Translator: Nguyetmai
Tam trưởng lão vừa nói xong thì chính bản thân ông ta cũng cảm thấy không đúng lắm, vội vàng liếc nhìn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão. Xem ra Mộc Hàn Yên dường như đã lập công cho gia tộc rồi. Không phải dường như, mà chính là sự thật. Không được, không thể nói thẳng ra như thế. Tên công tử bột này cả ngày chẳng làm việc gì ra hồn, lại còn chiếm tài nguyên của gia tộc, bây giờ lập được công, ngộ nhỡ nó đòi phần thưởng thì sao? Thưởng cho nó? Không được, tuyệt đối không được! Vậy chẳng phải lãng phí lắm sao!
Giờ phút này ba vị trưởng lão đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt, vô cùng ăn ý quyết định một việc: Không được nói, tuyệt đối không được nói ra chuyện Mộc Hàn Yên đã lập công.
"Nhưng vì sao Hàn Yên lại biết ở Chu gia có một nơi bí mật như vậy?" Đại trưởng lão hắng giọng, nghi hoặc hỏi.
"Ài, ai mà chẳng biết Hàn Yên cả ngày không làm gì chỉ thích ra ngoài đi chơi đây đó, ngẫu nhiên đụng phải thôi." Nhị trưởng lão đưa ra một lời giải thích rất hợp lý, ý tứ rõ ràng là muốn nói Mộc Hàn Yên chỉ là tên công tử bột ham chơi nhàn rỗi cả ngày chẳng biết làm gì, lần này hoàn toàn là ăn may thôi. Chắc chắn là hắn tới tửu lâu uống rượu mua vui, không ngờ lại dụ được con dị thú mà Chu gia nuôi dưỡng ra.
"Ừm, đúng là ăn may thật, Mộc gia chúng ta cần phải phòng bị hơn nữa mới được." Tam trưởng lão vuốt râu, trịnh trọng nói.
Mộc Duệ An liếc thấy ba vị trưởng lão kẻ xướng người họa nhưng cũng không nhiều lời, chỉ dửng dưng nói một câu: "Nếu bây giờ đã biết rồi thì sau này phải đề phòng."
Ba vị trưởng lão thấy Mộc Duệ An nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn, may mà Mộc Duệ An không nghĩ tới bước kia, miễn cưỡng ghi nhận cho công lao cho tên công tử bột vô dụng đó thì coi như xong?
Mộc Duệ An đứng dậy, nói bằng giọng lạnh nhạt như cũ: "Vậy cứ làm thế đi, tăng cường chú ý tới động tĩnh của mấy thế gia đứng sau Chu gia." Nói xong Mộc Duệ An bèn rời khỏi.
Ba vị trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt bọn họ đều lộ vẻ nhẹ nhõm vì đúng như dự tính.
Chỉ có điều, Mộc Duệ An thực sự không biết trong lòng ba vị trưởng lão đang mưu tính gì ư?
...
"Lúc này Mộc Hàn Yên đang ngồi uống trà trong viện của mình: "Hi Nhi, tay nghề pha trà của ngươi vẫn tốt như thế." Mộc Hàn Yên tấm tắc nói.
Hi Nhi bật cười: "Đại công tử của em ơi, lời này của công tử cứ như thể lâu lắm không được uống trà em pha vậy, rõ ràng là ngày nào công tử cũng uống mà."
Mộc Hàn Yên chỉ cười mà không nói. Đương nhiên là rất lâu rồi nàng không được uống trà của Hi Nhi, thực sự lâu lắm rồi. Chỉ là nàng không thể nói ra lời này mà thôi.
Đúng lúc này, hạ nhân tới bẩm báo với Mộc Hàn Yên, nói rằng Đại tiểu thư Y Thanh Liên của Y gia muốn gặp, hiện đang ở bên ngoài phủ Thành chủ.
Mộc Hàn Yên vừa nghe thấy tên này, cả người đột nhiên chấn động.
Thanh Liên, Thanh Liên...
Có thể gặp lại muội lần nữa rồi sao?
"Mau cho muội ấy vào. À không, đợi đã, để ta tự mình ra đón muội ấy." Mộc Hàn Yên đứng bật dậy, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Hi Nhi nhìn bóng lưng hấp tấp của Mộc Hàn Yên từ phía sau, lén che miệng cười. Đại công tử nhắc đến chuyện của nàng với biểu ca mà không ngại sao, thử nhìn bản thân Đại công tử mà xem, vừa nghe thấy tên Y tiểu thư thì đã thất thố như vậy. Nàng không tin giữa hai người đó không có chuyện gì. Tính cách Y tiểu thư rất tốt, dáng vẻ cũng đáng yêu, quan trọng là nàng ấy thật lòng đối tốt với Đại công tử. Bất kể bên ngoài đồn Đại công tử là tên công tử bột, là kẻ vô tích sự như thế nào, vẫn chỉ có mỗi Y tiểu thư là không hề xa lánh mà vẫn kiên trì thân cận với Đại công tử.
Hi Nhi không cảm thấy bọn họ chỉ là bằng hữu đơn thuần. Y tiểu thư thông minh tinh tường chắc chắn đã biết được điểm tốt của Đại công tử, nên chỉ chung tình với một mình Đại công tử. Trong lòng Hi Nhi khẳng định như vậy.
Nếu như Mộc Hàn Yên biết được suy nghĩ của Hi Nhi, nhất định công tử sẽ cốc đầu nàng ấy rồi bảo: Toàn nói linh tinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...