Không biết Lâm Trứ đến khi nào, đã nghe được nhiều hay ít nhưng phản ứng đầu tiên của Kỷ Vi là ngạc nhiên, sau đó cô cười đi tới, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
Thần sắc của Lâm Trứ vẫn còn lạnh lùng, cho dù vậy anh vẫn đưa tay ra ôm lấy eo Kỷ Vi, giống như đang đỡ cô.
Kỷ Vi vừa được anh chạm vào thì mặt đỏ lên.
Liêu Mân và Chu Ngọc đều không ngờ, đặc biệt là Liêu Mân, cảm giác như chính mình đã nói những lời không nên nói, ngơ ngác nói một một tiếng “nam thần”…
Chu Ngọc không hâm mộ ngôi sao nhưng lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh màn ảnh sống sờ sờ trước mặt mình thì tim đập nhanh không kiểm soát, tay chân lóng ngóng.
Lâm Trứ nói khẽ với Kỷ Vi: “Hỏi bạn học của em xem có muốn ăn đồ nhà mình nấu hay không đi.”
Anh đặt xuống hộp giữ ấm.
Kỷ Vi lập tức nhìn về Liêu Mân và Chu Ngọc, “Hai cậu ăn chung không? Dì Trần nhà mình làm đấy, chắc chắn ăn rất ngon.”
“Không…không cần đâu, tụi mình mới ăn cơm tối xong còn no lắm.” Liêu Mân kéo tay Chu Ngọc đi, cảm giác như bọn họ là hai cái bóng đèn sáng quắc.
Chu Ngọc cũng hoàn hồn, siết chặt tay Liêu Mân, nói thêm: “Hai người nói chuyện đi, tụi mình đi trước.”
Sau đó cả hai lập tức xoay người, chạy bước nhỏ về phía cầu thang bên kia đi xuống, chỉ một lúc là đã không thấy bóng dáng.
Trên hành lang chỉ còn lại Kỷ Vi và Lâm Trứ.
Cằm Kỷ Vi bị anh nâng lên, cô chớp mắt, đối diện với anh.
Lâm Trứ híp mắt hỏi: “Chân em đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ.” Kỷ Vi nhấp đôi môi hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, trong con ngươi chỉ toàn là Lâm Trứ.
Tâm tình bực bội của Lâm Trứ bình tĩnh lại phần nào, anh thả cằm cô ra, ôm lấy eo cô, dùng sức một cái kéo người vào lòng ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi kia.
Kỷ Vi không hề phòng bị mà đột nhiên bị hôn xuống, cánh tay người đàn ông này dùng sức lớn quá, cô có cảm giác như eo mình muốn gãy ra.
Hơn nữa đầu lưỡi anh nóng bỏng, cả người đều ấm áp, cảm giác khác hoàn toàn với cái ôm của Triệu Cận Sinh, Kỷ Vi chỉ cảm thấy mình như bị cầm tù trong ngực anh, không thể nhúc nhích.
“Ưm ——” trên hành lang, Kỷ Vi đột nhiên rên lên.
Lâm Trứ hơi lùi về sau, đôi mắt toàn là dục vọng nhìn chằm chằm cô, anh thấp giọng hỏi: “Tiếng mèo con?”
Kỷ Vi đỏ mặt, mềm nhũn dựa vào lòng ngực anh, “Anh nói gì vậy chứ?”
“Bạn học của em vừa mới nói như vậy xong đấy?” Lâm Trứ hỏi lại, đồng thời cũng ôm người vào văn phòng, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, anh ngồi lên ghế, lấy đùi làm chỗ ngồi cho cô.
Đầu Kỷ Vi nóng lên, cảm thấy không được tự nhiên, cô bắt đầu giãy giụa.
Lâm Trứ giữ chặt eo cô, không cho cô nhúc nhích.
Anh nói: “Những lời bạn học em vừa mới nói đấy, lặp lại cho anh nghe nào.”
Bởi vì giãy giụa không có tác dụng nên mặt cô hồng lên, “Em không biết anh muốn em lặp lại câu nào cả? Mấy bạn ấy nói rất nhiều…”
Lâm Trứ nhìn cô, cô nhóc mặc bộ đồ quân sự, không mềm mại như ngày thường nhưng lại có một chút gì đó non mềm ẩn giấu bên trong, khiến cho người ta chỉ muốn xé xuống bộ quần áo trên người cô.
Giọng nói anh lạnh hơn: “Chuyện em ở phòng y tế rồi than đau như mèo kêu…”
Rồi lại còn bị thằng nhóc bạn học kia nghe thấy.
Câu kế tiếp anh không nói, mày nhíu lại, có chút bực bội.
Mặt Kỷ Vi nóng lên kinh khủng, cô che miệng anh lại, “Mèo con kêu gì chứ…em là bị đau mà, chân bị rút gân, đau muốn chết…”
Lâm Trứ để mặc cô che miệng mình, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
Một giây sau, anh kéo tay cô xuống, dùng sức ôm chặt người trong lòng, ngữ khí lãnh đạm: “Anh còn chưa có nghe qua đâu…”
“Hả? Anh nghe cái này làm gì chứ…..” Kỷ Vi hoảng hốt, mặt không thể nào bớt đỏ, cả người cũng hồng lên, Lâm Trứ nhìn cô rụt đầu lại, làn da ở cổ và mặt đều hồng giống nhau, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cổ cô nhóc.
Kỷ Vi ôm cổ anh, nhẹ nhàng run rẩy.
Một lúc sau rốt cuộc Kỷ Vi cũng được ăn đồ mà Lâm Trứ mang đến, chè đậu xanh còn có thêm ba phần ăn vặt, tất cả đều là những món ngày thường Kỷ Vi thích ăn.
Lâm Trứ ngồi trên ghế có phần lười biếng nhìn cô.
Kỷ Vi lấy một miếng bánh để sát bên môi anh.
Lâm Trứ lắc đầu: “Không ăn.”
“Ăn một chút thôi mà.” Kỷ Vi làm nũng, cứ dúi dúi vào miệng anh.
Lâm Trứ không thích ăn đồ dầu mỡ.
Anh nói: “Vậy lấy chè đậu xanh.”
Ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, múc một muỗng chè đưa đến trước miệng anh, Lâm Trứ cúi đầu ngậm lấy nuốt xuống, rất tươi rất mát, nhuận họng.
Kỷ Vi thấy anh chịu ăn thì rất vui vẻ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lâm Trứ đưa tay xoa xoa bên má cô, cảm giác được sự trơn mềm ở mỗi một đầu ngón tay.
Kỷ Vi đỏ mặt, để mặt anh chạm vào.
Văn phòng không tính lớn, hai người cứ yên tĩnh ngồi đó, cảm giác rất tốt.
Tâm tình Lâm Trứ cũng bình tĩnh đi nhiều.
Chờ đến khi Kỷ Vi ăn xong chén chè đậu xanh, anh giữ chặt cô ngồi trong lòng ngực mình, miệng phát ra tiếng nói rất thấp: “Em cách xa mấy thằng nhóc kia ra một chút.”
Kỷ Vi sửng sốt: “Em đâu có đến gần các cậu ấy đâu.”
Lâm Trứ không nói gì, cảm giác bực bội lại lên.
Nhưng từ trước đến nay anh không lộ ra gì, cũng không thích biểu hiện ra bên ngoài.
Rốt cuộc Kỷ Vi vẫn còn nhỏ tuổi, không giống dì Trần và Lâm lão gia có thể trực tiếp nhìn thấu biểu tình của Lâm Trứ, cái gì cô cũng không biết, cũng không chú ý.
Người đàn ông đang ôm cô lúc này cảm xúc không hề an ổn.
Tuy nói rằng buổi tối không cần huấn luyện thì thời gian sẽ nhiều hơn, nhưng chung quy vẫn đến thời gian tạm biệt. Lúc Lâm Trứ đứng dậy, Kỷ Vi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không nỡ, cô đưa tay ôm eo anh từ phía sau.
Lâm Trứ dừng lại, tâm tình dịu đi, anh cười hỏi: “Làm gì thế em?”
Kỷ Vi chôn mặt sau lưng anh, giọng buồn buồn: “Không bỏ được.”
Sau khi Lâm Trứ nghe xong thì khóe môi càng cong lên.
“Không bỏ được nhiều không?”
Hỏi thật sự rất nhẹ nhàng.
Kỷ Vi thành thật trả lời: “Là siêu cấp không bỏ được ấy.”
Lâm Trứ đáp: “Không bỏ được thì cũng không có biện pháp.”
Giọng nói thế nhưng có phần đắc ý.
Tâm tư của cô nhóc không giấu được, càng không nghe ra được sự đắc ý của anh.
Siết chặt cánh tay ôm eo anh, rất là ỷ lại.
Khoảng ba bốn phút sau, Lâm Trứ quay người cúi đầu hôn Kỷ Vi, chỉ là một cái lướt qua, “Về ký túc xá thôi nào, mấy ngày huấn luyện tiếp theo phải chú ý một chút đấy.”
Mắt Kỷ Vi đều nhắm lại hết cả rồi, thế mà anh cũng chỉ cho cô một nụ hôn lướt thôi đấy.
Kỷ Vi có chút bực bội, mở mắt nhìn anh, trong đó là sự lên án.
Đôi mắt Lâm Trứ híp lại, hiều được ý tứ của cô, anh thấp giọng hỏi: “Anh so với mấy bạn học nam trẻ tuổi của em có tốt hơn không?”
Kỷ Vi thành thật trả lời: “Các cậu ấy làm sao so được với anh chứ…”
“Ngoan.”
Lâm Trứ ôm eo cô, lấp kíp đôi môi kia, giống như là đền bù cho nụ hôn vừa nãy.
Kỷ Vi nhắm mắt lại, đưa tay ôm cổ anh, cả người bị bế lên đặt xuống bàn.
Một lúc sau Lâm Trứ nhéo nhẹ eo Kỷ Vi, cô nhỏ giọng than một câu.
Đôi mắt Lâm Trứ lập tức đen như mực.
Trong mắt tất cả đều là dục vọng.
Xe của anh đậu bên ngoài, Kỷ Vi không thể cùng đi ra, cô chỉ có thể tiễn anh đến cuối cầu thang, nguyên nhân là do sinh viên trong khu quân sự này rất nhiều, nếu bị bọn họ phát hiện chỉ sợ Lâm Trứ sẽ không đi được.
Kỷ Vi quả thật không nỡ chút nào, nhón chân trông ra như hòn vọng phu.
Lâm Trứ cúi đầu châm thuốc, đi ra khỏi tầm mắt Kỷ Vi.
Kỷ Vi nhìn anh đi rồi thật lâu mới hoàn hồn lại, cô cầm theo đồ ăn dư và hôp giữ nhiệt quay về ký túc xá, chia cho Liêu Mân, Chu Ngọc và Triệu Mạn Chi cùng ăn.
Liêu Mân ôm lấy Kỷ Vi, nhỏ giọng hỏi: “Nam thần không có sinh khí chứ?”
Kỷ Vi lắc đầu: “Không có đâu…”
“Vậy là tốt rồi, mình chỉ nói giỡn thôi, về sao sẽ chú ý.”
Kỷ Vi gật đầu: “Ừa được.”
Ngày hôm sau, Kỷ Vi và mấy bạn nữ khác chân bị thương đã tốt lên, quay về đội hình tiếp tục huấn luyện, huấn luyện viên dường như cũng có chút lo cho mấy cô gái này nên cũng không khắc khe như trước.
Nhưng đối với các nam sinh thì nghiêm khắc rất nhiều.
Những ngày tháng không có điện thoại nhưng lại có một đội toàn bàn học bên nhau nên cũng trôi qua rất nhanh, vốn dĩ ban đầu mọi người đều không quen nhau, trải qua thời gian trong khu quân sự lại thân thiết với nhau không ít, Kỷ Vi cũng biết được sơ sơ bạn học trong khoa tên gì, có nhận ra một hai người xuất sắc nữa.
Nguyên nhân để các bạn học nhớ rõ Kỷ Vi không chỉ có diện mạo mà còn có một tầng quan hệ với Lâm Trứ. Ngay từ đầu mọi người rất tò mò, luôn chú ý đến cô, sau lại phát hiện cô cũng là một nữ sinh viên bình thường, cho nên cũng không chú ý như ban đầu.
Còn về phần nam sinh viên bên kia, Triệu Cận Sinh có thể coi là rất được hoan nghênh.
Trải qua mấy ngày quân sự, Triệu Cận Sinh chiếm giữ được không ít trái tim của bạn học nữ.
Có vài người còn trao đổi số wechat với cậu…
Nửa tháng sau, mọi người đều phải về trường học. Đêm đó, đại học Kim Thành tổ chức tiệc tối để đón người, Kỷ Vi cùng vài người về đến ký túc xá liền vội vàng thay một bộ đồ mới để đến tham dự.
Cùng lúc đó, Kỷ Vi đồng thời cũng được đụng đến điện thoại. Đây cũng là lần đầu tiên cô vô cùng nhớ nó, Kỷ Vi cúi đầu vừa đi chung với Chu Ngọc vừa tìm số wechat của Lâm Trứ, cô muốn gửi tin cho anh, thuận tiện hỏi xem anh đang ở đâu…
Mà đúng lúc này, thông báo weibo lại nhảy ra.
“Lâm Trứ bị thương.”
Kỷ Vi hoảng hốt dừng bước, bên cạnh đều là các bạn học đang nhanh chân chạy đến tham gia buổi tiệc, chỉ có một mình cô đứng lại, những người đó cứ vội vã bước chân, lướt nhanh qua người cô.
Kỷ Vi nhấn mở Weibo.
Có một tài khoản truyền thông đã đăng lên một tin.
“Hôm nay @Lâm Trứ tham gia tiệc đêm của Weibo, vô tình cứu được chủ biên của phòng truyền thông Mễ Gia đang từ câu thang ngã xuống, hiện tại đang ở bệnh viện, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin.”
Mễ Gia…
Kỷ Vi nhìn qua hình ảnh, vị chủ biên được nhắc đến chính là Triệu Mẫn.
Môi Kỷ Vi trở nên trắng bệch, nhét điện thoại vào túi, quay người chạy về phía cửa.
Ký túc xá cách cổng trường rất xa, Kỷ Vi chạy mà thở hổn hển, điện thoại trong túi luôn vang lên, không biết là ai điện đến, Kỷ Vi hoàn toàn không có tâm tư để xem, chỉ nghĩ chạy thật nhanh đến cửa, gọi xe về nhà, hỏi rõ ràng tình huống, cô nhất thời quên mất trong điện thoại mình còn có số của A Mạo và Lệ Thần.
Trường học đang náo nhiệt bị cô ném lại phía sau, đến cổng Kỷ Vi bắt ngay một chiếc taxi gần đó, báo địa chỉ của biệt thự, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Liêu Mân, còn có Chu Ngọc và Triệu Cẩn Sinh đều gọi điện cho cô.
Cô không nhận điện, cắn môi dưới, tìm được số Lâm Trứ gọi qua.
Một lúc sau bên kia bắt máy, người đầu dây là A Mạo.
Kỷ Vi không nói gì được cả nửa ngày trời.
A Mạo ‘alo’ hai tiếng, sau thấp giọng nói: “Tiểu tiên nữ, em đang lo lắng sao? Không phải như những gì em thấy đâu, Lâm Trứ không sao hết.”
“Hai anh đang ở đâu? Đang ở đâu vậy?” Kỷ Vi rốt cuộc tìm được thanh âm, liên tiếp hỏi “ở đâu”, “ở đâu”.
A Mạo ngưng một chút mới đáp: “Tụi anh đang ở bệnh viện tư, em muốn qua đây sao? Để anh kêu xe đi đón em, mà kỳ quân sự em học xong rồi à?”
“Em…em đang trên đường về nhà.”
“Đừng về đó, đừng để cho Lâm lão gia biết…” A Mạo nghe xong thì kinh ngạc, nhanh chóng ngăn cản cô.
Tâm tình Kỷ Vi lúc này bình tĩnh một chút: “Được, em đang ở….ở dưới khu Trung Mậu, anh đến đón em nhé.”
“Được, dừng ở chỗ nào chờ anh, đừng chờ bên ngoài.” Giọng cười nói ngày thường của A Mạo giờ đây thêm nhiều phần ôn hòa.
“Dạ.” Kỷ Vi cắn môi dưới, ngoan ngoãn nghe lời.
Cô xuống xe, đi về phía quảng trường Trung Mậu đứng chờ.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy đến, A Mạo bước xuống xe, kéo cửa xe cho Kỷ Vi vào, lúc này nhìn cô có chút chật vật.
A Mạo xoa đầu cô, “Lên xe đi nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...