Translator: Nguyetmai
Xa Hạng tuyệt vọng nhìn Mộc Hàn Yên, hắn không sợ Nguyên Thiên Ba, mặc dù tên đó cũng không phải là kẻ tốt lành gì nhưng ít nhiều còn coi trọng thể diện. Cứ xem như lấy lý do siết nợ mấy trăm lạng bạc thì cũng không phải là cướp trắng trợn, chỉ cần hắn chết cũng không buông thì Nguyên Thiên Ba cũng không dám đánh hắn chết thật.
Nhưng với Mộc Hàn Yên thì khác, chỉ cần là người của thành Hắc Thạch, ai mà không biết hắn là Đại công tử của nhà Thành chủ, nếu như bị hắn đánh chết, ai dám ra làm chủ kêu oan.
Hắn không tin Thành chủ đại nhân có thể vì đại nghĩa mà hy sinh tình thân, nếu muốn hy sinh thì đã hy sinh từ lâu rồi, có thể chờ đến hôm nay?
Xong rồi, Hỏa Cẩm Lan này nhất định không giữ được rồi. Xa Hạng thậm chí còn hối hận, sớm biết như thế không bằng gán nợ cho Nguyên Thiên Ba quách đi cho xong, giờ gặp phải tên công tử bột nhà họ Mộc này còn ác độc hơn, nhất định là mất trắng luôn rồi.
Trong lòng tuyệt vọng, Xa Hạng lấy Hỏa Cẩm Lan ra.
Gió nhẹ thổi qua, một cây hoa lan nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lay động. Lá cây đỏ rực như ánh lửa chập chờn, vô cùng diễm lệ.
Nguyên Thiên Ba thở dồn dập, đây chính là Hỏa Cẩm Lan. Nghe nói chỉ cần dùng một cây có thể bù đắp được mười năm tu luyện, nếu như thể chất bản thân và công pháp có thêm sự hỗ trợ của Hỏa Cẩm Lan thì hiệu quả thậm chí còn cao hơn.
Thần sắc của Mộc Hàn Yên vẫn bình tĩnh như thường, sau khi quan sát kỹ, trong lòng có chút nghi ngờ: Không đúng, Hỏa Cẩm Lan này không đúng. Kiếp trước, nàng đã từng gặp một cây Hỏa Cẩm Lan, tuy bề ngoài trông cũng tương tự, nhưng mùi hương lại hoàn toàn không giống. Hơn nữa, nếu là Hỏa Cẩm Lan chân chính, cho dù có đứng cách xa một trượng cũng khiến người ta cảm thấy một dòng khí nóng rực. Cây này lại không thấy gì, đây không phải là Hỏa Cẩm Lan!
La bàn chiêm tinh khẽ rung động: Thủy Cẩm Lan… Long Huyết Thạch.
Mộc Hàn Yên thoáng nhìn thấy mấy chữ này, trong đầu đã đoán được chuyện gì xảy ra.
"Mộc Hàn Yên, cây Hỏa Cẩm Lan này là ta thấy trước." Chính mắt nhìn thấy Hỏa Cẩm Lan, Nguyên Thiên Ba không kìm lòng được, thậm chí quên luôn sự sợ hãi đối với Mộc Hàn Yên mà gào lên.
Hắn ta chỉ biết là nhất định phải đoạt được cây Hỏa Cẩm Lan này, nếu không cả đời hắn sẽ bị Mộc Hàn Yên giẫm dưới chân, vĩnh viễn không có ngày ngóc lên được.
"Ồ, ngươi nhìn thấy trước thì sẽ là của ngươi? Ta còn thấy Nguyên gia đại viện nhà ngươi nữa, vậy đó cũng chính là của ta ư?" Mộc Hàn Yên không phản đối, ngẩng đầu lên nói. Người ngoài nghe thấy đều trợn mắt há mồm, ngay cả gia sản của dòng họ người khác cũng đòi lấy, quả nhiên là công tử ngang ngược.
"Ợ..." Nguyên Thiên Ba đang hung hăng bỗng dưng nghẹn lại. Sau đó dõng dạc nói: "Đây là phòng đấu giá Nam Mộc, chúng ta cứ theo như quy củ ở đây, người nào ra giá cao thì người đó sẽ có được cây Hỏa Cẩm Lan này. Dẫu sao ngươi cũng là Đại công tử của Mộc gia, lại là con trai của Thành chủ, trước mặt bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ lại không biết ngại mà cướp đi ư?"
Nguyên Thiên Ba bất đắc dĩ dùng phép khích tướng.
Nếu có lựa chọn, đương nhiên hắn ta muốn trực tiếp chiếm luôn cây Hỏa Cẩm Lan này, nhưng hiện tại hắn ta có lựa chọn sao? Điều hắn ta lo lắng duy nhất lúc này là Mộc Hàn Yên không thèm để ý đến hắn ta mà vẫn ra tay đoạt lấy. Nhìn bộ dạng của Xa Hạng, nếu như Mộc Hàn Yên có muốn cướp hắn ta cũng không dám nói nửa chữ không.
Nói đến đây mới thấy, cùng là dạng công tử ăn chơi trác táng như nhau, ta thua kém hắn nhiều như vậy sao?
Lẽ nào thật sự là người tốt sống không lâu, kẻ xấu lại thọ ngàn năm? Nguyên Thiên Ba đã quên là thật ra bản thân hắn ta cũng đâu phải dạng tốt lành gì.
Cũng may, việc khiến hắn ta ngạc nhiên đã xảy ra, Mộc Hàn Yên thực sự đã trúng kế khích tướng của hắn ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...