Tiểu Thuyết Nếu Còn Có Ngày Mai FULL


Daniel Cooper đã biết về nội dung cuộc họp sáng hôm đó tại văn phòng của J.J.Reynolds, bởi vì, ngày hôm trước, tất cả các điều tra viên của công ty đã được nhận một tường trình về vụ trộm diễn ra cách đó một tuần ở ngôi nhà của LoisA Bellamy.

Daniel Cooper rất ghét chuyện học hành.

Ông ta luôn sốt ruột khi phải ngồi nghe những bài nói dài dòng và ngu ngốc.

Cooper đến văn phòng của J.J.Reynolds muộn tới bốn mươi lăm phút, giữa lúc Reynolds đang phát biểu.

"Thật hân hạnh là anh đã ghé đến".

J.J.Reynolds nói cạnh khóe.

Không có phản ứng gì đáp lại.

Chỉ tổ phí lời, Reynolds nghĩ bụng.

Cooper không hiểu những lời nói mỉa mai - hay bất kỳ thứ gì khác, theo chỗ mà Reynolds hiểu mỗi việc làm cách nào để tóm được bọn tội phạm mà thôi.

Và ở điểm này thì ông ta buộc phải thừa nhận thằng cha kia là một tài năng thật sự.

Ngồi trong phòng của Reynolds là ba điều tra viên cự phách nhất của cộng ty:
Davit Swift, Robert Schiffer và Jerry Davis.

Tất cả các ông đều đã đọc báo cáo về vụ trộm ở nhà bà Bellamy", Reynolđs nói:
"Nhưng có điều mới cần nói thêm:
Lois Bellamy chính là em họ của ông giám đốc cảnh sát.

Ông ta đang làm ầm lên".

Thế cảnh sát hiện đang làm gì?" Davis hỏi.

"Lẩn tránh báo chí.

Không thể trách họ được.


Đám cảnh sát điều tra như một lũ ngốc.

Họ đã chuyện trò thực sự với tên trộm mà họ bắt gặp trong ngôi nhà, và rồi để ả chuồn mất".

"Vậy thì họ phải nhớ đúng nhận dạng của ả", Swift nói.

"Họ chỉ nhớ rõ về cái váy ngủ của ả thôi", Reynolds đáp nhanh, vẻ khinh thị.

"Tấm thân của ả đã gây ấn tượng mạnh đến nỗi đầu óc họ biến đâu mất cả.

Thậm chí họ không biết cả màu tóc nữa.

Ả ta đã đội một thứ mũ giữ tóc gì đó, và mặt thì trét kín kem.

Họ mô tả đó là một phụ nữ chừng giữa tuổi hai mươi với bộ mông và cặp vú kỳ diệu.

Không có được một dấu vết gì hết.

Chúng ta không có thông tin gì để làm cơ sở.

Không gì cả".

Lúc này, Daniel Cooper mới lên tiếng "Có, chúng ta có".

Tất cả quay sang nhìn ông ta, với nhiều mức độ khó chịu khác nhau:
"Anh đang nói về cái gì vậy?" Reynolds hỏi.

"Tôi biết cô ta là ai".

Từ hôm trước, khi đọc bản tường trình, Cooper quyết định phải xem xét ngôi nhà của bà Bellamy, vì đó là bước đi lôgic đầu tiên.

Đối với Daniel, logic là sự trật tự mà.

Chúa đã sắp đặt, là giải pháp cơ sở của mọi vấn đề và để đạt tới sự lôgic, người ta luôn phải bắt đầu từ đâu.

Cooper đã lái xe chạy tới khu dinh thự của Benamy trên Đảo Dài, nhìn ngó một chút, vẫn không ra khỏi xe, quay đầu, và chạy tới Manhattan.

Ông ta đã biết được tất cả những gì muốn biết.

Ngôi nhà hoàn toàn biệt lập, và không có thứ phương tiện giao thông công cộng nào ở gần đó, điều đó có nghĩa là tên trộm chỉ có thể tới ngôi nhà bằng xe hơi riêng.

Ông ta đang giải thích cho mấy người có mặt trong văn phòng của Reynolds.

"Bởi vì không muốn sử dụng chiếc xe của mình vì sợ bị phát hiện, phương tiện mà cô ta dùng trên thực tế hoặc là đồ bị đánh cắp hoặc là đồ đi thuê.

Trước tiên tôi quyết định tìm hiểu ở các hãng cho thuê xe đã.

Tôi giả định rằng cô ta đã thuê xe ở Manhattan, nơi dễ che giấu vết tích nhất".

Jerry Davis không đồng tình.

"Anh lại đùa rồi Cooper.

Mỗi ngày ở Manhattan phải có tới hàng ngàn chiếc xe được cho thuê".

Cooper phớt lờ lời cắt ngang đó.

"Tất cả các giao dịch thuê mướn xe đều được đưa vào máy tính.

Người phụ nữ mà chúng ta đang đề cập đã tới hàng Budget ở số 61 trên đường 23 Tây lúc 20 giờ hôm xảy ra vụ trộm thuê một chiếc Chevy Caprlce và trả lại vào lúc 2 giờ sáng".


"Làm sao anh biết đó chính là chiếc xe mà ả đã sử dụng vào vụ trộm?".

Reynolds hỏi một cách hoài nghi.

Cooper bắt đầu bực mình với các câu hỏi ngu ngốc này.

"Tôi kiểm tra công tơ mét.

Từ Manhattan tới dinh thự của Lois Bellamy là 32 dặm và 32 dặm trở về.

Con số này hoàn toàn khớp với chỉ số trên đồng hồ đo của chiếc Caprice.

Chiếc xe được thuê với cái tên Ellen Branch".

"Một cái tên giả".

David Swift đoán.

"Đúng vậy.

Tên thật cô ta là Tracy Wihitney".

Cả mấy người nhìn chằm chằm vào ông ta.

"Làm thế quái nào mà anh biết điều đó?" Schiffer căn vặn.

"Cô ta đã đưa tên và địa chỉ giả, nhưng còn phải ký giao kèo thuê xe.

Tơi mang văn bản này qua bên kỹ thuật của cảnh sát để họ kiểm tra dấu tay.

Những dấu tay trên đó là của Tracy Wihitney.

Cô ta đã có thời gian nằm trong nhà tù dành cho phụ nữ Nam Louisiana.

Nếu các ông còn nhớ thì biết rằng tôi đã nói chuyện với cô ta cách đây một năm về vụ mất cắp bức Renoir"
"Tôi nhớ", Reynolds gật gù.

"Khi đó anh đã nói rằng cô ta vô tội".

"Khi đó thì đúng vậy.

Nhưng bây giờ thì không còn vô tội nữa.

Cô ta đã làm vụ trộm ở nhà Bellamy".


Thằng cha khốn kiếp lại đã mò ra, và hắn ta đã làm cho nó trở nên đơn giản.

Reynolds phải cố để khỏi tỏ ra ghen tị.

"Thật là ...!thật là một công việc hữu hiệu, Cooper.

Thực sự hữu hiệu.

Chúng ta sẽ ghim ả lại.

Chúng ta sẽ báo cho cảnh sát tóm lấy ả và ...".

"Trên tội chứng gì? " Coơper bình thản hỏi.

"Tội thuê xe à? Cảnh sát không nhận diện được cô ta, và cũng không có một tý tẹo chứng cớ gì để chống lại cô ta cả".

"Vậy chúng ta sẽ phải làm gì?" Schiffer hỏi.

"Để ả bỏ đi thản nhiên vậy sao?".

"Lần này thì đúng thế, Cooper trả lời.

"Nhưng giờ thì tôi biết rõ rồi.

Cô ta sẽ còn dính vào một vụ khác.

Và khi đó tôi sẽ tóm cô ta".

Sau cùng thì cuộc họp đã kết thúc.

Cooper muốn tắm lắm rồi.

Ông ta lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đen và ghi rất cẩn thận:TRACY WIHITNEY..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui