Translator: Nguyetmai
"Được rồi, vậy chúng ta đấu giá công bằng như ngươi muốn đi." Mộc Hàn Yên nhìn đoàn người xung quanh, suy nghĩ một lát rồi nói.
Nguyên Thiên Ba quá đỗi vui mừng, không ngờ sau đó Mộc Hàn Yên bổ sung thêm một câu: "Cứ lấy Hỏa Cẩm Lan mang đi như vậy, có vẻ như ta đang ức hiếp ngươi. Bỏ đi, cho ngươi một cơ hội!"
Nguyên Thiên Ba suýt chút nữa ngất đi: Cái gì gọi là có vẻ như ngươi ức hiếp ta, ngươi ức hiếp ta còn ít sao? Mặt ngươi dày như vậy sao? Lời này hắn cũng chỉ dám gào lên trong lòng, còn bên ngoài thì đến rắm cũng không dám đánh.
Mọi người xung quanh cũng bối rối, rốt cuộc tên công tử bột của Mộc gia này có chút quyết đoán nào không vậy? Định chọc tức chết mọi người sao?
Không ai để ý rằng, khi nói những lời này, khóe miệng Mộc Hàn Yên hiện ra một nụ cười đầy xảo trá.
Mộc Nam nháy mắt, tên quản sự kia đến hội ý rồi mời đám người Mộc Hàn Yên, Nguyên Thiên Ba, Xa Hạng vào phòng đấu giá. Mộc Nam không biết Mộc Hàn Yên đang có ý gì, có điều chỉ cần cuộc đấu giá này tổ chức tại phòng đấu giá Nam Mộc của hắn thì hắn có thể thu được một khoản tiền. Tuy là không nhiều lắm, nhưng dẫu sao muỗi tuy nhỏ vẫn là thịt, có tiền mà không biết kiếm không phải là đạo lý của người làm ăn.
"Các vị, theo quy tắc của phòng đấu giá Nam Mộc, trước tiên cần đem Hỏa Cẩm Lan này đi giám định..." Vừa tới phòng đấu giá, tên quản sự kia liền nói.
Của hiếm có trên thế gian là vô số, không phải ai cũng nhận ra được, bởi vậy phòng đấu giá liền có quy định này, trước khi đấu giá phải tiến hành giám định. Phí giám định do người bán thanh toán, tuy nhiên ở phòng đấu giá Nam Mộc lại không như vậy. Số tiền này là do người mua trả, hơn nữa giá cả sẽ tính thành ba tầng.
Món đồ đấu giá có giá sau cùng càng cao thì phí giám định thu được cũng càng cao.
Nghe có vẻ không phải quá là hợp lý, nhưng theo như Mộc Nam nói, dẫu sao tốn tiền thì cũng tốn rồi, nhiều hơn chút nữa cũng chẳng thấm vào đâu. Nếu ngươi thấy cao, ngươi có thể không giám định, có điều ngộ nhỡ vớ phải đồ rởm, đừng có trách phòng đấu giá chúng ta là được.
Không thể phủ nhận ý tưởng của Mộc Nam rất có đạo lý, người thực sự muốn bỏ tiền ra đấu giá đều là những người nhất định phải đoạt được, cũng không quá để ý đến ba tầng phí giám định. Mà người bán lại có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, tất nhiên sẽ mang ơn thương hội của Mộc Nam. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho các tiểu thương chạy đến thương hội Nam Mộc như ong vỡ tổ.
"Không cần, ta biết quy củ của các ngươi, cứ bắt đầu luôn đi." Nguyên Thiên Ba cắt lời tên quản sự. Hắn ta sợ đêm dài lắm mộng, hơn nữa ngộ nhỡ tên công tử bột Mộc Hàn Yên này không nhịn được lại phát tác không đấu giá với hắn ta nữa thì sao? Người khác không biết, chứ bản thân hắn ta cũng là dạng công tử bột ăn chơi trác táng, chẳng nhẽ không biết loại người như vậy sao? Nói trở mặt là trở mặt luôn, bất chấp thể diện là bất chấp luôn. Có thể nói kiểu người tự mình biết mình như Nguyên Thiên Ba khiến người ta chẳng biết là nên khóc hay nên cười.
"Vậy cũng được, chẳng qua là nếu như cây Hỏa Cẩm Lan này..." Tên quản sự vẫn rất có trách nhiệm, vừa nghe nói phí giám định sắp mất liền nhanh chóng đe dọa vài câu.
"Ta nói ngươi có thôi đi không? Còn phí lời nữa ta đánh ngươi bây giờ, nhanh bắt đầu đi." Chỉ cần không phải là Mộc Hàn Yên, với người khác Nguyên Đại công tử vẫn có khí thế lắm.
Mộc Hàn Yên cười thầm, cái tên Nguyên công tử này sợ mình đổi ý hay sao? Đúng là khi khẩn cấp gặp phải hố, chưa nhìn thấy hố đã vội vàng nhảy luôn rồi.
"Vậy bắt đầu thôi. Giá khởi điểm bao nhiêu? Xin vị công tử này định giá." Tên quản sự không dọa tiếp nữa, liền nói với Xa Hạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...