Translator: Nguyetmai
Ra khỏi phòng bán đấu giá, bọn họ lập tức nhìn thấy có vài tên ăn mặc như tay sai đang vây lại trước cửa lớn của tiệm, bọn chúng đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với một người ở chính giữa. Bên cạnh, một tên đạithiếu gia ăn chơi đang nhảy nhót tung tăng, miệng chửi ầm lên: "Trốn hả, để ta xem ngươi trốn được đến lúc nào, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bổn thiếu gia nhìn trúng cây cỏ tồi tàn đó là phúc đức của ngươi, thế mà lại dám một mực từ chối. Đánh, đánh mạnh vào, đánh gãy chân hắn, xem hắn còn trốn nữa không?"
Tên đạithiếu gia ăn chơi này không phải là tên đã bị Mộc Hàn Yên nghiêm khắc giáo huấn cho một trận – Nguyên Thiên Ba đây sao. Hôm nay tên tiểu tử này còn dẫn theo hộ vệ nữa nhỉ. Xem ra, lần trước không dẫn theo hộ vệ, kết quả bị hộ vệ của mình đánh cho thông minh ra, lần này đã dẫn theo không chỉ hai tên hộ vệ.
Người bị đánh kia thì quần áo rách rưới, rõ ràng là người có thân phận thấp kém, đến cả dũng khí đánh trả cũng không có, chỉ biết ôm chặt lấy đầu.
"Có chuyện gì thế?" Mộc Nam hỏi một tên hộ vệ bên cạnh.
"Người bị đánh tên là Xa Hạng, gia cảnh bần hàn, thiếu nợ Nguyên gia hai trăm lượng bạc. Nửa tháng trước, Xa Hạng có được một cây Hỏa Cẩm Lan, nghe nói giá trị hơn một nghìn lượng bạc, vốn định tìm người bán đi trả nợ nhưng không ngờ Nguyên Thiên Ba biết được tin, khăng khăng muốn đem ra gán nợ. Đương nhiên Xa Hạng không chịu, hắn bèn tìm cơ hội trốn đi. Hôm nay, hắn đến thương hội Nam Mộc chúng ta để bán Hỏa Cẩm Lan nhưng vừa khéo bị Nguyên Thiên Ba bắt ở cửa." Hộ vệ thì thầm trả lời.
Mộc Nam nhíu mày một cái, hắn cũng chướng mắt với cách đối nhân xử thế của Nguyên Thiên Ba, thế nhưng người khác gây rối ở bên ngoài, hắn cũng không tiện xen vào. Hơn nữa, thiếu nợ phải trả là đạo lý hiển nhiên, không moi ra tiền thì lấy vật gán nợ cũng là chuyện bình thường. Cho dù vật được gán nợ có giá trị cao hơn khoản nợ không ít, cũng không có cách nào khác, ai bảo không moi ra tiền được chứ? Dù sao chuyện như thế này là chuyện thường gặp, mọi người đều quen cả rồi.
Nếu là ngày thường, Mộc Hàn Yên đã không ngại tìm chút cảm giác trên người của Nguyên Thiên Ba, nhưng hiện tại nghĩ đến Long Huyết Thạch nên nàng không có hứng thú xen vào việc của người khác. Nói trắng ra, nàng đánh Nguyên Thiên Ba chẳng qua là vì nhìn hắn ta không vừa mắt thôi, chứ không phải vì lòng từ bi trách trời thương dân gì cả, nàng cũng không có hứng thú làm thánh nữ. Trên đời này, chuyện bất bình nhiều lắm, nàng quản hết được sao?
Tư Dung lại có chút nóng lòng muốn tỷ thí nhưng thấy hình như Mộc Hàn Yên không có hứng thú, hắn đành từ bỏ.
Mộc Hàn Yên xoay người, mấy người khác cũng xoay người theo, nhưng vào lúc này, Mộc Hàn Yên chợt dừng bước.
Trên ngực, la bàn chiêm tinh lại rung lên dữ dội một lần nữa, một loại cảm ứng tâm linh vô cùng mong mỏi, vô cùng kích động tràn vào trong đầu.
Mộc Hàn Yên cúi đầu, ra vẻ trầm tư, tay nắm lấy la bàn chiêm tinh. Động tác rất tự nhiên, giống như rất nhiều người khi suy nghĩ vấn đề gì đó đều sẽ có những động tác vô thức nho nhỏ.
Ánh mắt nàng nhanh chóng đảo qua, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên la bàn chiêm tinh: Hỏa Cẩm Lan, Long Huyết Thạch.
Rất ngắn gọn nhưng Mộc Hàn Yên vẫn lập tức hiểu được ý của nó: Hỏa Cẩm Lan có liên quan đến Long Huyết Thạch.
Nguyên Thiên Ba ơi là Nguyên Thiên Ba, vốn dĩ hôm nay ta không muốn trừng trị ngươi nhưng không còn cách nào khác, ai bảo Hỏa Cẩm Lan này có liên quan đến Long Huyết Thạch chứ, đáng đời, ngươi xui xẻo rồi.
"Cậy trong nhà có chút thế lực rồi ép mua buộc bán, ức hiếp kẻ yếu, chuyện như thế này chúng ta không thấy thì thôi, nếu đã thấy rồi thì tuyệt đối không thể ngồi xem mặc kệ. Đi! Hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo, trả lại thiên hạ thái bình cho thành Hắc Thạch." Đột nhiên Mộc Hàn Yên quay lại, nói với vẻ quang minh lẫm liệt.
Vẻ mặt Hoa Nguyệt trang nghiêm, chỉ cảm thấy giữa trời đất cuồn cuộn khí tiết chính trực, tinh thần trọng nghĩa cũng tự nhiên sinh sôi.
Tư Dung lại không cho là đúng, Mộc Hàn Yên của hiện tại rất khó đoán, nếu đổi lại là trước đây, muốn thay trời hành đạo cũng sẽ phải bắt nạt ngươi trước, lời nói như vậy lừa ai? Nếu hắn đoán không lầm, có lẽ Mộc Đại công tử ăn chơi trác táng cũng hứng thú với cây Hỏa Cẩm Lan kia.
Có thể tưởng tượng được rằng có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...