Editor: Nguyetmai
"Sao vậy, Tư Ninh đại ca?" Triệu Tứ tiểu thư không hiểu hỏi.
"Thật ra quả trứng điểu sư kia là vật báu được cất giữ trong bảo khố của học viện Chính Anh bọn ta, chỉ vì bị kết luận là có dòng máu không thuần, không ấp ra điểu sư được, vì thế mới bị tùy tiện vứt bỏ sang một bên. Lần này, nhân lúc người khác không chú ý, ta đã tự mình lấy ra. Nếu thật sự không ấp ra được điểu sư thì không sao, dù gì cũng không ai nhớ đến, có người biết cũng sẽ không xem là gì cả, nhưng nào biết rằng lại ấp ra được điểu sư thật chứ?
Trứng điểu sư không phải ở đâu cũng có, lúc trước ta hả hê đắc ý nói ra nguồn gốc của nó, chuyện này nhất định sẽ được truyền về học viện Chính Anh. Đến lúc đó học viện sẽ truy hỏi ra, ta báo cáo với học viện như thế nào được đây?" Triệu đại thúc nước mắt đầm đìa mà nói.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, quả thật hắn ta chỉ muốn tát vào miệng mình mấy cái thật mạnh: Cho ngươi đắc ý vênh váo này, cái gì cũng trút ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi chứ, một khi sự việc bại lộ, xem ngươi sắp xếp như thế nào?
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mấy người đều sửng sốt, sau đó hỏi Triệu Tư Ninh.
"Bây giờ, chỉ có thể bù thêm ít tiền, đút lót cho trên dưới một ít, nói rằng quả trứng điểu sư kia đã bị người khác mua rồi, bởi vì dòng máu không thuần, cho dù ấp ra cũng không được coi là điểu sư chính cống, học viện cũng không tính toán quá mức, chỉ cần đủ tiền là được rồi." Triệu Tư Ninh nhìn mấy người với vẻ mong đợi, nói.
"Vậy, phải cần bao nhiêu tiền?" Nguyên Thiên Ba thử thăm dò.
"Một trăm vạn lượng chắc cũng ổn rồi." Triệu Tư Ninh suy xét rồi nói.
"Cái gì... Ta nghe nói Mộc Hàn Yên bán đấu giá con điểu sư kia cũng chỉ có năm mươi vạn lượng, sao chỗ ông lại biến thành một trăm vạn lượng rồi?" Nguyên Thiên Ba há miệng, nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
"Không phải ta đã nói rồi sao, con điểu sư này là do ta lặng lẽ lấy từ trong bảo khố cất giữ ra, còn phải hối lộ trên dưới nữa, đương nhiên phải tốn nhiều tiền hơn rồi." Triệu Tư Ninh giải thích.
Mấy người Nguyên Thiên Ba ngơ ngác nhìn nhau, chỉ hối lộ cho trên dưới một chút mà đã mất một trăm vạn lượng, học viện Chính Anh này thật là đặc biệt xấu xa.
"Khụ, khụ, Triệu đại thúc, không còn sớm nữa, ta bị thương, tinh lực không tốt, xin về trước nghỉ ngơi, ông cũng sớm đi xoay xở tiền đi." Nguyên Thiên Ba ho khan hai tiếng, muốn ho ra chút máu để cho Triệu Tư Ninh xem, tiếc là mấy tên Hoa Nguyệt ta tay rất có chừng mực, tuy đã đánh hắn ta đau muốn chết nhưng cũng không để lại chút nội thương gì. Khuôn mặt Nguyên Thiên Ba đã đỏ ửng lên nhưng vẫn không ho ra tia máu nào, hắn ta chắp tay nói với Triệu Tư Ninh, vừa đi vừa tiếp tục dùng sức để ho, muốn ho ra chút máu.
"A, thương thế của ta cũng rất nặng, lưng sắp gãy, chân cũng sắp gãy rồi, tim cũng không đập nữa, phỏng chừng không nằm trên giường vài tháng chắc không đỡ hơn được mất, ta đi trước đây." Hi Phàm cong người khom lưng, dáng vẻ như dầu hết đèn tắt, không còn sống được bao lâu nữa, tập tễnh đi ra ngoài.
Triệu Tư Ninh có chút ngây người, không phải lúc nãy tên tiểu tử này trừng mắt với Chu Khải một cách rất có sức sống sao, sao lại trở thành như vậy mau thế?
"Cẩn thận, cẩn thận kẻo ngã, để ta đưa ngươi về." Chu Khải xông lên phía trước, đỡ lấy Hi Phàm đi ra ngoài. Cẩn thận từng li từng tí như thế, quan tâm săn sóc như thế, quả là điển hình của huynh đệ tình thâm.
Triệu Tư Ninh dụi dụi con mắt, hai người vừa nãy trừng mắt đến suýt chút nữa đánh nhau là hai tên này sao? Sao trong nháy mắt lại trở nên thân thiết hơn cả huynh đệ ruột rồi.
"Sắc trời đã muộn như vậy rồi, nữ tử ở bên ngoài một mình có chút không tiện, bị truyền ra tin đồn gì đó lại càng không tốt. Tư Ninh đại ca, ta cũng về trước đây." Triệu Tứ tiểu thư mang theo dáng vẻ yêu kiều thuần khiết, nói giống như một thánh nữ. Sau đó, dùng bước đi nhẹ nhàng chỉ có ở các tiểu thư khuê các mà đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...