Quý Nhượng cảm thấy bộ phim này thật sự con mẹ nó quỷ quái, lại chọn ngay lúc tết mới khởi chiếu.
Cả nhà vui vẻ đến xem phim tết, đều chọn phim hài, mẹ nó ai lại đi xem phim kinh dị chứ chứ? Không nói là có đáng sợ hay không nhưng mà như thế là điều chẳng lành.
Thế giới tư bản, anh không hiểu.
Rạp phim này cũng trâu lắm, ngày tết vui vẻ, còn dám dán poster âm u như thế lên, dám xếp lịch chiếu.
Đã chiếu cùng một rạp, lại còn trùng hợp để họ nhìn thấy.
Thích Ánh vừa vui vẻ vừa mong đợi nhìn anh, đại ca tuyệt vọng đi mua vé.
Sau khi mua vé, anh chọn chỗ ngồi, vừa nhìn liền sững sờ.
Mẹ nó, hàng ghế giữa đã có một người mua vé rồi.
Không biết vị dũng sĩ nào lại khác người thường như thế, mà lại đi khiêu chiến bản thân?
Quý Nhượng lập tức nổi lòng tôn kính!
Anh chọn ghế sau người nọ một hàng.
Thời gian sắp chiếu phim, nhân viên trong rạp thông báo: “Xin mời các vị khách xem suất 8:15 của bộ phim 《Xác chết sống lại》đến rạp số 3 soát vé vào trong.”
Quý Nhượng dưới ánh mắt há hốc của mọi người xung quanh, mặt không biểu cảm kéo Thích Ánh đi vào.
Trong rạp phim tối u, chỉ có vài ngọn đèn mờ mờ, trên màn hình rộng đang phát quảng cáo, dũng sĩ ở giữa đã ngồi vào vị trí, đeo một chiếc kính đen, ôm một túi bỏng ngô, đang ngồi ngay ngắn.
Quý Nhượng nhìn kĩ, hóa ra dũng sĩ này lại là Ngô Duệ.
Học sinh nhất khối rốt cuộc có mắc bệnh ư???
Ngô Duệ cũng không ngờ ngoài mình ra còn có người mùng một tết đi xem phim kinh dị, cậu nhìn thấy người quen, gương mặt lập tức hưng phấn, cầm bỏng ngô đứng dậy: “Bạn học Quý! Bạn học Thích Ánh! Trùng hợp quá!”
Thích Ánh hưng phấn vẫy tay với cậu, khóe mắt Quý Nhượng giật giật, đi đến hàng ghế sau lưng cậu, Ngô Duệ vẫn đang hưng phấn: “Hai cậu cũng thích xem phim ma sao?”
Quý Nhượng bỗng nhớ ra gì đó, buổi tự học tối lần trước Khuất Đại Tráng ở trong lớp mở phim, cậu vừa nghe thấy là phim kinh dị, lập tức ở lại, xem ra đây là sở thích của cậu ấy.
Nhân lúc phim chưa chiếu, Ngô Duệ xoay người trò chuyện với hai người, hỏi Quý Nhượng: “Bài tập tết các cậu đã làm xong chưa?”
Giọng Quý Nhượng nhàn nhạt, không có gì đáng tự hào: “Sớm đã làm xong rồi, học thêm ở chỗ của giáo viên lớp 10 cũng kết thúc rồi, mùng bảy sẽ bắt đầu học thêm lớp 11.”
Ngô Duệ cũng không keo kiệt mà khen ngợi anh: “Bạn học Quý không tệ nhé! Tôi tin cậu rất nhanh liền có thể đuổi kịp với chương trình học của các bạn khác.”
Thích Ánh ngồi bên cạnh cũng đưa ngón tay cái lên.
Quý Nhượng được hai học bá khen ngợi đến có chút không tự nhiên, may mà đèn dần tắt xuống, trên màn hình lớn xuất hiện biểu tượng hình rồng quen thuộc, phim cuối cùng cũng bắt đầu.
Hai kẻ thích xem phim kinh dị lập tức nghiêm túc xem phim.
Theo phụ đề nhấp nháy, cảnh kinh dị trong màn hình rạp phim thể hiện vô cùng chân thực, Quý Nhượng rùng mình một cái, Coca trong tay có hơi sánh ra ngoài.
Không, anh không sợ, anh chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Anh được mà!
Đại ca không có gì sợ hãi cả!
90 phút sau, kết thúc phim.
Ngô Duệ ngồi hàng trước vẫn chưa thỏa mãn, xoay người phấn khởi hỏi Thích Ánh: “Cậu biết hung thủ thật sự là ai không?”
Thích Ánh hưng phấn gật đầu, hai tay hợp lại làm động tác nở hoa.
Trong tên của hung thủ có chữ ‘Hoa’.
Ngô Duệ kích động nói: “Không phải, không phải cô ấy, là chồng trước của cô ấy mới đúng!”
Thích Ánh nghi hoặc chớp mắt.
Rất rõ ràng, bộ phim mà hai người xem, đến cả hung thủ thật sự cũng không tìm thấy.
Tranh luận nửa ngày, hai người đồng loại nhìn Quý Nhượng, muốn anh bỏ ra phiếu cuối cùng.
Quý Nhượng cả quá trình đều nhắm mắt ngủ liền cứng đờ, anh ném cho họ một ánh nhìn lạnh lẽo.
Lúc rời khỏi rạp phim, sắc trời đã rất tối, trời đông trăng lạnh còn có mưa hoa tuyết, gió đông cứa vào da thịt khiến người ta lạnh đến run rẩy.
Ngô Duệ chào tạm biệt hai người sau đó chạy đến trạm chờ xe buýt.
Quý Nhượng gọi xe đưa Thích Ánh về, lúc đợi xe, anh quấn khăn choàng cổ che đi hơn nửa đầu cô, lại kéo mũ áo lông đứng chắn trước mặt cô, dường như đem cả người cô đều ôm vào lòng.
Cuối cùng Thích Ánh cũng không cùng Ngô Duệ tranh luận ra kết quả, sau khi lên xe cô liền cầm di động tìm tên bộ phim đó, lên mạng tìm thử kết cục.
Quý Nhượng thật sự không nghĩ đến cô gái nhỏ sao lại to gan như thế, anh có chút không phục, đưa tay chọc chọc vào gương mặt mềm mềm của cô, cố ý hỏi: “Một lát nữa một mình lên lầu, cậu có sợ không?”
Thích Ánh cong mắt, lắc đầu với anh.
Anh không cam lòng, lại hỏi: “Lúc tối đi ngủ có gặp ác mộng không?”
Thích Ánh tiếp tục lắc đầu.
Trong lòng đại ca nảy sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc, đến tóc cũng rũ xuống.
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn anh một lúc, bỗng nhận ra gì đó, cô liền bật cười, nhưng vì là tôn nghiêm của chàng trai, nên cô đành nhịn xuống.
Cô cầm điện thoại gõ chứ: Lát nữa mình cậu về nhà.
Cậu có sợ không?
Quý Nhượng nghiêm mặt: “Tôi sao có thể sợ chứ? Tôi lại chẳng phải là con nít.”
Thích Ánh lại hỏi: “Tối về nhà có gặp ác mộng hay không?”
Quý Nhượng giận đến phì cười, chọc đầu cô: “Đồ ngốc theo ai học hư rồi, còn dám chế nhạo tôi?”
Đồ ngốc kia nhoẻn môi cười, nghĩ ngợi một lúc, cô cởi khăn choàng cổ ra, lấy ra một sợi dây đỏ từ trên cổ ra, trên sợi dây đỏ kia có một miếng ngọc hình chiếc lá nhỏ.
Cô đặt lá ngọc nhỏ ấy vào trong tay Quý Nhượng.
Vì lá ngọc ấy đeo trên cổ cô nên nó vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể của cô.
Đây chính là lúc khai giảng, cô cùng Nhạc Lê đi dạo thành Ngân Tượng mua ở bên một tiệm nhỏ bên đường.
Chủ tiệm mặc Hán phục, bán những vật trang trí cổ đại.
Tuy đều là những vật nhỏ rẻ tiền nhưng được gia công tinh tế, cô vừa nhìn liền nhìn trúng miếng ngọc này.
Cô vẫn luôn đeo bên người như mang bùa hộ mệnh.
Quý Nhượng cúi đầu nhìn lát ngọc lá đã bay màu, lòng bàn tay hơi nóng lên.
Nửa ngày mới nâng mắt hỏi cô: “Tặng tôi à?”
Thích Ánh nghiêm túc gật đầu, gõ chữ: Bùa hộ mệnh, đừng sợ.
Quý Nhượng hỏi: “Cậu đưa tôi bùa hộ mệnh, vậy cậu thế nào?”
Cô cong mắt, có chút kiêu ngạo: Tớ to gan lắm.
Anh nhìn cô một lúc, nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Ừ, tôi không sợ nữa.”
Anh đem lá ngọc đó đeo lên cổ, để vào trong quần áo.
Xe đậu bên ngoài tiểu khu, Thích Ánh không cho anh xuống xe tiễn, tự mình mang cặp xuống xe, cười vẫy tay với anh.
Chiếc xe lại chuyển hướng, tiếp tục chạy về nhà Quý Nhượng.
Anh ngồi trong xe, bàn tay ấn vào lá ngọc trong lồng ngực, anh thấp giọng cười.
……
Sau khi pháo hoa năm qua qua đi, học sinh cấp ba bài tập nhiều, căn bản không nghỉ lễ được, học sinh lớp 12 của Nhất Trung bắt đầu từ mùng bảy tết đã bắt đầu đi học, lớp 11 cũng không hơn bao nhiêu, chỉ thêm ba ngày, mùng mười liền bắt đầu vào học.
Du Trạc mùng tám mới bắt đầu làm bài tập.
Cậu còn đau đớn khóc lóc xin chị cậu giúp cậu làm toán.
Thích Ánh mềm lòng, không chống đỡ được sự cầu xin của em trai.
Hai ngày cuối cùng vốn dĩ đã đồng ý đi thư viện với Quý Nhượng, cuối cùng chỉ đành bùng kèo, ở nhà làm bài tập với Du Trạc.
Sau khi Quý Nhượng nghe xong tin này, liền đem tên của Du Trạc liệt vào trong danh sách phải đánh trong học kì này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...