“Hửm?” Lâm Trứ nhìn cô đang phát ngốc, ánh sáng lấp lóe, siết chặt cằm cô.
Kỷ Vi đỏ mặt, đẩy ra tay anh ra, đáp: “Phim kia, xem phim đi anh.”
Lâm Trứ thả tay đặt lên đùi Kỷ Vi, dưới lòng bàn tay là da thịt non mềm mại, anh lại nhướng người lên, ngậm lấy đôi môi đỏ tươi của cô.
Cả người Kỷ Vi nhũn ra, dựa vào lòng ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lúc sau Lâm Trứ thấp giọng hỏi cô: “Anh làm diễn viên có phải khiến em không được tự nhiên đúng chứ?”
Kỷ Vi sửng sốt, không nghĩ là anh sẽ hỏi điều này.
Cô nhớ lại tình huống sáng nay, có khả năng sau này trong trường sẽ còn phát sinh những chuyện như thế này.
Nhưng Kỷ Vi vẫn mím môi, lắc đầu: “Sẽ không ạ, em thích anh làm diễn viên mà.”
Nói đoạn Kỷ Vi đưa tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
Lúc trước Lâm lão gia đã từng nói qua, Lâm Trứ chỉ có một sở thích là diễn kịch. Anh hóa thân thành nhiều nhân vật khác nhau, thích tự chủ được nhân sinh của mình. Cho nên điều anh thích cô không muốn phủ nhận.
Lâm Trứ xoa cằm cô im lặng, sau đó bế cô đặt xuống ghế bên cạnh.
Kỷ Vi lập tức dựa vào người anh, anh đưa tay ôm lấy eo cô, hai người tiếp tục xem phim.
Đoạn giữa của phim là những cảnh mạo hiểm, càng về sau lại càng ngàn cân treo sợi tóc, trải qua dày vò, chờ đợi, tuyệt vọng, cuối cùng cũng sửa trạm không gian thành công.
Đây là lần đầu Kỷ Vi xem loại phim xưa cũ như thế này, xem đến mê mẩn.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Trứ. Anh ôm cô, bàn tay khác gác lên tay vịn làm thế chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn màn hình.
Kỷ Vi dụi đầu vào lòng ngực anh, “Hay không anh?”
Cô hỏi rất nhẹ nhàng.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô: “Cũng được.”
“A, em còn cho rằng anh sẽ thấy rất hay nữa đấy…”
Mặt anh vẫn rất thong thả, không đáp lời cô, cũng không giải thích gì với Kỷ Vi. Bộ phim này là bản làm lại được chính anh đầu tư.
Nam chính ngày đó giờ đã 51 tuổi, bộ này được đổi thành con của anh ta đóng chính, mà thời gian quay khi ấy cậu ta vẫn còn trẻ, kỹ thuật diễn còn khá ngây ngô.
Sau khi phim chiếu đến đoạn kết, Lâm Trứ cất lời: “Ở trong ký túc xá trường không tiện đâu.”
Kỷ Vi giật mình, mắt vẫn xem phim, không nói lời nào.
Thời điểm lúc trưa Lâm Trứ đã không đồng ý, dù Kỷ Vi nhìn thế nào anh cũng không nói chuyện, trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm, hiện tại ở đây chỉ còn anh và cô, Kỷ Vi cảm thấy mình sẽ không nói lại anh.
Cô lẩm bẩm: “Liêu Mân cũng ở tại ký túc xá mà.”
Lâm Trứ híp mắt, thần sắc lạnh xuống.
Kỷ Vi ngẩng đầu thấy vậy thì hoảng hốt, lập tức nghiêng người qua ôm lấy cổ anh, làm nũng: “Chỉ ở một năm thôi anh, một năm là được rồi ạ, sau đó em sẽ về mà.”
Lâm Trứ để mặc cô làm nũng. Kỷ Vi tiếp tục động tác, miệng gọi tên anh.
“Trứ Nhi à… Nam thần ơi….Lâm Trứ…”
Lâm Trứ giữ chặt eo cô, giọng nói khàn đi: “Gọi là gì?”
Kỷ Vi nhìn thấy ý bảo trong mắt anh, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ông xã.”
Mặt Lâm Trứ vẫn không biểu hiện gì, Kỷ Vi sốt ruột, nương tư thế này cọ lên người anh, hướng về phía anh làm nũng.
Lâm Trứ mím môi, nhướng máy.
Kỷ Vi hôn anh một cái: “Em chỉ ở một năm thôi ạ.”
Lâm Trứ nhìn cô nhóc, bộ dạng này giống như chú chim non, từng cái từng cái hôn xuống, trên môi đều là hơi ấm mềm mại nơi cô.
Đầu ngón tay anh vân vê vành tai cô, một lúc lâu mới đáp: “Vậy chỉ ở một năm.”
Kỷ Vi cười hì hì, lập tức ôm chầm lấy anh.
Lâm Trứ ôm cô vào ngực, giữ chặt cô hôn xuống.
Từ phòng chiếu phim bước ra đã khá trễ, trái cây đều đã ăn xong.
Dì Trần từ lầu hai bước xuống nhìn thấy hai người họ thì nở nụ cười, dì nói: “Đúng lúc đến giờ ăn cơm rồi.”
Sau đó dì bước đến nắm tay Kỷ Vi, vừa nghiêng đầu thì thấy vết đỏ trên cổ của cô nhóc, cả người dì cứng đờ, quay qua nhìn Lâm Trứ.
Lâm Trứ sửa tay áo đi lên lầu, đỡ Lâm lão gia xuống dùng bữa.
Dì Trần: “……”
Ăn xong cơm chiều, Kỷ Vi lên lầu tắm rửa, buổi tối lại qua phòng ngủ chung với Lâm Trứ.
Ngày hôm sau, trên weibo hot search vẫn còn rất nhiều, cuộc sống đại học của Kỷ Vi bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng sớm cô đã dậy thu dọn hành lý, Lâm Trứ giúp cô mang xuống lầu, ánh mắt anh đánh qua valy hành lý, sắc mắt không tốt.
Hôm nay Lâm Trứ còn có việc nên không thể đưa Kỷ Vi đến trường, việc này đành nhờ dì Trần và chú Lưu.
Lâm lão gia nói miệng thì lúc nào cũng hay, kêu Kỷ Vi đi cảm nhận cuộc sống đại học, trên thực tế người không nỡ nhất đó chính là ông. Ông chống gậy đứng trước cửa, lẩm bẩm lầm bầm: “Đã mang đủ đồ chưa đó?”
“Phải sống vui vẻ với bạn học, đặc biệt là bạn cùng phòng.”
“Được nghỉ phải về ngay, đừng có ở trường đi linh tinh đấy.”
Kỷ Vi xua tay, cười tủm tỉm nói: “Con biết rồi ông ơi, trường gần nhà lắm, con sẽ thường xuyên về mà.”
“Đi đi nhanh lên.” Lâm lão gia hừ hừ nói.
Lâm Trứ không lên tiếng mà chỉ đứng một bên hút thuốc, Kỷ Vi nói chuyện với Lâm lão gia xong thì quay đầu nhìn anh, Lâm Trứ cầm điếu thuốc nhìn cô.
Bỗng nhiên Kỷ Vi có chút không nỡ, vội vàng chạy đến ôm lấy eo anh.
Lâm Trứ giang tay để tùy ý cô ôm.
Kỷ Vi không vui nói: “Anh cũng ôm em một chút được không?”
Lâm Trứ nhìn cô, sau đó duỗi tay dùng sức ôm lấy vòng eo tinh tế kia, như muốn khảm cô vào trong lòng mình.
Mặt Kỷ Vi chôn vào lòng ngực anh, ngửi được trên người anh mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhịn không được lại dụi đầu.
Dì Trần, Lâm lão gia và chú Lưu cùng nhìn hai người lưu luyến nhau, muốn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Hôm nay số lượng người nhiều hơn so với hôm qua, chú Lưu trực tiếp chạy xe vào ký túc xa, vào rồi mới phát hiện có tình trạng kẹt xe, dường như người nhà nào cũng đưa sinh viên lại đây.
Bên cạnh còn có từng nhóm người tự kéo valy đi thong thả.
Chú Lưu cười nói: “Đại học Kim Thành quả không hổ danh là nổi tiếng.”
Dì Trần thấy vậy cũng gật đầu: “Đúng rồi đấy, Vi Vi có thể đậu được vào đây thật đúng là nở mày nở mặt nha.”
Kỷ Vi ngồi ở ghế phụ đỏ mặt.
Tới bên dưới ký túc xá, Kỷ Vi đeo khẩu trang vào, chú Lưu xuống xe giúp cô lấy valy ra, dì Trần dẫn Kỷ Vi, tay cầm theo chìa khóa. Mới vừa khai giảng nên thang máy ký túc xá có không ít người tới tới lui lui, Kỷ Vi lấy chìa khóa đi theo dì Trần và chú Lưu lên tầng năm.
Phòng 502, là một phòng nằm ở tầng giữa.
Đến tầng năm ba người đều thở hồng hộc, dì Trần nói: “Nơi này cũng cao quá đi.”
Ai biết tự nhiên lại được phân đến tầng năm, hơn nữa thiết kế của tòa nhà có phần cao, so với những tòa khác thì càng cao hơn nhiều, tan học Kỷ Vi ăn cơm rồi tham gia hoạt động xong lên phòng sẽ có chút mệt.
Kỷ Vi vén mấy sợi tóc dính bên môi, cười nói: “Không sao đâu ạ, quen rồi thì tốt thôi dì.”
Dì Trần gõ đầu Kỷ Vi, cửa phòng 502 không khóa, ba người đến cửa thì đã có hai sinh viên đang dọn dẹp giường.
Hai người họ đồng thời nhìn ra ngoài.
Kỷ Vi có chút ngại ngùng, dì Trần bước vào cười làm quen: “Chào hai bạn học mới, đây là Kỷ Vi nhà chúng tôi.”
Bên trong có một nữ sinh cao ráo, trên người là đồ vận động gật đầu: “Con biết Kỷ Vi ạ.”
“Con cũng biết, ngày hôm qua bạn ấy mới lên hot search, không nghĩ đúng là Kỷ Vi luôn ạ.” Một cô nhóc khác đang ngồi ở trên giường, trong lòng ôm một cái gối, tò mò nhìn Kỷ Vi.
Dì Trần cười cười, có phần bất đắc dĩ.
Kỷ Vi cũng xấu hổ, cô nhanh chóng chào hỏi mọi người.
Cô gái mặc đồ thể thao cười: “Mình là Chu Ngọc.”
“Còn mình là Triệu Mạn Chi.”
Chú Lưu chỉ đem hành lý đến cửa, dì Trần giúp Kỷ Vi sửa soạng giường chiếu, Kỷ Vi thấy hai người bạn kia đều tự mình làm thì không có mặt mũi, cô làm nũng tiễn dì Trần và chú Lưu về, tự mình làm mọi việc.
Trong phòng vẫn còn một cái giường khác, người chủ giường đó hình như chưa đến, dọn xong nệm gối, ba người liền ngồi vây quanh nói chuyện.
Hai người họ đều không phải fans của Lâm Trứ, có chăng chỉ xem phim của anh, dù cho như vậy hai người họ vẫn có hứng thú với chuyện tình yêu của Lâm Trứ, nhưng hai người đều ăn ý không hỏi.
Kỷ Vi cũng thở phào một hơi.
Chu Ngọc muốn đi ra ngoài mua một ít đồ, thuận tiện mua cho hai người bạn cùng phòng mới đồ ăn trưa.
Ăn xong cơm Kỷ Vi bắt đầu qua khoa mình.
Khoa truyền thông vẫn còn ít người hơn các khoa khác, Kỷ Vi đi đến thì phát hiện bọn họ như có như không nhìn mình, cô cũng làm bộ không biết.
Đến nhận lớp xong Kỷ Vi lập tức về ký túc xá, tủ quần áo của cô vẫn còn chưa dọn dẹp xong, hơn nữa về ký túc xá sẽ an toàn hơn, bên ngoài có quá nhiều người nhìn cô, cho dù cô đã mang khẩu trang để che giấu.
Vừa mới bước vào phòng đã nghe tiếng Chu Ngọc hét lên một tiếng.
Kỷ Vi và Triệu Mạn Chi nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh gõ cửa: “Làm sao vậy?”
Chu Ngọc cách một cánh cửa đáp: “Trời thần ơi, không có nước ấm.”
Cùng lúc đó, điện thoại Kỷ Vi và Triệu Mạn Chi liền nhận được tin nhắn của quản lý ký túc xá.
【 Đêm nay tự sinh viên phải đến nhà ăn để lấy nước ấm, ngày mai ống dẫn nước mới được sửa chữa xong. 】
“Cái quỷ gì đây!! Mới vừa đi học liền không có nước ấm, ký túc xá mới có cái rắm gì dùng được chứ.” Triệu Mạn Chi nhịn không được chửi lên, Chu Ngọc run rẩy ôm áo ngủ đi ra, cô ấy nói: “Cái thời tiết ở Kim Thành này, cứ tới tối là lại lạnh đến mà.”
Kỷ Vi ngồi ở ghế trên, thở dài: “Đành đi lấy nước thôi, giờ mới phiền thật đấy….”
Ba người ngồi trên ghế đơn, trên mặt là điểm ủ rũ.
Chu Ngọc thay một bộ đồ khác, nói: “Đi xuống thôi, cũng không thể không tắm được.”
“Cũng đúng.” Triệu Mạn Chi gật đầu, đi lấy một cái thùng, Kỷ Vi cũng lấy thùng lại đây, ba người cùng xuống lầu, ở cầu thang có đụng phải nữ sinh đang tự mình đi lấy nước ấm về, chầm chậm đi lên, dù sao cũng có nam học trưởng hỗ trợ. Đến lầu một, một người nam sinh cao lớn xách theo hai thùng nước ấm đi về phía này, trực tiếp chặn trước mặt Kỷ Vi.
Ba người dừng lại, trên đầu là ánh đèn sáng, Kỷ Vi ngẩng đầu lên thì thấy.
Chung Lãng ngậm cây kẹo que trong miệng, hỏi: “Cần nước ấm không?”
Kỷ Vi lắc đầu.
Chung Lãng ‘a’ một tiếng: “Tôi từ khoa tài chính phía xa kia lại đây giúp em xách nước ấm đấy, em không cần sao?”
Chu Ngọc và Triệu Mạn Chi ngẩn người, hoàn toàn không rõ tình huống.
Sau đó một nam sinh khác cũng chạy xe đạp lai đây, dừng ngay bên cạnh Kỷ Vi, Triệu Cận Sinh cảnh giác nhìn Chung Lãng, sau đó đưa tay lấy thùng nước của Kỷ Vi, cậu nói: “Đi lấy nước ấm cho cậu thôi, bên Liêu Mân cũng không có nước, mình mới từ bên đó về nè.”
Kỷ Vi nhìn Triệu Cận Sinh, trong lòng an tâm một chút, hơn nữa cậu còn nhắc đến Liêu Mân làm tăng thêm sự an tâm trong lòng cô. Kỷ Vi bỏ qua Chung Lãng, đi theo Triệu Cận Sinh lấy nước.
Sắc mặt Chung Lãng đen đi, cậu ta đặt mạnh hai thùng nước ấm xuống, “rồm rộp” hai tiếng cắn nát cây kẹo que, trực tiếp bỏ đi.
Chu Ngọc và Triệu Mạn Chi nhìn hai thùng nước ấm kia thì xấu hổ.
Kỷ Vi và Triệu Cận Sinh cũng nhìn chằm chằm, Kỷ Vi: “…….”
Người này bá đạo như vậy sao.
Triệu Cận Sinh thấp giọng nói: “Đi thôi, đi lấy nước ấm.”
Kỷ Vi chần chờ, cô nhìn Chu Ngọc và Triệu Mạn Chi, Chu Ngọc cười nói, “Mình lấy nước này là được, đến lúc dùng xong thì đi trả cho vị học trưởng đó là tốt thôi.”
“Mình cũng vậy, mình với Chu Ngọc mỗi người một thùng.”
Kỷ Vi ngập ngừng: “Ừm, được rồi.”
Sau đó cô cùng Triệu Cận Sinh đi đến nhà ăn, Triệu Cận Sinh giúp Kỷ Vi xả một thùng nước ấm, nói chuyện với cô: “Ký túc xá của Liêu Mân cũng là xây mới, năm trước vừa mới hoàn thành, giống với bên cậu vậy, nước ấm hôm nay cũng không có, không chắc ngày mai sẽ có nên cứ chuẩn bị trước cho tốt.”
Kỷ Vi dẫm lên bóng cây, ‘ừm’ một tiếng, trong lòng ấm áp, nói với Triệu Cận Sinh: “Cảm ơn cậu nha.”
Triệu Cận Sinh cười, không đáp, cậu thuận tiện giúp Kỷ Vi mang về, đưa vào ký túc xá.
Kỷ Vi tiễn cậu ra cửa, đi chưa được hai bước thì điện thoại lại vang lên, là Lâm Trứ.
Triệu Cận Sinh nhìn chằm chằm dãy số kia, sắc mặt trầm đi.
Kỷ Vi không tránh Triệu Cận Sinh, nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ truyền đến: “Ăn cơm chưa?”
Kỷ Vi: “Dạ rồi, em chuẩn bị đi tắm đấy.”
“Ừm.” Lâm Trứ đáp lời, hỏi lại “Đã quen hết chưa?”
“Quen rồi ạ….” Kỷ Vi đang định nói để lát nữa cô sẽ điện lại cho anh thì Triệu Cận Sinh đã cười nói với cô: “Vi Vi, mình đi trước đây.”
Kỷ Vi gật đầu: “Được.”
Triệu Cận Sinh: “Tạm biệt.”
“Bye ——”
Kỷ Vi nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Nhìn Triệu Cận Sinh đi xa cô mới nhớ ra đang cầm điện thoại, định mở miệng nói chuyện.
Ngữ khí Lâm Trứ trầm xuống truyền đến từ bên kia: “Mới vừa rồi là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...