi cô dài, đôi mắt đen to, trông rất đáng yêu nhưng cũng rất ngây thơ, làm người khác muốn ăn cô.
Cô cẩn thẩn nhìn thoáng qua màn hình máy tính, thấy trên đó là một đống số liệu, cô nhướng người lại gần, cất giọng mềm mại: “Ông xã….ăn bánh quy đi.”
Lâm Trứ duỗi tay ôm eo cô, đem cô ngồi lên ghế, “Ừm, ăn.”
Ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, chìa miếng bánh quy ra, lại đem ly nước đẩy đến trước mặt anh, nói: “Trước tiên uống nước đã, chắc anh khát rồi đúng không? Uống nhuận họng nào.”
“Sau đó lại ăn bánh quy, bánh quy ăn với nước sẽ rất thơm.”
Từng bước ăn cho anh cô đã suy tính kỹ càng.
Mặt Lâm Trứ cuối xuống nhìn cô, “Ân cần như vậy là có việc gì muốn anh giúp đỡ sao hửm?”
“Không có mà.” Kỷ Vi lắc đầu, đặt bánh quy ngay bờ môi anh.
Lâm Trứ nhìn miếng bánh quy một hồi rồi mới há miệng, môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy miếng bánh quy, thong thả ung dung cắn vào trong miệng.
Kỷ Vi cầm ly nước, “hậu hạ” Lâm Trứ uống.
Đối với thái độ ân cần này của cô, Lâm Trứ không lên tiếng, theo ý cô uống một ngụm, hầu kết chuyển động, bánh soda cùng nước trôi thẳng xuống cổ họng.
Dù hương rất thơm nhưng ăn như vậy lại chẳng ra gì cả.
Từ trước đến nay Lâm Trứ không ăn đồ vặt, chỉ một miếng đã ngán.
Phối hợp với cô diễn kịch chính là muốn xem cô định làm gì.
Kỷ Vi cười lộ lúm đồng tiền trên má: “Ăn ngon không anh?”
Đầu ngón tay Lâm Trứ chạm vào con chuột, di chuyển nó mở một tệp văn kiện khác, nói lấy lệ: “Cũng tạm.”
“Vậy anh ăn thêm một miếng nha.”
Lâm Trứ: “Anh no rồi.”
“Dạ? Chỉ vậy mà no rồi ạ?”
Lâm Trứ đưa tay xuống bụng cô sờ sờ, hướng đến gần cô, thấp giọng nói: “Anh thấy em có vẻ đói đấy, bụng xẹp như vậy mà.”
Kỷ Vi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bụng dưới bị lộ ra một xíu, tay anh vuốt ở mép quần một lúc, sau trực tiếp chạm vào da thịt.
Cảm xúc chạm nhau là Kỷ Vi theo bản năng lui về sau, trong đầu giống như có pháo hoa, nổ bùm bùm…
Nơi đó quá nhạy cảm.
Như vậy có cảm giác bất cứ khi nào anh cũng có thể sờ lên hoặc sờ xuống dưới…
Kỷ Vi lấy bánh quy bên cạnh, tự mình ăn vài miếng.
Lâm Trứ nhìn màn hình, đầu cũng không quay lại, nhắc nhở cô: “Cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhanh.”
“Uống nước đi.”
Nói đoạn cằm anh hất hất chỉ ly nước.
Kỷ Vi cảm giác tay anh rất nóng, cảm xúc này hoàn toàn không thể xem nhẹ, vội vàng duỗi tay cầm ly nước, cúi đầu nhanh chóng uống.
Cũng bởi vì uống nước mà bụng chuyển động lên xuống, giống như Lâm Trứ cảm giác được, tay càng đi vào bên trong, dán hẳn lên bụng nhỏ của cô.
Da đầu Kỷ Vi tê dại, mọi lời nói trong đầu đều bay đi mất, chỉ còn lại xúc cảm từ tay anh.
Trời ạ.
Uống nước xong cô mới lén lút đưa tay kéo vạt áo của mình xuống một chút, làm như không để ý đem tay anh từ trong áo mình lôi ra.
Lâm Trứ bị túm lấy mới quay qua nhìn cô.
Mắt Kỷ Vi nhìn thẳng, trên mặt nghiêm trang, ngoại trừ đôi mắt chớp chớp thì bên tai và gương mặt đều đỏ lên, hoàn toàn nhìn không ra cô đang đem tay một người đàn ông kéo từ áo mình ra ngoài…
Lâm Trứ thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng.
Đại phát từ bi đem tay lấy ra.
Trên bụng không còn gì, Kỷ Vi vội vàng kéo áo xuống, tay đặt lên bụng mình, tim đập thình thịch thình thịch như muốn bay ra ngoài.
Lâm Trứ thấp giọng nói: “Nếu em ở ngoài chán thì kéo ghế lại đây ngồi với anh, cùng anh xem văn kiện.”
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, chạy đến thư phòng kế bên kéo một cái ghế dựa qua, sau lại đẩy đến kế bên anh ngồi xuống, người tựa vào bàn, nghiêng mặt nhìn anh.
Lâm Trứ cũng rất bận, anh chỉ còn một tay, cánh tay kia không thể nào gõ máy tính, chỉ có thể dùng nó chạm vào con chuột, có đôi khi sẽ buông ra lấy văn kiện xem xét.
Mấy tệp văn kiện này là do A Mạo hôm qua có nhờ người đem đến, vốn đặt trong xe.
Tuy rằng từ trước đến nay anh đều có hai thân phận, một là diễn viên, một là diễn viên, hai là người phụ trách công ty Lâm thị, nhưng trên thực tế công ty có rất nhiều việc lại giao cho phó tổng đi làm.
Phó tổng nhà người khác chỉ phụ trách vài chuyện, phó tổng của Lâm thị thì không chỉ phụ trách công ty, mà có khi còn phụ trách luôn việc của lão tổng. Điều này làm cho phó tổng tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc hết vài phần.
Lâm Trứ chỉ có thể mỗi năm đều tăng lương cho ông ta….
Mới vừa rồi phó tổng gọi video đến, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Thật không dễ dàng, Lâm tổng, cậu rốt cuộc cũng phải để tâm đến tập đoàn chứ…Tôi cũng sắp về hưu rồi…”
Đàn ông làm việc đúng là gợi cảm quá mà.
Trong đầu Kỷ Vi chợt xẹt qua suy nghĩ này, bộ dáng Lâm Trứ nghiêm túc làm việc thật sự rất đẹp, cho dù Kỷ Vi có nằm bò ra cũng không thể nào dời mắt được.
Khoảng một tiếng sau, bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa.
Bởi vì cửa thư phòng không đóng nên Kỷ Vi ghé đầu ra thăm dò, là dì hồi trưa tới, Kỷ Vi tiếp tục nằm ra bàn.
Rốt cuộc Lâm Trứ cũng xem xong văn kiện, sau khi đóng lại, anh lấy đầu ngón tay xoa ấn đường.
Sau đó nhướng mắt lên nhìn cô.
Kỷ Vi nhìn anh cười, cảm thấy không khí trong thư phòng còn khá tốt, cô mở miệng nói: “Em…có một việc hy vọng anh có thể đồng ý.”
“Chuyện gì?” Lâm Trứ nghĩ thầm, rốt cuộc hỏi ra.
Kỷ Vi đứng dậy, cầm ly nước: “Anh uống nước đi.”
Ly nước là vừa nãy Kỷ Vi thừa dịp Lâm Trứ còn đang vội đã chạy đi rót đầy, anh nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm.
Kỷ Vi liền nói: “Buổi chiều mai em muốn ra ngoài một lúc, đi gặp bạn học ạ, sẽ nhanh về thôi.”
Yết hầu Lâm Trứ chuyển động, nghiêng đầu: “Bạn học nào thế?”
Nhìn qua thì thấy anh có vẻ rất bình thường, không có hoài nghi, cũng không có khó chịu. Nhưng sau lưng Kỷ Vi chợt cảm thấy lạnh, tay cô đặt trên bàn nắm lại, đáp: “Là Triệu Cận Sinh ạ.”
“Chỉ có một mình cậu ta thôi sao?” Lâm Trứ tiếp tục hỏi, giọng anh rất nhẹ, không có cảm xúc gì.
Kỷ Vi lại không dám cử động dù chỉ một chút, ngón tay đặt trên bàn sách khẽ lướt qua lướt lại, cô gật đầu, da căng ra: “Chỉ nói chuyện thôi, em….em cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Vốn dĩ tính toán là như vậy mà.
Cái gì cũng đều không cần lo, cô và Lâm Trứ cùng nhau yêu đương đối với người khác không có quan hệ gì.
Nhưng mà Kỷ Vi lại nghĩ mình đã thành niên, có những chuyện nên nói rõ ràng, về sau có là bạn được nữa hay không thì cũng là những chuyện sau này.
“Em muốn nói gì với cậu ta?”
Đặt ly lại lên bàn, anh phát ra giọng rất nhẹ, nhưng trong thư phòng tĩnh lặng lại vang lên rất rõ.
Kỷ Vi bĩu môi nhìn anh: “Em có thể nói gì chứ? Chắc chắn em sẽ nói là về sau duy trì khoảng cách thôi….”
Cô nhóc đột nhiên bị làm khó dễ, nhìn qua rất bất mãn anh hỏi chuyện, Lâm Trứ cong môi cười, anh nhướng người cô đặt tay lên cổ cô, hôn lên khóe môi cô nhóc.
Hôn đến khi có thể cảm nhận được vị mằn mặn của bánh soda.
Giọng nói anh rất thấp: “Em muốn đi thì đi đi.”
“Nhớ nói cho rõ, về sau cách xa cậu ta một chút.”
Kỷ Vi: “Dạ.”
Sau đó, Kỷ Vi ngồi lên đùi anh.
Cô ôm lấy cổ anh cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lâm Trứ để tùy ý cô ríu rít, dù không đáp lại nhiều nhưng thực sự là anh rất chăm chú nghe.
Hai người đang nói thì bổng nhiên điện thoại của Lâm Trứ vang lên, Kỷ Vi ở gần điện thoại hơn nên đã lấy lại cho anh, vừa thấy tên người gọi thì tay run lên, xém nữa là đã rớt luôn điện thoại.
Lâm Trứ cầm lấy tay cô, đỡ lấy, đồng thời cũng nhấn nút xanh nghe máy, điện thoại lập tức được kết nối.
Một giây sau…
Giọng rít gào của Lâm lão gia từ bên kia vang: “Lâm Trứ! Anh bị thương ư?”
“Anh còn dám gạt tôi, anh không muốn sống nữa sao… Tôi không ăn đường, tôi tức no rồi đây….”
Câu trước là nói với Lâm Trứ, câu sau chắc là nói với dì Trần.
Bả vai Kỷ Vi rụt lại.
Thật không hổ danh Lâm lão gia đã từng là tư lệnh, một tiếng gầm thật uy nghiêm, cũng thật vang như ngày xưa.
Mỗi lần Kỷ Vi bị ông nạt như thế đều sẽ quên mất người ông dễ thương đáng yêu ngày thường.
Kỷ Vi không dám hó hé một tiếng nào, chỉ im lặng đưa điện thoại cho Lâm Trứ.
Lâm Trứ cúi đầu nói vào microphone: “Con không sao, qua mấy ngày thì sẽ tốt lên thôi ông.”
“Anh lừa quỷ à, anh cho rằng tôi gần đây không xem weibo nên sẽ không biết anh bị gì sao? Anh cút về đây cho tôi, để tôi nhìn tay anh….”
“Công việc rất bận nên con chưa quay về được, con đang ở lại chung cư.” Giọng nói Lâm Trứ rất thấp, ngữ khí cũng rất nhẹ.
“Anh mà không quay về thì tôi sẽ kêu Kỷ Vi chạy đến trước mặt anh khóc…” Lâm lão gia rất giận dữ, giọng nói truyền qua điện thoại lập tức bay vào tai Lâm Trứ và Kỷ Vi.
Kỷ Vi lại rụt người về phía sau.
Lâm Trứ lại rất bình tĩnh, anh trả lời: “Cô ấy đang ở trong lòng ngực con….”
Đầu bên kia lập tức lặng gió, có chăng chỉ còn lại tiếng lá rơi rụng, khoảng hai ba giây sau, Lâm lão gia cất lời: “Cho nên anh chị đang chuẩn bị bỏ rơi tôi và dì Trần sao?”
Lời này vừa thốt ra thì Lâm Trứ lại đưa mắt nhìn Kỷ Vi.
Đúng là hai ông cháu nhà này, mạch não suy nghĩ cũng giống nhau.
Kỷ Vi rúc vào lòng Lâm Trứ, chớp đôi mắt, trên gương mặt nhìn anh hiện lên mấy chữ “Sao ông nội biết được anh ghét bỏ ông làm ‘bóng đèn’ kìa?”
“Á ông đã biết anh ghét bỏ ông chướng mắt.” “Em xem thử anh sẽ giải quyết như thế nào nha.”
Giọng nói Lâm Trứ trầm xuống, mang theo ý ‘đáp có lệ’ không dễ bị phát hiện: “Con không có.”
Lâm lão gia: “Thật sao…”
Căn bản ông không tin, ông hừ lạnh: “Còn không phải anh ghét bỏ chúng tôi làm ‘bóng đèn’ cản trở sao? Trứ nhi à, cái tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh khi nào mới có thể sửa đây?”
Lâm Trứ: “….Đến giờ ăn rồi ạ.”
Lâm lão gia: “Còn nói sang chuyện khác à? Muốn cúp điện thoại rồi sao?”
Lâm Trứ ngay lập tức cúp điện thoại.
Kỷ Vi: “……”
Chắc chắn ông bị anh chọc tức điên rồi.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh…sao anh lại khi dễ ông chứ?”
Lâm Trứ nhướng mày nhìn cô: “Là ông khi dễ anh.”
Kỷ Vi: “……” Đúng là trợn mắt nói nói dối, anh có biết xấu hổ hay không thế.
“Cơm xong rồi.” Bên ngoài truyền đến giọng dì Lâm, Kỷ Vi đột nhiên nhảy từ lòng ngực anh xuống nhưng lại bị anh ôm trở về, anh thấp giọng hỏi: “Em đang chửi anh trong lòng sao?”
Kỷ Vi hoảng sợ: “…..em nào… nào dám chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...