Khoảng cách gần như vậy, Lâm Trứ chỉ cần duỗi chân một cái là đã chặn hết đường đi, sao mà cút qua đó được đây. Anh kéo một cái ghế dựa lại gần, ngồi xuống trước mặt Lâm lão gia, nói: “Ông muốn nói gì ạ?”
Lâm lão gia đưa tay đánh vào vai anh.
Kỷ Vi ở bên cạnh hoảng hốt, muốn bước tới ngăn cản, còn chưa duỗi tay đã thấy Lâm Trứ từ động nghiêng người tới trước, đem bả vai của mình cho Lâm lão gia đánh.
Lâm lão gia xuống tay đến vài lần.
Tiếng vang kia tuy rằng không lớn nhưng vẫn rất có lực, Kỷ Vi vội vàng gọi: “Ông!”
“Kêu cái gì kêu? Chỉ vậy mà đau lòng?” Lâm lão gia tức giận quay đầu trừng mắt với Kỷ Vi, bày ra bộ dạng hận sắt không thành thép, biểu cảm ngốc nghếch của đứa cháu gái này là sao hả.
Kỷ Vi đáng thương nhìn Lâm lão gia.
Lâm lão gia nói to: “Con mới có mười chín tuổi thôi, con có biết nó sắp ba mươi bốn rồi không hả?”
“Con biết ạ.” Kỷ Vi ngoan ngoãn trả lời.
“Vốn dĩ người giám hộ của con là nó, nhưng lúc đó đúng lúc nó xuất ngoại, bác cả của con lại muốn dẫn con đi, là con khóc lóc om sòm đòi Lâm Trứ, ông đây không có biện pháp nên mới dẫn con đi làm thủ tục nhận nuôi, trở thành người giám hộ của con, kết quả nó thì sao? Của nhà tự trộm! Kim Thành này có rất nhiều thiên kim tiểu thư, ai nó cũng không vừa mắt, cố tình lại coi trọng con, cho nên ông không thể tức giận hay sao?” Lâm lão gia nói xong lại đánh xuống bả vai Lâm Trứ.
Thoại nhiên những lời nói như vậy bay vào tai Kỷ Vi giống như là ông đang thay cô trút giận, nhưng nếu xem xét lại thì cũng có chút kỳ quái.
Cô chần chờ, sau mới hỏi nhỏ: “Ông ơi, ý của ông là…con…con không xứng đáng được Trứ Nhi coi trọng sao ạ?”
Hỏi một cách cực kỳ nhạy cảm.
Lâm lão gia nghe xong thì nhận ra nét mặt đáng thương của Kỷ Vi, còn có một chút sợ sệt, ông ngẩn người, giọng nói đau lòng: “Sao lại như vậy được? Ông không…Vi Vi con đừng khóc, ý của ông không phải thế đâu….”
Giọng ông lập tức mềm xuống.
Kỷ Vi quẹt mũi: “Là thế sao ạ? Vậy ông nói cố tình coi trọng con…con…con có chỗ nào không tốt chứ?”
“Con rất tốt, ông rất thích con mà, lại đây.” Lâm lão gia bị Kỷ Vi ép hỏi thì có phần hoảng hốt, đưa tay nắm lấy tay cô, xoa nhẹ trấn an, “Ý ông không phải vậy, đừng khóc, sao con không xứng với Lâm Trứ chứ, là nó…là nó quá già, không thích hợp với con!”
“Sẽ không mà, con cảm thấy anh ấy… rất thích hợp với con.” Nói đoạn, Kỷ Vi đưa mắt nhìn qua người ngồi trên ghế, khóe môi người đàn ông mang theo ý cười, nhìn một lúc mặt cô cũng đỏ lên.
Lâm lão gia cảm nhận được tình ý hai người bắn ra, đưa mắt nhìn thấy Kỷ Vi thẹn thùng, còn Lâm Trứ lại bình tĩnh, trong ánh mắt toàn là sự sủng nịnh dành cho cô, Lâm lão gia choáng váng.
Anh có tình em có ý, điều này làm cho ông giống như người xấu chia cắt uyên ương.
Lâm lão gia nói giọng thê lương: “Tội gì con phải thắt cổ trên thân cây là nó hả??” (1)
(1) Ý ông là tại sao cứ phải đâm đầu vào Lâm Trứ.
Kỷ Vi: “Ông, chẳng lẽ anh ấy không phải người tốt nhất sao ạ? Anh ấy là cháu nội của ông mà.”
“Nhưng mà… Nhưng mà… Vi Vi, sao miệng lưỡi con lại sắc bén vậy chứ!” Lâm lão gia lại bắt đầu bực bội, đứa cháu gái này không được, biết làm phản ông rồi đấy!
Tức quá!
Khuỷu tay chỉa ra ngoài! (2)
(2) Ý là giúp người ngoài mà không giúp người nhà.
Tức quá!
Ông buông tay Kỷ Vi ra, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, “Đi kêu dì Trần lên đây, tôi không muốn nói chuyện với hai người, đặc biệt là Lâm Trứ, đừng có lắc lư trước mặt tôi nữa.”
“Đi đi đi, tôi muốn tự ngẫm lại nhân sinh.” Lâm lão gia dựa người vào đầu giường, xua tay, nhắm mắt làm ngơ.
Kỷ Vi cũng có chút hoảng, cô thấp giọng gọi: “Ông ơi….”
Lâm Trứ đứng dậy, đi đến bên cạnh Kỷ Vi ôm eo cô, nói: “Đi nào, để ông nội nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ai da, hai người mau đi đi.” Lâm lão gia nhìn thấy động tác ôm của Lâm Trứ tự nhiên như vậy thì lấy tay che mặt, khó chịu lên tiếng, Kỷ Vi “a” một tiếng, sau đó bị Lâm Trứ ôm ra cửa, Kỷ Vi quay đầu vào gọi: “Ông ơi….”
“Đi đi, nếu nó dám khi dễ con, con cứ nói với ông.” Ông bổ sung thêm câu này khiến Kỷ Vi thả lỏng, cả ngươi tự giác theo Lâm Trứ ra ngoài, Lâm Trứ cúi đầu ngửi lấy mùi thơm dễ chịu trên người cô nhóc, mặt dán sát vào cổ cô, thấp giọng nói: “Để dì Trần lên khuyên nhủ ông thôi.”
“Không phải ông nội không thích em, là ông bất mãn với anh.”
Kỷ Vi: “Thật…vậy sao? Anh đừng hôn cổ em, ngứa lắm.”
“Hai đứa bây muốn thân thiết thì về phòng mà làm, ở trước mặt tôi làm gì hả?” Giọng nói phẫn nộ của Lâm lão gia truyền từ trong phòng ra, Kỷ Vi hoảng hồn, kéo Lâm Trứ chạy về phòng, đóng cửa cận thẩn cô mới thả tay anh ra, đi qua cầm lấy điện thoại trong nhà, bấm số lầu một để gọi cho dì Trần.
Dì Trần nghe máy, Kỷ Vi nhỏ giọng nói: “Dì Trần, ông muốn gặp dì ạ.”
Dì Trần cười rộ lên: “Muốn tìm dì tâm sự hay sao?”
“Không biết ạ, dì Trần, dì…giúp tụi con khuyên nhủ với.”
Dì Trần ‘à’ một cái, nói: “Dì vẫn còn tức giận với Lâm Trứ đây này, khuyên gì mà khuyên.”
Kỷ Vi: “……”
Lâm Trứ nhích người qua, nói với điện thoại: “Phiền dì rồi, dì Trần.”
“Hừ.” Dì Trần cúp điện thoại, vẻ mặt Kỷ Vi hoang mang, cô quay đầu nhìn Lâm Trứ, anh nhướng mày, “Nhìn gì đấy?”
“Hai người đều tức giận với anh, nhưng đều do em câu dẫn anh mà.” Kỷ Vi nhớ lại lời lúc trước Lâm Trứ nói qua, là cô trêu chọc anh.
Lâm Trứ nắm lấy cằm cô nâng lên, “Em thấy hai người họ sẽ tin là em câu dẫn anh sao?”
Kỷ Vi: “…. Sẽ không sao ạ?”
Lâm Trứ không trả lời vấn đề này, bàn tay tiến vào áo cô, Kỷ Vi lập tức đỏ mặt, người dựa về cái bàn phía sau, ý muốn tránh bàn tay anh, Lâm Trứ đến gần cô, nói: “Buổi tối qua phòng anh ngủ được chứ?”
“Hả? Chuyện….chuyện này hình như không tốt đâu?” Kỷ Vi hơi quay đầu, Lâm Trứ nghiêng qua tìm môi cô, lấp kín.
Kỷ Vi ‘ưm’ một tiếng, giây tiếp theo cả người lẫn tâm tình liền chìm vào nụ hôn sâu của anh.
……
Cúp điện thoại, dì Trần đi lên lầu, vào thẳng phòng Lâm lão gia, hiện tại Lâm lão gia đã đứng lên, thấy dì vào liền hỏi: “Dì có mang kẹo không?”
Dì Trần cười sửa soạn lại phòng, đáp: “Không đem theo, không phải ông nói không ăn sao?”
“Ăn chứ, ăn chứ, dì để đâu rồi?”
“Vứt hết rồi.”
“Dì…..” Lâm lão gia tức giận nhìn dì Trần, dì Trần nhặt mấy quyển sách ở dưới đất lên, cất vào ngăn kéo, lại lấy cái khay đang đựng bộ trà màu trắng đen lên, chuẩn bị đem xuống, sau đó như nhớ ra gì mới nói: “Tôi tưởng ông ít nhất đến mai mới muốn ăn kẹo nên mới vứt đi. Lão gia, ông nguôi giận chưa?”
“Tức chết tôi rồi.” Lâm lão gia nói, “Vi Vi vừa mới bày ra bộ dạng đáng thương với tôi, con bé đáng thương tôi liền….”
“Ông liền không thể nổi giận được đúng không?”
Khóe miệng dì Trần mỉm cười hỏi lại.
Lâm lão gia ngồi xuống, trên mặt là vẻ nghiêm túc.
“Lúc Lâm Trứ hai mươi mấy tuổi nói muốn giúp một học sinh thì tôi đã biết nó là đang muốn chúng ta an tâm, khi đó tôi cũng cho rằng Lâm Đế đã không còn (3), giúp đỡ học sinh này cũng coi như là bù đắp tiếc nuối nhiều năm, cho nên tôi mới đồng ý. Khi đó nó đi trấn Thanh Giang đóng phim, sau khi về thì cầm theo tư liệu của Vi Vi, nói sơ qua về tình huống nhà bọn họ, chuẩn bị giúp đỡ con bé đến lúc tốt nghiệp đại học, vốn dĩ tôi cũng không để bụng chuyện này, nhà chúng ta có rất nhiều tiền, giúp đỡ một hai người như vậy không vấn đề gì cả. Nếu không phải về sau nhà Vi Vi xảy ra biến cố, chỉ còn lại một mình con bé thì chắc con bé cũng sẽ không liên quan nhiều gì đến nhà chúng ta.”
(3) Dành cho bạn chưa đọc bộ về Lâm Đế: từ nhỏ Lâm Đế đã bị đưa đi cho bạn của mẹ mình nuôi cho nên không sống cùng Lâm gia, Lâm lão gia lại không cho Lâm Trứ biết chuyện mình có em trai. Vì bị đưa đi từ nhỏ lại không liên lạc gì với nhà nên Lâm gia tưởng Lâm Đế đã chết hoặc lưu lạc đâu đó, Lâm Trứ sau khi biết chuyện cũng như vậy, sau này mới tìm được Lâm Đế và nhận anh về.
“Đúng vậy, đây là một loại duyên phận đó lão gia à.” Dì Trần biết tâm tư Lâm lão gia đang khổ sở bởi vì lời phó thác của bà nội và ba mẹ cô bé.
“Nhưng ông nhìn hiện tại thử xem….”
“Hiện tại không phải khá tốt đó sao?” dì Trần cười ngồi vào cái ghế lúc nãy Lâm Trứ kéo lại, nói tiếp, “Con nít mà, nuôi sẽ có cảm tình thôi, nuôi ai đó nào có dễ dàng đâu chứ, huống chi lại là một cô bé, ông không chỉ đơn thuần là muốn nuôi dưỡng con bé, còn muốn nhìn con bé tốt nghiệp, nhìn con bé giới thiệu bạn trai, sẽ giúp con bé tìm người chồng tốt, hơn nữa còn phải nhìn gia đình, điều kiện nhà chồng, lo lắng khi con bé gả qua có phải chịu ủy khuất hay không, người nhà bên đó có bắt nạt con bé hay không….”
“Hiện bây giờ chúng ta nuôi Vi Vi không phải đều như vậy sao?”
Lâm lão gia không đáp, đưa tay nắm ngăn kéo, muốn tìm kẹo ăn.
Dì Trần thấy nhưng làm bộ không thấy, tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta không cần lo lắng những vấn đề đó nữa rồi, ông xem Vi Vi nếu gả vào Lâm gia, cái gì cũng ở dưới mí mắt chúng ta, chúng ta có thể chăm sóc con bé tốt hơn, vả lại Lâm Trứ cũng không phải loại người ba tâm hai ý, nếu hai đứa nó nhanh chóng kết hôn, cái thân này của ông còn có thể chờ đến một đứa chắt được sinh ra, này không phải tốt lắm sao?”
Lâm lão gia đóng ngăn kéo lại, hơn nửa ngày sau mới bừng tỉnh: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới nha.”
Dì Trần cười một cái, lấy trong túi ra một viên kẹo, nói: “Vậy ông ăn kẹo không? Chỉ một viên thôi đó, lát nữa nhớ đánh răng lại.”
Lâm lão gia nhận lấy, gật đầu: “Dì nói rất có lý, đây đúng là niềm vui nhân hai.”
“Đúng vậy.”
Lâm lão gia bỏ viên kẹo vào miệng, nhai nửa ngày, “Không đúng, đây hình như là lát gừng mà?”
“Dì lừa tôi!”
Dì Trần đứng dậy, nhanh chóng chạy biến.
……
Kỷ Vi trở về phòng tìm đồ ngủ, buổi tối phải đi qua phòng Lâm Trứ cho nên rất cẩn thận tìm, vẫn theo phong cách bảo thủ, không dám mặc váy ngủ hai dây gợi cảm, sau cùng cô quyết định chọn bộ ngủ quần đùi. Khi tắm phát hiện ra trên cổ có một dấu ấn hồng, nhất thời Kỷ Vi không biết đây là gì, dùng sức xoa xoa.
Sau khi nhìn kỹ lại trong gương thì mặt lại đỏ lên, đó là dấu hôn Lâm Trứ tạo ra!
Sao anh có thể hôn như vậy chứ!
Trời ơi, Kỷ Vi mắc cỡ chết đi được, che cổ, mạnh tay chà sát.
Bước ra khỏi phòng tắm cô chỉ muốn lấy khăn quàng quấn kín che đi cổ mình. Tắm xong cô không vội đi qua phòng Lâm Trứ mà ngược lại ngồi lên giường mình, lấy khăn lau tóc, lấy điện thoại đang sạc trên đầu giường mở nguồn lên, “ting ting ting”, tất cả đều là thông báo của ứng dụng.
Kỷ Vi tùy ý nhìn lướt qua, ngay lập tức không dời mắt được.
“Lâm ảnh đế trâu già gặm cỏ non, nuôi dưỡng XX thành người vợ khác?”
“Cô bé Kỷ Vi này đang trong thời điểm thanh xuân thuần khiết ngây thơ, rất dễ câu dẫn người.”
“La Phàn, Triệu Noãn Noãn, Tô Nhan, Kỷ Vi. Ai xứng với Lâm Trứ nhất?”
“So với những đặc biệt của Lâm Trứ đối với Tô Nhan, nhìn thế nào cũng không ra điểm đặc biệt của Lâm Trứ đối với Kỷ Vi.”
Mỗi một cái tiêu đề đều rất thu hút người xem, tim Kỷ Vi đập nhanh hơn, đồng thời ngón tay cũng tự động nhấn vào một trong số những tiêu đề đó.
Có hai cái đã bị xóa, nhưng vẫn còn hai cái trụ vững.
Cái cuối cùng là “So với những đặc biệt của Lâm Trứ đối với Tô Nhan….” Kỷ Vi nhấn vào thì hiện ra giao diện của weibo, mà trên weibo vẫn còn một cái hot search “Hôn sự của Lâm Trứ Kỷ Vi, fans sẽ không đồng ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...