10/ 08/ 3049
- Ngôn?
Giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn của cô vang lên làm Tống Tử Ngôn giật mình quay lại, Destroyer cũng dựa theo tình hình tắt màn hình hiển thị trước mắt anh đi.
Ánh mắt mơ màng như thể vẫn đang nửa mơ nửa tỉnh, cô nhìn lên khuôn mặt bị ánh sáng chói lóa làm cho mờ ảo không thể nhìn rõ của Tống Tử Ngôn.
- Bảo bối\, ngoan\, ngủ đi\, anh vẫn luôn ở đây\, vẫn mãi ở bên em.
Cúi đầu xuống gần tai cô, Tống Tử Ngôn khe khẽ vỗ vai ru cô ngủ tiếp, giọng vừa nhỏ vừa trầm nhưng đối với cô lại rất đỗi quen thuộc.
Giọng nói của Tống Tử Ngôn vừa vang lên, cô tuy không nghe rõ nội dung câu nói là gì nhưng có thể nhận được anh vẫn đang ở bên, cô liền an tâm, chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa.
Nhìn người con gái xinh đẹp kiều diễm nằm gối đầu lên chân của mình, đầu khẽ nghiêng, nét mặt đầy bình yên, những điều vướng bận trong lòng Tống Tử Ngôn phút chốc như cơn sóng thần được trấn áp, yên tĩnh bình lặng trở lại.
" Oh the candlelight shimmers in the night
We promise our love with glasses of wine
I will always be here to protect and hold you tight
Cause you’re the only one who trusts me
The only thing I’ve been dreaming of
Is to be in love with you till the end
Though reality isn’t that dazzling anymore
It’s alright if you’re still here....."
Giọng nhẹ nhàng, Tống Tử Ngôn khẽ khẽ cất lên giai điệu của bài hát " Aloha" mà cô yêu thích.
Bản thân bài hát này vốn đã rất nhẹ nhàng nhưng chuyển qua Tống Tử Ngôn hát, giai điệu tưởng chừng không thể êm dịu và nhẹ nhàng hơn nữa.
Ngày trước, mỗi lần cô ngủ trưa bên cạnh Tống Tử Ngôn, anh vẫn thường hát lên một giai điệu và luôn là một giai điệu quen thuộc để ru cô ngủ, để cô yên tâm ngủ mà không phải lo sợ gì nữa.
Thói quen đó dường như đã ngấm sâu vào tận linh hồn, xương tủy của Tống Tử Ngôn, vì thế mà cứ mỗi lần thấy cô ngủ trong khi âm thầm theo dõi để bảo vệ cô, cho dù cô không thẻ nghe thấy, anh vẫn thường khe khẽ ngâm nga giai điệu này.
Bây giờ, cuối cùng Tống Tử Ngôn cũng có thể đường đường chính chính hát lên giai điệu ấy, giai điệu mà cô yêu thích.
- Thiếu gia.
Một lúc sau, Tống Tử Ngôn vẫn còn ngâm nga giai điệu êm ái kia thì lại có người đến.
Biết được thời điểm này không thể nói to, người kia đã cố ý điều chỉnh giọng thật thấp và nhỏ.
Miệng vẫn hát khe khẽ, Tống Tử Ngôn tay vẫn vỗ vai cô nhè nhẹ, dùng ánh mắt liếc về người đến, ra hiệu cho cậu ta nói.
Đệ Tứ - người đến nhận được dấu hiệu liền hiểu ý, đến gần Tống Tử Ngôn thêm vài bước mà nhỏ giọng bẩm báo:
- Thưa Thiếu gia\, Tập đoàn Diên Phong đã đến rồi ạ\, đang chờ ngài ở phòng họp của Tập đoàn để ký hợp đồng.
Một bên lông mày khẽ nhíu xuống, Tống Tử Ngôn dùng tay còn lại ra ám hiệu cho Đệ Tứ:
" Dời lịch đi."
Lúc nhìn ám hiệu mà Tống Tử Ngôn đưa ra, Đệ Tứ lại phát hiện ra rằng tay anh dã bị thương, lo lắng mà hỏi:
- Thiếu gia\, tay ngài...?
Nhìn xuống tay mình, Tống Tử Ngôn bấy giờ mới phát hiện rằng tay mình đã bị thương nhưng có lẽ không tổn thương đến gân cốt nên anh không cảm nhận thấy hoặc có thể nói là đã cảm nhận thấy nhưng vì đã quen với đau đớn rồi nên anh mới không để tâm đến nó.
Lắc đầu khe khẽ, Tống Tử Ngôn ý muốn nói với Đệ Tứ rằng không sao nhưng chợt nhớ ra rằng bây giờ đã có cô, không thể đẻ mặc vết thương không lo đến để cô trông thấy rồi lại lo lắng, anh lại ra thêm một ám hiệu:
" Mang hòm thuốc đến băng bó qua cũng được."
Nhận thấy sự thay đổi của Tống Tử Ngôn, Đệ Tứ cũng vui mừng thay, khẽ cười:
- Vâng\, Thiếu gia.
Cúi đầu thêm một lần, Đệ Tứ nói xong lui xuống, rất nhanh đã quay lại với hòm thuốc trên tay.
Vừa giúp Tống Tử Ngôn xử lý vết thương, Đệ Tứ vừa nghĩ ngợi trong đầu.
Trước đây, Đệ Tứ luôn đi theo Tống Tử Ngôn, kể từ ngày mà cô mất đi trí nhớ, cậu ta đã vô số lần trông thấy anh trên người mang đầy vết thương nhưng không quan tâm đến, không buồn chữa trị nếu vết thương không phải đến mức chí mạng.
Những vết thương đó tuy không đến mức khiến người ta mất mạng nhưng có nhiều vết thương tổn thương đến gân cốt, nhiều vết thương rất sâu mà quả thực cho dù không chữa trị thì dăm bữa nửa tháng cũng sẽ dần phục hồi nhưng nếu không chữa trị thì sẽ vô cùng đau nhức.
Cái đau đớn mà những vết thương đó mang lại, người thường không có mấy ai chịu nổi nhưng Tống Tử Ngôn ngoài mặt lại không biểu hiện ra đau đớn một chút nào, tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu lý do vì sao.
Trái tim rốt cuộc đã đau đến mức như thế nào thì con người kể cả khi nhận vô số vết thương mà vẫn không thể cảm nhận nổi đau đớn nữa chứ?
- Thiếu gia\, ngài uống ngụm nước đi\, nghỉ ngơi một lát đi\, hát lâu vậy rồi cũng thấy khô cổ.
Nếu giọng của ngài khàn rồi\, họng rát rồi thì không hát được đâu\, hát cũng không hay đâu.
Gạt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, Đệ Tứ sau khi băng bó cho Tống Tử Ngôn xong thì đưa cho anh một chai nước.
Hiểu rõ tâm ý của Tống Tử Ngôn, Đệ Tứ liền ra một chiêu bài khiến anh cũng cảm thấy đúng mà nghe theo.
Cổ thì khô rồi nhưng quả thật cho dù Đệ Tứ có nhắc, Tống Tử Ngôn cũng không có ý định dừng hát nhưng vì câu ở vế sau của Đệ Tứ, anh cũng dừng lại mà uống một ngụm nước.
Quả thật nếu như giọng khàn đi rồi, Tống Tử Ngôn lại sợ cô không muốn nghe anh hát nữa nên nghĩ cho tương lai, anh cũng phải bảo toàn giọng của mình.
Nhìn Tống Tử Ngôn nghe theo lời mình mà uống nước xong ngừng lại một chút, Đệ Tứ bất giác thấy vui vẻ.
Đệ Tứ cho dù đã lợi dụng điểm yếu của Tống Tử Ngôn để dụ anh nhưng không ngờ rằng anh thật sự sẽ nghe theo như vậy.
" Xem ra về sau lại có cách để khuyên can Thiếu gia rồi.
Nhị Thiếu Phu nhân, người quả nhiên là phúc tinh mà."
Nhìn vào cách làm của Tống Tử Ngôn hôm nay, Đệ Tứ liền cười khẽ mà nảy ra một ý tưởng rất thú vị.
Cầm hòm thuốc đứng lên, Đệ Tứ cúi đầu khẽ:
- Thiếu gia\, tôi lui xuống trước\, không làm phiền ngài nữa.
Gật đầu khẽ, Tống Tử Ngôn đặt chai nước xuống bên cạnh, nhìn cô mà cười khe khẽ.
Nụ cười nhẹ nhàng của Tống Tử Ngôn xuất hiện nhưng Đệ Tứ lúc quay đi cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua một cái thôi.
Lúc trước nghe những người khác nói về sự thay đổi của Tống Tử Ngôn từ khi cô quay lại.
Đệ Tứ còn không tin nhưng nay được tận mắt chứng kiến, cậu ta lại không thể không tin vì điều này đã quá rõ rệt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...