Tiểu Thư Tinh Nghịch

_ Tiểu Thư! Ăn từ từ thôi.
Tiểu Minh gắt nhỏ, nhưng Tiểu Thư cứ vẫn vô tư ăn. Tiểu Minh liếc yêu cô:
_Háu ăn như vậy không biết Công Nguyên thương chỗ nào?
Tiểu Thư ngừng nhai:
_Chị lấy đi rồi biết.
_Vô duyên! Ai ham có chồng như cô.
_Chị Hai! Chị có giành cái phòng của em không đó.
Tiểu Minh gõ lên đầu em gái:
_Nó vẫn còn nguyên chờ em bị chồng đuổi về tá túc.
Thư cong môi:
_Ðuổi hả? Còn lâu.
_Mới nấu một bữa ăn đã làm em phát sốt. Ðể xem em chịu đựng được bao lâu.
Thư hạ giọng:
_Ở bên ấy, em sinh ra lắm tật.
Tiểu Minh tròn mắt:
_Tật gì?
_Nhiều lắm! Anh Nguyên hay nói là em giống luật sư.
Tiểu Minh bật cười:
_Có nghĩa là em hay cãi và bàn ra.
_Dĩ nhiên, cái nào nhắm không kham nổi thì bàn ra.
_Em có làm mọi người khó chịu?
_Tâm phục, khẩu phục luôn.
_Hèn gì ba luôn khen em!
Tiểu Thư phụ Tiểu Minh dọn dẹp xong, cô xách cây lược tha thẩn trong vườn. Ngồi lại chiếc xích đu dưới dàn thiên lý, cô đưa cây lược lên chải tóc. Tóc cô đã dài chấm vai, cô khẽ mỉm cười.
Có tiếng chuông cửa và mở cổng, Tiểu Thư không buồn để ý. Cô luồn tay vào mái tóc, mắt nhắm nghiền nghe tiếng là xào xạc rơi.
Tiểu Thư đâu hay có người đứng ngắm cô trong tư thế ấy một cách say mê và bỗng ước ao làm hoạ sĩ để vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp này.
_ Tiểu Thư!
Cô mở choàng mắt. Hoài Hiếu đã đứng trước mặt cô. Cô nhìn anh:
_Sao anh biết tôi ở đây?
_Nếu anh muốn biết, không ai ngăn được anh.
_Anh đến đây làm gì? Mời đám cưới hả?
Hiếu nhìn sâu vào mắt cô. Cô phát hiện hôm nay anh không đeo kính và đôi mắt anh rất đẹp. Cô như chìm nghỉm trong đôi mắt ấy, giọng anh êm như gió thoảng:
_Nếu có đám cưới, cô dâu phải là em.
_Anh không nên đùa như thế.
_Anh nói rất thật lòng.
Tiểu Thư cắn nhẹ bờ môi, trái tim cô thắt lại lỗi nhịp. Lòng cô lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ mỗi lúc mỗi nhiều hơn.
_ Tiểu Thư!
Thư lắc đầu cố xua đi cảm giác lạ đó.
_Gì hả?
_Em để tóc dài à?
Thư đưa tay lên túm tóc lại:
_Tôi định đi cắt đây.
_Ðừng em!
_Tại sao tôi lại phải nghe lời anh?
_Vì anh biết, em cũng yêu anh!
Một cảm giác khác lại xuất hiện. Lần này nó rõ ràng hơn, cô lạnh toát sống lưng, toàn thân như run nhẹ:
_Anh nói bậy bạ gì đó.
Hiếu bước tới gần cô hơn, cô muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không sao nhấc lên được. Nó như được chôn tại chỗ.
_Em để tóc vì anh?
_Làm gì có.
_Em có muốn anh đọc bài thơ này không?
_Tôi không rảnh để nghe thơ với thẩn.
Mặc cô cố tình chống đối, Hoài Hiếu vẫn cứ đọc:
“Mái tóc ngày xưa em cắt ngắn
Từ khi yêu anh, thôi cắt ngắn để dài”.
Tiểu Thư bịt hai tai lại:
_Ðừng đọc nữa, thật là vớ vẩn.
Hoài Hiếu không buông tha cô:
_Hãy sống thật lòng mình đi Thư! Em không nên o ép mình làm những gì em không thích. Nếu yêu, cứ bảo là yêu, không nên lẩn tránh vì càng lẩn tránh tình yêu càng hiển hiện.
Tiểu Thư nén xúc động, cô chống chế:
_Anh đừng nói chuyện yêu đương với một cô gái có chồng như tôi.
_Em cứ lấy Nguyên ra làm bình phong để khước từ anh. Tại sao em không dám nói lên tiếng nói của lòng mình.
_Tôi không có gì để nói.
_Em vẫn còn giận anh.
_Tôi có cái quyền đó sao?
_Em có! Em có thể mắng anh, thậm chí đánh anh nhưng không được hiểu sai về anh. Thy Nga đến khóc với anh là gia đình đòi gả cô ấy cho người khác. Cô ấy vì Nguyên đã có vợ nên nhờ anh đến nhà nhằm trì hoãn vụ ép hôn để chờ đợi Công Nguyên. Anh vì Nguyên, vì em mà giúp cô ấy. Không ngờ em lại hiểu lầm anh.
_Anh đính chính để làm gì?
Nguyên thở dài:
_Trước lúc đi xa, anh muốn nói cho em thông tư tưởng, để đừng oán hận anh.
Tiểu Thư lo lắng:
_Anh đi đâu?
_Ra nước ngoài.
_Tại sao phải làm vậy?
Giọng Hiếu buồn rầu:

_Anh đang dùng dây tự trón mình. Thy Nga vì chuyện hôm đó cứ đeo bám theo anh. Mẹ anh biết chuyện nên bắt anh chọn lựa. Một là cưới Thy Nga sẽ ở lại, hai là theo mẹ anh về bên Úc. Thy Nga biết anh yêu em nên khẩn thiết yêu cầu anh cưới cô ấy để được ở lại sẽ có cơ hội gặp em. Nhưng anh đã quyết ra đi vì anh không thể cưới người mà anh không yêu.
Tiểu Thư xúc động, cô mân mê cây lược trong tay:
_Anh muốn xa Thư?
_Anh không còn cách lựa chọn.
Thư hờn dỗi:
_Nếu anh ra đi, mãi mãi Thư không tha thứ cho anh.
_Em chấp nhận để anh cưới Thy Nga?
Thư trừng mắt:
_Anh khiêu khích Thư hả?
_Vậy anh phải làm gì bây giờ?
Tiểu Thư cười:
_Anh đừng ở đó giở trò mèo khóc chuột. Hoài Hiếu một khi không muốn có trời cản.
Hiếu vuốt mũi cô:
_Hiểu anh chỉ có em.
_Nhưng có một chuyện em không hiểu.
Hiếu âu yếm nhìn cô:
_Chuyện gì?
_Ðôi mắt anh đẹp vậy, tại sao cứ làm ra vẻ cận nặng.
Hiếu bật cười:
_Vì nó quá đẹp nên anh sợ các cô gái sẽ đeo bám vào anh. Ðeo kính để chống các cô quấy rối.
_Xì, tự tin quá!
Xoay mặt cô nhìn vào anh. Anh nói:
_Không tin, em nhìn xem.
Tiểu Thư giẫy nảy:
_Buông em ra.
Tiếng cô cười khúc khích. Hoài Hiếu còn trăn trở vì con đường anh đi có Công Nguyên chắn lối.
Mình đi thư viện đi Thư!
_Không vui chút nào.
_Ðọc sách sẽ có ích cho kiến thức. Em cứ uống sữa và ngủ sẽ trở thành bé bự cho xem.
Thư dẫu môi:
_Anh có dám thi chạy bộ với em không?
_Anh mà sợ bé con như em.
_Ðừng có hối hận nhé!
Tiểu Thư chạy vụt vào nhà, lúc sau quay ra với bộ đồ thể thao gọn đẹp, tóc buộc cao như đuôi gà.
_Ði thôi!
Hoài Hiếu đưa cô đến sân vận động. Cô nhanh chóng khởi động chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Hoài Hiếu cởi đồ dài, anh có thân hình cường tráng với cơ bắp thật đẹp. Tiểu Thư có chút ngưỡng mộ.
_Anh chấp em đấy. Một, hai, ba…
Tiểu Thư phóng vụt đi, Hiếu đuổi theo sau lưng cô và anh cứ giữ khoảng cách ấy. Gần đến mục tiêu, Hiếu băng người tới trước, anh đứng dang hai tay đón cô. Cô dúi vào lòng anh, vòng tay anh khép kín.
Thư phụng phịu:
_Anh không nhường em!
Tì cằm lên đầu cô. Anh cười:
_Ðể cho em thắng, em sẽ bảo anh không thật lòng.
Thư dùng tay ra dấu:
_Dù sao em cũng thua anh cái đầu.
Hiếu phì cười:
_Dù có cao hơn em cái đầu nhưng vẫn bị cái đầu em chi phối.
_Người ta bảo vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả không sai.
Hiếu dúi hộp sữa vào tay cô:
_Có ngày gãy cả móng đó.
Chợt nhớ, anh nâng bàn tay cô lên:
_Hôm đó nghe em đứt tay mà anh xót cả ruột.
Thư rụt tay lại:
_Thôi đi! Em không muốn làm tiểu thư như gì gì anh nói đó đâu.
_Anh đùa thôi! Như Nguyên nói muốn đổi bữa ăn ngon cũng nên đổ chút máu. Có vậy mới quí thành quả mình làm ra.
Cô lườm anh:
_Em thấy anh có quý gì đâu, ăn vô tội vạ.
_Em khổ công làm nếu không cố ăn cho hết, em sẽ buồn hơn.
_Không ai nói lại cái miệng anh.
_Cái miệng anh nói em từ giận thành thương luôn.
Thư quay người:
_Ai nói thương anh bao giờ.
_Nếu vậy anh cưới Thy Nga nhé!
Thư lè lưỡi:
_Anh hù em hả?
_Cưới ai thì cưới, nhưng không được bỏ em à nha!
Tiểu Thư đấm vào lưng anh túi bụi:
_Dám chọc em.
Vừa gieo mình xuống giường, giọng nói Công Nguyên đã gay gắt:
_Cả ngày nay cô đi đâu hả?
Tiểu Thư nhẹ xoay người lại, đôi mắt đang tràn đầy niềm vui chạm phải cái nhìn sắc lạnh của anh. Cô quay đi:
_Tôi về nhà thăm mẹ.
_Sau đó?
_Ði chơi!
_Với ai?

Tiểu Thư quay phắt lại:
_Anh có biết là mình quá đáng không?
_Nhưng tôi có nói với cô rồi, từ nay về sau cô làm gì, gặp ai, cô phải thông qua tôi.
Ðôi mắt Thư toé lửa:
_Anh đã can thiệp quá sâu vào đời tư của tôi. Tôi không đồng ý về điều đó.
Ðút hai tay vào túi quần, Nguyên đi tới đi lui, vẻ mặt căng thẳng:
_Tôi quan tâm cô, không đúng à?
_Thái độ đó là hạch sách chứ không phải quan tâm. Tôi không cần anh quan tâm.
_Nhưng tôi muốn biết những gì xảy ra xung quanh cô. Nếu ba mẹ có hỏi tôi có bổn phận trả lời.
Tiểu Thư có vẻ dịu lại. Cô đáp ngang ngang:
_Ði chơi với Hoài Hiếu.
Giọng Nguyên lại gay gắt:
_Anh ta đưa cô đi đâu, hai người nói gì?
Thấy cái trừng mắt của Tiểu Thư, Nguyên im bặt. Tiểu Thư trả đũa:
_Còn anh? Hôm nay có tiếp chị Hương của anh không?
Nguyên liếc cô:
_Cô ăn nói đi đâu hả? Tôi gọi cô ấy là chị đó.
Thư bĩu môi:
_Chị là phép lịch sự thôi, tôi thấy cô ta bám theo anh như…
Nguyên nạt:
_Cô bắt đầu giở giọng đó ra với tôi à? Cô liệu cái hồn cô đó, bằng không…
Tiểu Thư quát to:
_Bằng không thế nào?
_Ðừng hòng đụng vào tờ giấy ly hôn.
Mặt Tiểu Thư đỏ bừng:
_ Tiểu Thư này đến đây được thì ra đi được. Tôi mà muốn đi, một ngàn giấy đăng ký kết hôn cũng không ngăn được chân tôi.
_Cô nói ngang hả?
_Là anh ngang trước.
_Với tôi, cô không một lần dịu ngọt.
Thư nghiêng đầu:
_Anh muốn nghe tôi nói dịu ngọt. Anh thích làm con ruồi chết vì mật?
Nguyên xua tay:
_Ðủ rồi! Chồng cô bắt đầu trở thành con ruồi bẩn thỉu, còn cô? Cô sẽ là trái cây oi thối cho con ruồi ấy bâu vào đấy.
Tiểu Thư cố ngăn tiếng cười, cô đỏ mặt tía tai.
_Muốn cười cứ cười làm gì mà nén lại. Cô làm như cô sợ tôi lắm vậy.
Tiểu Thư ôm bụng cười, cười chảy cả nước mắt. Ðưa cho cô tờ khăn giấy, anh nói:
_Cười xong chưa?
_Rồi!
_Rồi thì ngủ đi! Ngày mai phải đi xuống công trình đó.
_Tôi hay anh?
_Cả hai.
Ném cái gối và cái mền cho anh. Tiểu Thư trăn trở, lâu lắm cô vẫn chưa ngủ được. Tiếng Nguyên hỏi vọng lên:
_Không ngủ được hả?
_Ừm!
_Chắc đang nhớ hắn?
_Hình như tôi hiểu lầm anh ấy.
_Vậy à.
_ Thy Nga không thật lòng với anh ấy mà chỉ lợi dụng anh ấy thôi.
_Tôi biết rồi.
Tiểu Thư nhỏm dậy:
_Sao anh không nói với tôi.
Nguyên biết mình lỡ lời, anh im bặt. Tiểu Thư lại ầm ĩ:
_Tôi không ngờ anh là kẻ xấu xa. Anh nhỏ mọn, ích kỷ, anh không muốn tôi đến với anh ấy nên anh giấu nhẹm mọi chuyện. Anh làm tôi đau khổ vì hiểu lầm anh ấy. Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Công Nguyên!
Cái gì Tiểu Thư vớ được đều nhắm người Công Nguyên bay tới. Anh không đáp trả, lẳng lặng sắp xếp.
_Tôi xin lỗi.
_Anh đừng nói những câu vô bổ này. Anh tưởng anh làm vậy là tôi sẽ quay lại cầu xin anh ban cho tôi chút tình yêu sao? Giả thì suốt đời này dù anh có cố tình ràng buộc thì vẫn giả mà thôi.
Cô leo giường nhún người thật mạnh như trút bỏ giận hờn rồi cô người, nhắm mắt.
Nguyên chờ cho cô ngủ thật sâu, anh rón rén lên gối đầu cô lên, đặt cô nằm ngay ngắn, kéo mền đắp cho cô cẩn thận. Nỗi ân hận giày vò tim anh. Anh càng cố gắng thì anh càng đẩy cô xa anh hơn. Giả là giả, giả không thể là thật sao Tiểu Thư?
Mới sáng sớm, Khánh Băng đã chạy tìm mẹ, hét toáng lên:
_Mẹ! Mẹ ơi!
Bà Hà hốt hoảng:
_Chuyện gì?
Khánh Băng lôi bà lên phòng Công Nguyên, cánh cửa khép hờ. Bà thối lui, mắng con gái:
_Cái con này! Sao vô duyên dám nhìn lén vào phòng anh Hai.
Khánh Băng khe khẽ:
_Mẹ nhìn đi!
_Không! Ai lại làm thế.
_Mẹ! Một chút thôi!
Bà bị Băng làm cho tò mò, bà ghé mắt nhìn vào. Mặt bà biến sắc:
_ Công Nguyên!

Tiếng kêu của bà vừa dứt là bà đẩy cửa bước vào. Công Nguyên ôm nhanh mền gối nhảy lên giường. Anh nhìn mẹ càu nhàu:
_Sao mẹ lại vào phòng con?
Nghe ồn ào, Tiểu Thư dụi mắt:
_Cái gì vậy?
Nhìn thấy tấm thân trần to bè của Nguyên án trước mặt mình, cô co rúm người lại:
_Tại sao anh lại ngồi đây?
Tiếng quát của Tiểu Thư như giọt nước làm tràn ly. Bà Hà nói to:
_Hai đứa ra ngoài gặp mẹ!
Tiểu Thư vừa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô luýnh quýnh như gà bị mắc tóc.
_Cô làm gì như con lăng quăng vậy?
Thư xoa hai tay vào nhau:
_Lần này tiêu rồi, tại sao anh vô ý vậy hả?
Nguyên ném cái gối lên trên đầu giường:
_Cũng tại cô cả.
_Tại tôi?
_Cô làm tôi nổi điên, quên hết mọi chuyện.
_Bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau. Anh tính sao?
_Tuỳ cô.
_Anh nói vậy mà nghe được hả?
_Ừ, thì cô cứ đổ trút hết cho tôi, hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con mà.
_Nhưng lần này mẹ anh nhắm vào tôi.
_Càng hay.
_Sao hả?
_Sẵn dịp đổ lỗi cho tôi rồi xin ly hôn luôn.
_Anh…
Ném cho cô bộ đồ, anh bước ra ngoài:
_Tôi dùng nhà vệ sinh bên ngoài.
Tiểu Thư đứng ngây người. Cô chưa biết phải làm sao?
_Còn đứng đó.
Nghe Nguyên nhắc, cô lật đật phóng vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt nghiêm khắc của bà Hà khiến cho cái đầu cứng như đá của cô mềm nhũn ra.
_Con chào mẹ!
_Hai đứa ngồi xuống đó.
Tiểu Thư riu ríu. Nguyên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
Bà Hà nạt:
_Buông ra.
Nguyên chưa chịu buông, nhưng Thư đã rút tay mình lại.
_Con nói đi! Tiểu Thư!
Nguyên đỡ lời:
_Mẹ muốn cô ấy nói gì?
_Mẹ không hỏi con. Tiểu Thư nói đi, hai đứa giận nhau à?
Thư lúng túng:
_Dạ, không.
_Vậy mẹ hiểu sao về chuyện kẻ nằm trên giường, người nằm dưới đất?
Nguyên chen vào:
_Con thích ngủ dưới đất.
_Con hoàn toàn bịa đặt. Từ nhỏ con đã không thể ngủ dưới đất vì con sợ cảm giác lành lạnh của nền gạch. Sở thích này phát sinh bao giờ?
Ðôi mắt Tiểu Thư ngân ngấn nước, Nguyên vội nói:
_Mẹ à! Mỗi lần say trong người con nóng nảy nên con nằm dưới gạch át. Mẹ đừng làm vợ con sợ.
Nhìn thấy giọt nước mắt long lanh trên má Tiểu Thư, bà dịu giọng:
_Mẹ không có ý làm khó tụi con. Mẹ sợ tụi con cắn đắng với nhau mà ảnh hưởng hạnh phúc gia đình. Còn Tiểu Thư, nếu con ở chung nhà với ba mẹ cảm thấy e ngại, mẹ sẽ bàn tính với ba cho hai con ở riêng.
Mặt Tiểu Thư không lộ vẻ buồn hay vui. Nguyên quẹt nước mắt cho cô:
_Ðừng khóc nhè nữa. Mẹ chỉ lo thôi, không làm em khó xử đâu.
Bà Hà gật đầu:
_Con đừng sợ, vợ chồng cứ mãi giữ kẽ sẽ không mặn nồng. Hai đứa cũng nên sinh ẹ một đứa cháu đi!
Ðôi má Tiểu Thư đỏ lựng, Nguyên cười:
_Mẹ! Tiểu Thư còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nuôi con. Vài năm nữa hãy tính.
_Trong nhà có trẻ con sẽ vui hơn, vợ chồng có con, sợi dây tình cảm sẽ gắn bó hơn. Tụi con đừng câu nệ, mẹ sẽ lãnh phần nuôi cháu.
_Mẹ! Mẹ làm Tiểu Thư mắc cỡ rồi kìa!
_Con cứ nói thay nó, biết đâu nó cũng thích trẻ con thì sao.
Nguyên trố mắt nhìn Tiểu Thư, cô bặm môi:
_Sau này hãy nói đi mẹ.
_Nhưng mẹ không muốn chờ lâu đâu đấy.
_Dạ!
Nguyên nắm tay cô:
_Tụi con đi làm nhé!
_Ăn sáng rồi hãy đi.
Nhìn đồng hồ, Nguyên nói:
_Trễ rồi, tụi con vừa đi vừa ăn.
Anh chạy nhanh về phòng, trở ra thảy cái túi cho Thư, anh hối:
_Ði em!
Tiểu Thư chào bà Hà rồi bị anh kéo tuồn tuột ra xa. Vừa thắt dây an toàn, anh vừa nói:
_Nghe mẹ nói, cô sướng lịm người hay sao mà ngơ ngẩn vậy?
_Tôi đang nghĩ.
_Nghĩ gì?
_Xin ẹ anh một đứa con.
Nguyên hiểu sai từ xin thành sinh.
_Cô nói sao?
Tiểu Thư trừng mắt:
_Xin con nuôi đó, làm gì mừng vậy?
Nguyên liếc cô:
_Lúc nãy sao không thấy cô nổi nóng?
_Anh có để cho tôi nói đâu.
Nguyên ngẩn người:
_Lại còn thế nữa. Nếu nói, cô nói gì?

Cái mặt cô ngơ ngác:
_Nói như anh đã dặn: Thưa mẹ! Sở dĩ anh ấy không ngủ trên giường với con là vì con trai mẹ có bệnh…
Nguyên cau mày:
_Cô lại cho tôi bệnh gì đây?
_Bệnh bất lực.
Nguyên tức muốn vỡ tim mà chết.
_Cô… thật độc ác, uổng công tôi nói tốt cho cô. Ngược lại cô trù cho dòng họ nhà tôi tuyệt tự.
Tiểu Thư dùng hai bàn tay vỗ vỗ vào má mình:
_Sắp được ở riêng rồi, sướng thật.
_Ðừng hòng đi ngang về tắt với tôi.
_Anh cũng đừng mơ có được ngày yên ổn với tôi.
Tiếng nhạc điện thoại vang lên như kéo hồn Tiểu Thư trở về thực tại. Cô mở bừng mắt: Ðiện thoại của Hiếu, chính anh đã cài tiếng nhạc này vào máy cô. Nhìn đồng hồ, mới qua mười hai giờ, cô lẩm bẩm: sao lại nhắn tin vào giờ này.
Cô mở tin nhắn, trên màn hình chiếc bánh sinh nhật lung linh. Tiểu Thư mỉm cười, mở tiếp cô đọc: “Mừng sinh nhật em, chúc em vui vẻ. Anh yêu em”.
Khẽ nhìn xuống đất, Công Nguyên đang ngủ say. Anh thật vô tình. Cô nhắn lại cho Hiếu:
_Sao biết ngày sinh của em?
Hiếu đáp lời:
_Em không cần hỏi tại sao. Anh chỉ muốn em vui là được rồi.
Thư bấm máy:
_Anh chưa ngủ hả?
_Vẫn chưa, anh nhớ em!
_Hãy ngủ đi! Ðôi mắt đẹp của em.
Tiểu Thư tắt máy, kéo mền trùm kín đầu. Cái bánh sinh nhật như theo cô vào giấc ngủ.
Cả ngày ở công trường với đầy nắng gió, cát bụi, Công Nguyên lầm lầm, lì lì. Tiểu Thư đang vui với niềm vui riêng đâu còn thời gian nói đến anh. Mà nếu có nói chắc sẽ làm anh tức giận hơn. Cô với anh như nước với lửa.
Buổi chiều, Nguyên đi ngang chỗ cô làm, buông một câu:
_Tối ăn mặc đẹp một chút, tôi có khách.
Thư cau mày:
_Tối hả?
_Mắc hẹn à?
Thư bặm môi:
_Khách nào?
_Không cần thắc mắc.
_Người gì khô khốc.
Cô nhái sau lưng anh. Hôm nay là sinh nhật người ta, không quà, không chúc mừng lại còn bắt người ta đi tiếp khách. Thật đáng ghét!
Tiểu Thư thay đồ, cô lựa bộ xấu nhất cho bõ ghét. Nguyên nhíu mày nhìn cô:
_Không sao, miễn người đẹp là được rồi.
Thư tức cành hông, cô đứng im chờ đợi, Nguyên hất hàm:
_Cô đợi tôi ra tay hả? Tôi sẽ biến cô thành đào hát cải lương đó.
_Trang điểm ư?
_Cô muốn để bộ mặt như xác chết đến nhà người ta sao?
_Nè! Khách là khách của anh, tại sao giống đem tôi đi bán quá vậy.
Nguyên bĩu môi:
_Ma nó thèm mua cô.
Vứt thỏi son lên bàn, Thư hằn học:
_Ði được chưa?
Suốt đoạn đường Thư không nói một câu nào. Công Nguyên mắt đăm chiêu, anh cũng mãi nghĩ đâu đâu. Ðậu xe, anh đích thân xuống mở cổng và cho xe vào sân. Anh lại mở cửa cho cô xuống rồi đi đóng cổng lại.
_Anh làm bảo vệ ở đây à?
_Ðừng nói nhiều, vào đi!
Tiểu Thư chùn bước:
_Sao tối om vậy?
Nguyên nắm tay cô đi thật rành rẽ trong đêm. Tiểu Thư có hơi sợ:
_Sao không có ai ở đây, anh đưa tôi đến đây làm gì?
Nguyên không nói, anh mở cửa, đèn được bật lên. Căn phòng tràn ngập ánh sáng. Tiểu Thư như lạc bước, cô mê mẩn ngắm nhìn, từ trong nhà đến ngoài sân được bố trí đèn hoa thật đẹp.
_Lên lầu đi!
Bước chân cô ngập ngừng, cô bỗng muốn trào nước mắt vì xúc động. Ngoài ban công một chai rượu đặt trong sô đá, hai cái ly đế cao, một lẳng hoa hồng, một cái bánh kem thật to và đồ nhắm linh tinh khác đang lập loè dưới ánh nến lung linh, huyền ảo.
_Happy birthday. Chúc sinh nhật vui vẻ.
Ðôi mắt Tiểu Thư khẽ chớp, cô lặng người vì cảm xúc. Công Nguyên nhắc:
_Thổi nến đi!
Tiểu Thư nhắm mắt cầu nguyện rồi chụm môi thổi tắt nến. Nguyên nhìn cô dưới ánh nến lung linh:
_Cô cầu nguyện gì vậy? Có thể cho tôi biết được không?
Tiểu Thư đong đưa mái tóc:
_Kể ra anh cũng tò mò thật, nhưng hôm nay tôi vui, tôi có thể cho anh biết. Tôi cầu cho đêm nay tôi và anh đừng cãi nhau.
Nguyên phì cười:
_Yên tâm đi! Tôi không tệ như cô tưởng đâu.
_Anh có thể nén giận được à?
_Tôi sẽ cố.
_Nếu tôi có quá đáng?
_Tôi không to tiếng với cô, nhưng…
_Sao hả?
_Tôi sẽ tát tai cô.
Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh. Anh cười, bật nắp rót rượu ra ly, đưa cho cô một ly, anh nói:
_Sinh nhật vui vẻ.
Hai ly chạm vào nhau, Nguyên uống cạn, Tiểu Thư còn ngập ngừng ghé môi.
_Một chút rượu không sao đâu.
Nhấp một chút, đôi má cô như phừng phừng đỏ. Cô cắt bánh, chọn phần có tên cô đưa cho anh. Anh ngạc nhiên, cô cười:
_Tôi biết anh chẳng mấy ưa tôi. Thôi thì nuốt cái tên tôi vào bụng cho đỡ tức.
Nguyên nghe lời cô nuốt vội cái tên cô vào, bỗng anh nhăn mặt, Tiểu Thư hốt hoảng:
_Anh sao vậy?
Nguyên nheo mắt tinh nghịch:
_Nó không vào bụng mà nó ngược lên tim.
Tiểu Thư lườm anh:
_Anh chuẩn bị đi, trái tim anh sắp thòng xuống rồi đó.
_Anh bằng lòng.
_Xem ra nghề luật sư không dành ình tôi.
_Sách có câu: gần mực thì đen, anh gần em không đen mới lạ.
Tiểu Thư đỏ mặt khi Nguyên đột ngột gọi em xưng anh ngọt xớt. Hắn định giở trò gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận