Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
11/ 08/ 3049
“ Tôi đã điều tra rồi.
Cô ta mời đến một chuyên gia chế tạo mặt nạ, dịch dung thay đổi khuôn mặt, đổi cả tên họ luôn."
Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại, cô đột nhiên cười khẽ:
“ Bảo sao tôi không nhận ra cô ta.
Mà cô ta học ngành nào?”
Kiếp trước quả thật cái cô gái mang tên Lương Uyển Nhi này vẫn luôn giữ vị trí Tam Thần nữ sau Nhị Thần nữ Vũ Y Vân và Đại Thần nữ Trần Tâm Nhi.
Cô đường đường trọng sinh, sống 2 kiếp mà lại không nhận ra cái Lương Uyển Nhi kia lại chính là Phương Linh Nhi.
Chẳng trách vì sao Phương Linh Nhi kia kiếp trước lại đến được khu du lịch ngoại khóa ấy trong khi Học viện đã bao cả khu rừng đó rồi.
Cô ban đầu không thể lý giải được nhưng bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, Phương Linh Nhi ẩn giấu cũng thật là quá kỹ a.
Tin nhắn của cô gửi đi vừa lúc Xích Quang Duy đi vào trong lớp.
Ngồi xuống bàn, Xích Quang Duy suy nghĩ vài giây rồi nhắn lại:
“ Diễn viên kịch, điện ảnh - truyền hình.”
Cười khẩy một cái, cô quay qua Tống Tử Ngôn đứng bên cạnh mà giật nhẹ ống tay áo khoác của anh khiến anh quay lại nhìn cô.
- Ngôn\, nếu em nhớ không nhầm thì Tư Duệ và Tâm Nhi hai người bọn họ cũng học ngành này nhỉ?
Chỉ tay vào dòng tin nhắn mà Xích quang Duy gửi đến, cô khẽ nghiêng đầu mà hỏi.
Vị tên Tư Duệ và Tâm Nhi mà cô vừa mới nói nguyên văn có tên là Hứa Tư Duệ - Thiếu gia Hứa Gia và Trần Tâm Nhi - Tiểu thư Trần Gia.
Hai người này thì Hứa Tư Duệ là Ảnh đế còn Trần Tâm Nhi là Ảnh hậu, là hai người nổi tiếng nhất trong giới giải trí.
Thực chất thì Hứa Tư Duệ là Học viên năm thứ tư của Học viên Hoàng Gia còn Trần Tâm Nhi là Học viên năm thứ ba và cả hai người này đều là dạng vừa đi học vừa làm việc.
Nhìn vào dòng tin nhắn với nội dung là một ngành nghề, Tống Tử Ngôn sau đó quay qua nhìn cô thì bật cười bởi cái nghiêng đầu vô cùng dễ thương của cô.
Đưa tay lên gõ nhẹ vào chóp mũi của cô, Tống Tử Ngôn giọng nhẹ:
- Em nói không sai.
Chỉ là em vì sao lại quên Mộ Gia Tiểu thư rồi thế? Cô ấy là em gái của anh rể em\, cùng học ngành này còn gì nữa.
Sự đáng yêu trong giây lát của cô đã khiến Tống Tử Ngôn vui tới mức không ngừng cười, cái nụ cười hết sức ấm áp.
Mấy Học viên đi qua đi lại cạnh đó cả nữ lẫn nam đều cảm thán trước nụ cười của Tống Tử Ngôn, không chỉ vì nụ cười ấm áp khiến người ta tan chảy mà còn là vì đây là lần đầu họ thấy vị Công tử nổi tiếng là lạnh lùng cao lãnh này cười, lại còn có những hành động vừa dịu dàng vừa ngọt ngào như vậy.
Cô gái mà Tống Tử Ngôn vừa nhắc đến - Mộ Lệ Nghi chính là em gái của Mộ Dư Mặc - anh rể của cô và chính là chồng của chị gái cô Dạ Ánh Yên.
Quả thực nếu không có Tống Tử Ngôn nhắc thì cô cũng không nhớ được là Mộ Lê Nghi cũng học cùng ngành với Phương Linh Nhi.
Quả nhiên Tống Tử Ngôn một khi đã quan tâm đến ai thì cái gì cũng biết, biết cả điều mà cô còn không nhớ nổi nữa.
Nghe xong câu nói của Tống Tử Ngôn, cô cũng nhanh tay nhắn lại cho Xích Quang Duy, đồng thời kết thúc luôn cuộc trò chuyện này bằng 2 câu:
“ Còn lại cậu cứ để tôi lo, đừng nhúng tay vào.
Cậu lên nhóm chat nhắn cho mọi rằng giùm tôi, bảo họ rằng lát nữa giờ ăn trưa gặp lại ở chỗ cũ.”
Không cần biết Xích Quang Duy có hồi âm lại hay không hoặc nội dung tin nhắn là gì, cô cũng bỏ điện thoại vào túi áo khoác rồi nhìn Tống Tử Ngôn mà hỏi tiếp:
- Ngôn\, Tư Duệ và Tâm Nhi đang quay cùng một bộ phim mà ngày mai là tiệc đóng máy của bộ phim đó rồi phải không?
Gật đầu khẽ, Tống Tử Ngôn giọng ấm áp:
- Phải\, em cần gì sao?
Cười khe khẽ, cô tựa người vào lan can mà nhìn Tống Tử Ngôn:
- Anh lại đây em nói cho.
Giọng nhẹ nhàng, cô vẫy tay mà nói với Tống Tử Ngôn.
Trước cử chỉ mà cô vừa làm, Tống Tử Ngôn khẽ cười một cái rồi hơi cúi đầu xuống một chút nhưng điều anh không ngờ nhất là cô lại bạo như vậy.
Tống Tử Ngôn vừa mới cúi đầu xuống một chút, cô đã đưa tay giật lấy cà vạt của anh, kéo anh lại kề sát mặt mình khiến anh tròn mắt.
- Em nói xong anh đừng ngạc nhiên quá nhé\, Lương Uyển Nhi chính là Phương Linh Nhi.
Ghé sát vào tai của Tống Tử Ngôn, cô giọng rất nhỏ mà nói, sau đó buông cà vạt của anh ra.
Khoảnh khắc nhìn Tống Tử Ngôn, cô có chút ngạc nhiên khi thấy mặt anh có chút sắc đỏ, hình như là đang ngại.
- Bảo bối\, dạo này em bạo quá ha.
Quyến rũ như vậy\, không sợ anh ăn em sao?
Bất thình lình, Tống Tử Ngôn đưa tay vòng qua eo ôm cô rồi kéo cô sát lại gần mình khiến cô giật mình, mắt trong vài giây tròn xoe lại, đơ trong vài chục giây.
Giọng nói vừa mê hoặc vừa quyến rũ của Tống Tử Ngôn khiến cô thích thú, hùa theo mà kết hợp trêu đùa anh:”
- Ăn em? Thịt của em không mềm đâu\, vừa dai vừa nhiều mỡ.
Hơn nữa\, anh dám sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...