Tiểu Thủy Nhi


Giờ nghĩ trưa của trường học có khoảng hơn một tiếng, ăn trưa xong, thời gian còn lại cũng đủ để ngủ trưa hoặc thư giãn một chút.

Trên đường về Trần Mộng Tiếu nhịn không được nhìn thoáng qua khu vực của cấp ba một chút.Khoảng thời gian này có một cuộc thi dành cho thanh thiếu niên ở thành phố khác, cả hai người anh trai của Trần Mộng Tiếu đều được chọn, vậy nên từ khi về nước, Trần Mộng Tiếu vẫn chưa gặp bọn họ lần nào.Chẳng qua cũng không vội, mấy ngày nữa là bọn họ đã về rồi.

Thời gian đi học của Trần Mộng Tiếu vô cùng vui vẻ, mặc dù cô vẫn chưa quen với phong cách giảng dạy trên lớp, thế nhưng về cơ bản là không có vấn đề gì.Đến thứ năm, hai người anh trai của Trần Mộng Tiếu theo xe buýt của trường trở về.

Bởi vì bọn họ về trước lúc trường vừa tan học, vậy nên Trần Mộng Tiếu vừa lúc có thể cùng hai người đi bộ về nhà.Trần Từ Phong và Trần Nhất Hàng đã nhận được điện thoại của mẹ mình từ sớm, cũng biết được em gái đã vào học từ thứ Hai.

Vậy nên hai người họ cũng đứng chờ để về cùng Trần Mộng Tiếu.

Mặc dù bọn họ với em gái không thân, thế nhưng cũng không trở ngại việc bọn họ chăm sóc em gái.Trần Mộng Tiếu vừa bước đến khoảng sân của khu cấp ba, thì đã thấy hai người anh trai của mình sánh chói như những vị thần.


Hai người bọn họ đều có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, thành tích học tập cũng tốt.Hơn nữa còn theo hai phong cách khác nhau, thực sự vô cùng nổi bật trong đám đông.

Một người tươi sáng như ánh mặt trời, một người trầm tĩnh như vương tử lạnh lùng, thật sự đánh chúng trái tim của những thiếu nữ ngây thơ.Mà tất nhiên, vẻ ngoài của Trần Mộng Tiếu cũng bắt mắt không kém, vừa tới gần cô liền bị hai người anh trai túm qua.

Trần Nhất Hàng nhìn em gái nhỏ, tấm tắc trong lòng.

Mắt to tròn như biết cười, lông mày vừa vặn, mũi cao thẳng xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu cùng đôi môi chúm chím hồng hào, làn da trắng như muốn phát sáng.

Quả là một tiểu mĩ nhân động lòng người.Vẻ ngoài của Trần Mộng Tiếu không phải kiểu đẹp xuất sắc đánh sâu vào thị giác, thế nhưng lại khiến cho người ta càng nhìn càng thích, vô cùng hợp mắt duyên của mọi người.

Chính là kiểu đẹp nhìn qua thì chỉ thấy khá đẹp, thế nhưng rất có duyên, sau đó càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích trong truyền thuyết.Hơn nữa, lại có thêm màu tóc và màu mắt khác biệt, lại tạo nên điểm nhấn khiến người khác không tự chủ được nhìn cô thêm mấy cái.

Quả nhiên, là một tiểu mĩ nhân hiếm có.Ba người họ từ từ đi bộ về nhà, quãng đường đi mất 15 phút nhưng không hề nhàm chán.

Trần Nhất Hàng là người rất biết kéo đề tài, nói chuyện phiếm vô cùng thoải mái.

Mặc dù chẳng gặp nhau mấy lần, thế nhưng lại không hề có cảm giác gượng gạo cưỡng ép.

Không khí xung quanh bọn họ cũng coi như là hòa hợp.Vali của hai anh trai đã nhờ bạn học chuyển đến kí túc xá của bọn họ rồi, vậy nên hai anh trai chỉ vác người không về nhà thôi.


Sau một hồi thi đấu mệt mỏi, trường quyết định cho bọn họ nghĩ hai ngày, thêm chủ nhật nữa, vậy là hai người có tổng cộng ba ngày nghỉ ở nhà.Ba Trần và dì Lệ thấy hai con trai trở về thì rất vui mừng.

Ba Trần thì ngồi ngoài phòng khách nghe gai người kể về cuộc thi, còn dì Lệ thì đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Trần Mộng Tiếu đi qua phòng bếp, thấy không giúp được gì thì liền về phòng đi tắm.Lúc cô quay lại, thì hai người anh trai cũng đã tắm rửa xong, đang giúp dì Lệ bưng đồ ăn.

Trần Mộng Tiếu thấy vậy cũng nhanh chân chạy đến giúp đỡ.

Bữa hôm nay vì để chúc mừng, dì Lệ đặc biệt chuẩn bị món sườn cừu nướng cay mà hai anh trai thích ăn.Trần Mộng Tiếu cũng thích món này, thế nhưng nó thực sự rất cay, cô cũng chỉ có thể ăn hai cây rồi chuyển sang ăn cừu hầm rau củ mà dì Lệ chuẩn bị riêng cho cô.

Mặc dù rất ngon, cũng rất bổ, thế nhưng vẫn là không thể so sánh với sườn cừu nướng, đáng tiếc....Mọi người bị đôi mắt u buồn của Trần Mộng Tiếu chọc cho tươi cười không ngớt, Trần Mộng Tiếu thấy mọi người cười, cũng cười theo, không khí trên bàn ăn lại càng thêm thoải mái.Lúc này, Trần Mộng Tiếu lại lơ đãng bắt được một làn khói đen khẽ bay qua.

Nó thực sự là quá nhỏ, chỉ mảnh như sợi tóc đan vào nhau thành một dải to như đầu đũa.

Thế nhưng nó thực sự quá nhỏ, hơn nữa rất nhanh đã biến mất.


Trần Mộng Tiếu chớp chớp mắt, khẽ cau mày, chẳng nhẽ là nhìn nhầm.

Trần Mộng Tiếu vừa uống canh vừa nghĩ.Ăn cơm xong, mọi người lại trở lại phòng khách uống ly trà hoa cúc thêm chút trái cây tráng miệng.

Thế nhưng đôi mắt của Trần Mộng Tiếu vẫn không tự chủ được mà hướng về tam ca Trần Nhất Hàng.Quả nhiên, chăm chú nhìn nhiều liền bắt được thứ kia.

Đó là một làn khói nhỏ thỉnh thoảng lại lượn lờ quanh người Trần Nhất Hàng.

Thế nhưng bởi vì trên người Trần Nhất Hàng có bùa hộ mệnh Đinh Hiểu Nhu viết, vậy nên thứ kia không làm gì được cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui