Editor: Nguyetmai
Một lát sau, có một hậu duệ trẻ tuổi vượt ra khỏi đám người, cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Mộc Hàn Yên.
"Hàn Yên đại ca, có chút việc ta muốn thương lượng với huynh một lát." Người nói chuyện tên là Mộc Trạch, luận về tuổi tác chỉ nhỏ hơn Mộc Hàn Yên vài tuổi, mấy ngày trước vừa mới tấn thăng kiếm sĩ cấp năm, cũng coi như tư chất không tệ.
Bởi vì thực lực không tồi, tính tình lại trầm ổn, lời nói cử chỉ đều có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi khác, cho nên Mộc Trạch rất có uy tín trong nhóm huynh đệ tỷ muội.
"Nói đi." Mộc Hàn Yên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, trên mặt vẫn mang nụ cười kỳ quái đó.
"Lần này đi thành Tú Thủy là do Hàn Yên đại ca dẫn đội, nhưng Hàn Yên đại ca thực lực cao cường, là xương sống của bọn đệ, không nên lãng phí tinh thần cho những việc vặt vãnh, cho nên đệ đã thương lượng với Hi Thiên, hay là Hàn Yên đại ca cứ nghỉ ngơi dưỡng sức an tâm tu luyện, những việc trên đường sẽ do ta sắp xếp có được không?" Mộc Trạch nói.
"Ồ? Ngươi muốn đoạt quyền." Mộc Hàn Yên trừng mắt, hỏi.
Tuy rằng lời nói của Mộc Trạch rất khách khí, nhưng sao Mộc Hàn Yên lại có thể không nghe ra ý tứ bên trong được.
Tuy đã sớm nhìn ra sự bất mãn và thất vọng của bọn họ, cũng biết bọn họ sẽ không thành thật phục tùng mình, nhưng Mộc Hàn Yên vẫn không nghĩ tới vừa mới ra khỏi thành không lâu, bọn họ đã muốn đoạt quyền rồi. Tuy rằng cái được cho là "quyền" này trong mắt của nàng giống như chơi đồ hàng vậy.
"Hàn Yên đại ca nặng lời rồi, ta chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với Hàn Yên đại ca nên mới chủ động đảm nhiệm chút trọng trách, để cho Hàn Yên đại ca yên tâm tu luyện mà thôi." Quả nhiên tính cách của Mộc Trạch trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa nhiều, mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp nói.
Có điều, dù cho lời nói có dễ nghe hơn nữa cũng không phải là muốn đoạt quyền sao? Bây giờ thì nói là giúp Mộc Hàn Yên chia sẻ gánh nặng, có khả năng sau phần chia sẻ này thì không có việc của Mộc Hàn Yên nữa, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe hắn ta sai bảo thôi.
"Hỗn xược, lần này đi thành Tú Thủy do Hàn Yên đại ca dẫn đội, tất cả nghe theo mệnh lệnh của Hàn Yên đại ca mà làm việc, đây là do Gia chủ đại nhân và hai vị trưởng lão đích thân hạ lệnh, các ngươi dám vi phạm lệnh của gia tộc?" Đương nhiên Mộc Nam cũng nghe ra ý tứ của hắn ta, giận dữ mắng.
"Ta đã nói rồi, chỉ muốn giúp Hàn Yên đại ca chia sẻ âu lo mà thôi, tự các ngươi nghĩ nhiều rồi." Mộc Trạch vẫn duy trì bình tĩnh nói.
"Mộc Trạch đại ca, huynh nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nói thẳng ra là được rồi. Hàn Yên đại ca, không phải bọn ta muốn đoạt quyền, vừa rồi huynh cũng nghe thấy lời của Tam trưởng lão rồi đấy, tuy rằng nói không rõ ràng, nhưng có ai mà không hiểu ẩn ý chứ? Bình thường huynh làm xằng làm bậy không tự kiểm điểm, ở thành Hắc Thạch thì thôi, ai cũng kiêng dè thân phận đại công tử phủ Thành chủ của huynh nên tức giận mà không dám nói.
Nhưng ra khỏi thành Hắc Thạch rồi, thân phận Đại công tử kia của huynh không còn tác dụng nữa, đến lúc đó ngộ nhỡ lại gây ra chuyện gì đó, chúng ta đều bị xui xẻo theo." Thiếu niên tên Mộc Hi Thiên cũng thúc ngựa đi về phía trước, lời nói ra không còn khách khí như Mộc Trạch nữa.
"Đúng vậy đúng vậy, nếu như huynh chỉ bắt nạt mấy kẻ con cháu nhà bình dân thì không nói làm gì, chúng ta còn có thể giúp huynh phủi mông, thế nhưng huynh có biết gần đây huynh lại có thêm một biệt danh nữa không, Mộc xé áo, Mộc xé áo đó có biết không? Nếu như sắc tâm của huynh nổi lên, lại xé y phục cô nương nhà nào đó, chúng ta cũng không giúp được huynh." Mộc Ngọc Oánh cũng cưỡi ngựa tiến lên phía trước nói. Đừng thấy tiểu cô nương này nhỏ hơn Mộc Hàn Yên nửa năm, miệng lưỡi sắc bén đấy, trực tiếp đâm trúng nỗi đau của Mộc đại công tử bột.
"Vậy nếu như ta không muốn giao quyền lại thì sao?" Mộc Hàn Yên không tranh cãi mà thản nhiên mỉm cười hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...