Translator: Nguyetmai
Hắn thật sự đang khen Mộc Nam, khen Mộc Hàn Yên ư? Sao mà lòng vòng một hồi thật ra lại là khen chính bản thân hắn?
"Quá... quá không biết xấu hổ!" Ngay cả Hoa Nguyệt luôn trầm mặc cũng không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn Tư Dung mà nói.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy mất mặt khi làm bằng hữu với người như thế.
Phòng đấu giá ở ngay phía sau đình viện nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề nóng vội, nàng nhìn dọc theo các quầy hàng tiếp theo.
Hiện nay, thương hội Nam Mộc đang trong giai đoạn đầu, lấy vật đổi vật là chính. Đương nhiên các tiểu thương này sẽ không lấy những thứ rác rưởi ra để lừa người khác. Bọn họ đều là người tu luyện, cũng đều có chút tu vi, làm như thế không khỏi dẫn đến đao kiếm tương tàn không cần thiết.
Bởi vậy, rõ ràng phẩm chất hàng hóa cao hơn ngoài chợ rất nhiều, có điều, việc khiến Mộc Hàn Yên thất vọng chính là không có thứ gì có ích với nàng cả.
Nàng đi dạo một vòng, bất giác đã đi tới phòng đấu giá.
Mộc Nam làm việc cẩn thận nên đã dặn dò phòng đấu giá và hộ vệ không được làm bại lộ thân phận của hắn từ sớm. Cho nên từ khi đến đây chưa từng có ai chào hỏi hắn. Khi hắn vào phòng đấu giá cũng không có ai ngăn cản, xem bọn họ như không khí vậy.
"Sao hả, không chọn được thứ gì à?" Mộc Nam vẫn hy vọng Mộc Hàn Yên là một công tử bột giống năm xưa, trực tiếp chọn vài thứ rác rưởi xong thanh toán rồi rời đi. Đáng tiếc, chuyện không như mong muốn, hắn không khỏi có chút thất vọng. Tên công tử bột này thực sự đã thay đổi rồi. Ban nãy lướt qua mấy khối cổ ngọc dược thảo, đến cả hắn cũng có chút động lòng nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề chớp mắt lấy một cái. Quả nhiên mắt nhìn hàng đã hơn xưa nhiều, không còn là dạng công tử bột nữa.
"Ngươi đem những thứ tốt hơn tới đây đi." Mộc Hàn Yên nói.
Nếu không thấy Long Huyết Thạch ở chợ, vậy quá nửa là đang nằm trong tay Mộc Nam rồi.
"Được, đi theo ta!" Mộc Nam nháy mắt, vẫy tay cho hai gã hộ vệ ngoài cửa, sau đó đi tới gian trong.
Đến gian bên trong, Mộc Nam bước đến xoay bình hoa trên bàn nửa vòng, rồi lại di động bình hoa trưng bày ở góc phòng nửa thước, sau đó ấn vào tường. Viên gạch trên tường nhanh chóng thụt vào trong.
Hiển nhiên đây là một cơ quan, xem ra còn thiết kế rất tỉ mỉ. Có vẻ hắn đã tiêu một số lớn tài sản bòn rút được của dòng họ vào đây.
Trong cơ quan cót két một tiếng, chính giữa bức tường lộ ra một khoảng trống. Bên trong trưng bày vài cái rương làm bằng thép, đúng là dùng thép nóng chảy tưới lên tường.
Mộc Nam lấy một xâu chìa khóa dài ra, liên tiếp nhét vào các ổ khóa.
Thì ra không chỉ cơ quan trên tường có thiết kế tinh xảo, mà mấy cái rương này cũng được thiết kế rất tinh xảo.
Từng rương một được mở ra, đa số đều trống rỗng, chỉ có ba cái là có đồ đạc.
Kéo lớp gấm bên ngoài ra, sau đó mở chiếc hộp được chế tạo công phu ở bên trong, Mộc Hàn Yên mới nhìn thấy, trong đó có một cây linh chi, một viên ngọc thạch, còn có một mảnh xương thú.
Trông cây linh chi này đã hơn trăm tuổi, tuy niên đại không dài nhưng toàn thân lại trong suốt như ngọc, đúng là Ngọc Linh Chi hiếm thấy, còn quý hiếm hơn cả mấy thảo dược năm sáu trăm tuổi.
Còn viên ngọc thạch thì nhẵn nhụi sáng loáng, vừa lấy ra lập tức khiến người ta cảm thấy mát rượi toàn thân, đây chính là Thanh Tâm Ngọc có tác dụng trợ giúp đối với người tu luyện. Có thể kích thước hơi nhỏ, còn có chút tạp chất nhưng cũng cực kỳ hiếm.
Còn miếng xương thú, Mộc Hàn Yên không nhìn ra được lai lịch, chỉ thấy chắc là từ dị thú nhỏ tuổi chưa trưởng thành. Trên xương thú còn có vết tích lửa thiêu, dưới vết tích này còn có màu sắc sặc sỡ, giống xá lợi xương thú trong truyền thuyết.
Nghe nói trong lúc dị thú sống chết ngoài ý muốn, tinh nguyên của dị thú đọng lại bên trong hài cốt, cũng là bảo vật hiếm có.
Nói đúng ra thì những món đồ này đều rất có ích đối với việc tu luyện, Tư Dung và Hoa Nguyệt nhìn chúng với ánh mắt nóng rực nhưng Mộc Hàn Yên lại lộ ra vẻ thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...