Editor: Nguyetmai
Góc tối, một đôi mắt sâu thẳm mà đẹp đẽ đang chăm chú nhìn về phía bên này, sâu trong đáy mắt có ý cười. Người này chính là Dạ Lan Phong.
Mà mấy tên thuộc hạ phía sau hắn lại có vẻ mặt không dễ coi được như vậy. Vào thời khắc này bọn họ đều ăn ý cùng làm ra một động tác giống nhau, đó chính là kẹp chặt hai chân, hơi lui về phía sau. Hai tên tay sai của Mộc công tử bột thật quá đáng sợ, nghĩ đến mà hoa cúc thắt lại. Sau đó bọn họ lại ngẫm nghĩ suy ra, có chủ nhân như thế nào thì sẽ có tay sai như thế. Đều là do tên chủ nhân này "dạy bảo có phương pháp" mới trở thành như vậy, nhất định là thế rồi.
Dạ Lan Phong không biết thuộc hạ ở sau lưng đang nghĩ gì, mắt có ý cười mà nhìn Mộc Hàn Yên ở phía bên kia. Mỗi tiếng nói cử chỉ của Mộc Hàn Yên đều hưng phấn bắt mắt như vậy, hắn nhìn thế nào cũng không dời mắt đi được. Hắn có việc phải làm, vừa khéo cũng là ở hướng này, vì thế bèn đi theo sau đoàn người của Mộc Hàn Yên một cách hợp tình hợp lý, lại hợp tình hợp lý mà nấp ở chỗ tối "rình coi" Mộc Hàn Yên.
"Bính ca, huynh, mông huynh có đau không?" Người nhỏ giọng nói phía sau Dạ Lan Phong là Kim Vũ Quang, là tên trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất. Bính ca mà hắn gọi là người tên Chu Bính Hải, lớn tuổi nhất trong số mấy người bọn họ.
Chu Bính Hải: "..." Hắn phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói thật, nói là nhìn thấy tay sai của Mộc Hàn Yên đánh người thô bạo, sau đó trong lòng run lên, tiếp đó là hoa cúc cũng siết chặt lại?
"Câm miệng. Không phải ngươi nói muốn ăn hạt dẻ rang sao? Cút đi mua hai gói về đây." Chu Bính Hải quát mắng Kim Vũ Quang một câu, sau đó quay đầu lại tiếp tục xem tình hình bên kia. Đại nhân muốn quan tâm, đương nhiên bọn họ cũng xem cùng rồi.
Kim Vũ Quang lẩm bẩm một tiếng, xoay người chuẩn bị đi mua hạt dẻ rang. Vừa mới đi được hai bước thì giọng nói của Dạ Lan Phong nhẹ nhàng truyền đến: "Mua thêm một gói nữa." Hả? Kim Vũ Quang ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm. Đại nhân muốn ăn hạt dẻ rang?Chu Bính Hải nhìn tên ngu xuẩn Kim Vũ Quang, tức giận không có chỗ phát tiết: "Bảo ngươi đi thì đi đi."
"À, à, vâng." Kim Vũ Quang vội vàng gật đầu, bước chân rời đi.
Dạ Lan Phong cũng không quay lại, vẫn nhìn chằm chằm tình hình bên phía Mộc Hàn Yên. ..."Khương công tử, cảm giác thế nào, bây giờ chúng ta có thể tán gẫu ôn lại chút chuyện cũ rồi chứ?" Trên mặt Mộc Hàn Yên nở nụ cười vô hại, giống như màn thảm kịch vừa rồi không liên quan đến nàng chút nào vậy.
"Ngươi, đê tiện, vô liêm sỉ!" Khương Ngọc Triết che hoa cúc, nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ mặt bi phẫn muốn chết, nước mắt trong mắt càng lộ ra vẻ vô cùng thê lương.
Nếu như ở kiếp trước, ai có thể tưởng tượng được Quỷ Kiếm Khương Ngọc Triết, người có tiếng xấu truyền xa, đến mức nghe nói có thể làm ngừng tiếng khóc đêm của trẻ con lại có thể gặp phải cảnh ngộ thê thảm như vậy.
Ngay cả Mộc Hàn Yên nhìn cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
"Không liên quan đến ta, người động thủ là bọn họ." Mộc Hàn Yên rất vô tội, chỉ chỉ vào Hoa Nguyệt và Tư Dung, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Hoa Nguyệt và Tư Dung trợn trừng mắt, thân là tay sai, bị chủ tử bán đứng nhanh như vậy cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Có điều đối với hành động phủi mông sạch sành sanh của Mộc Hàn Yên, hai người vẫn cảm thấy khinh thường sâu sắc: Bọn ta cũng chỉ có chút đê tiện lúc động thủ mà thôi, nếu nói đến chơi mưu kế, ai so được với Mộc Đại công tử bột một bụng xấu xa như công tử chứ? Hại chết người cũng không đền mạng.
Khương Ngọc Triết càng tức đến mức lỗ mũi bốc khói, người ra lệnh là hắn, người động thủ chính là thị vệ thân cận của hắn, bây giờ lại nói là không liên quan gì tới hắn, làm người sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? "Sao, không phục phải không?" Mộc Hàn Yên nhìn ra sự phẫn nộ của Khương Ngọc Triết, trêu tức hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...