Tiểu Thư Thần Toán

Editor: Nguyetmai

Con điểu sư kia đã bay cao được tầm bảy tám trượng nhưng lại thấy Khúc Sơn Linh phi thân bay lên, dùng một chưởng đã đánh nó rơi xuống đất. Tôn quản sự và hai tên đệ tử khác vội vàng tiến lên, dùng một sợi xích sắt trói nó lại.

Điểu sư bị Khúc Sơn Linh dùng một chưởng đánh rơi nên chắc hẳn nó đã biết sự lợi hại của ông ta, không dám giãy giụa, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Mộc Hàn Yên thầm thở dài một hơi. Tuy nàng đã giúp con điểu sư này thanh lọc huyết mạch, nhưng dù sao huyết mạch thuộc về điểu sư cũng không nhiều, chỉ giữ lại được hình dáng và bản năng dã thú của điểu sư, cho dù là trí tuệ hay thực lực thì nó cũng không thể sánh được với điểu sư thật sự.


Nghe nói điểu sư thật sự được trời phú cho dị năng hệ gió, có thể thi triển ra búa gió có uy lực to lớn, mạnh hơn lưỡi dao gió bình thường không biết bao nhiêu, mấy tên hộ vệ kia căn bản không thể ngăn cản được. Hơn nữa trí lực của điểu sư cực kỳ cao, nếu như dùng kình khí để ấp trứng, thông thường nó sẽ trực tiếp nhận chủ, kết thành khế ước sinh tử, tuyệt đối sẽ không tự mình bay đi như vậy.

Đương nhiên Mộc Hàn Yên cũng không quá thất vọng. Cho dù huyết mạch không nhiều nhưng ít nhất ngoại hình vẫn là điểu sư, cũng rất hùng tráng, chắc hẳn có thể bán được giá tiền không tệ. Trên đời này kẻ có tiền đã nhiều, nhưng kẻ nhiều tiền đến mức muốn tiêu tiền mà không có chỗ tiêu lại càng nhiều hơn.

"Mộc công tử, không biết ngươi có chịu bán lại con điểu sư này không?" Quả nhiên, vừa chờ Khúc Sơn Linh bắt được điểu sư đã có người lập tức tiến lên hỏi.

"Vị này là…?" Mộc Hàn Yên quan sát đối phương. Thương hội Nam Yên mới xây dựng chưa được bao lâu, tiểu thương đến đây phần lớn là nghèo xơ nghèo xác, nếu đối phương không đưa ra nổi một mức giá thì bán cái khỉ gì chứ, nàng vừa mới tốn một trăm linh một nghìn lượng đấy.

"Tại hạ là Ngô Tùng Hưng, là quản sự của Ngô gia quận thành Nam Khê, nếu Mộc công tử chịu bán, thương lượng giá tiền ổn thỏa xong, tại hạ có thể giao trước mười vạn lượng tiền cọc, sau này trả xong khoản còn lại sẽ đến lấy hàng sau." Người kia tự giới thiệu.

Thì ra là Ngô gia ở quận thành Nam Khê. Mộc Hàn Yên đã nghe nói qua, đây cũng là một thế gia lâu đời có nền tảng vững chắc, nói đến lịch sử cũng đủ để so sánh với rất nhiều thế gia khác ở kinh thành. Hôm nay lại vừa khéo đến thương hội Nam Yên, không tệ, một con cừu béo, trong lòng Mộc Hàn Yên thầm đóng dấu một cái.


"Tại hạ là Chu Nghệ, là ngoại quản sự của Chu gia ở kinh thành, cũng muốn mua con điểu sư này." Mộc Hàn Yên đang kinh ngạc về lai lịch của đối phương thì lại có một người đàn ông trung niên nói.

Chu gia ở kinh thành, cho dù so với tông gia Mộc thị cũng không kém là mấy, lai lịch của Chu Nghệ rõ ràng còn lớn hơn Ngô Tùng Hưng. Ừm, cũng không tệ, lại là một con cừu béo, Mộc Hàn Yên tiếp tục đóng dấu trong lòng.

Hai người này đều xuất hiện ở đây, Mộc Hàn Yên mới nhận thức muộn màng, phát hiện ra không phải là trùng hợp. Bây giờ thương hội Nam Yên đã sớm không phải nơi mà trường đấu giá Nam Mộc trước kia có thể so sánh được. Vào những ngày nàng và Khúc Sơn Linh nghiên cứu Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết, danh tiếng của thương hội Nam Yên đã giống như mọc thêm cánh, được lan truyền tứ phương, thậm chí cả những danh gia vọng tộc ở kinh thành cũng hạ mình xuống, đến thành Hắc Thạch thăm dò tìm kiếm.

"Xin hai vị chờ một lát, ta còn có chút chuyện phải làm, làm xong rồi chúng ta lại từ từ bàn bạc." Mộc Hàn Yên nói, ánh mắt nhìn về phía mấy người Nguyên Thiên Ba.


"Chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta, ta bị ép buộc thôi." Chân của Nguyên Thiên Ba mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Hắn ta thật sự khiếp sợ. Nguyên gia không so được với những gia tộc như Triệu gia và Chu gia, vốn không giỏi tu luyện, cũng chưa từng có cường giả nào đáng nói, chỉ là dựa vào việc kinh doanh mấy đời, gom góp được chút gia nghiệp mới có địa vị như hôm nay, thế nhưng vẫn không được những gia tộc tu luyện kia coi là gì cả.

Cho nên Nguyên gia càng quý trọng danh tiếng, càng coi trọng thể diện, nếu hôm nay hắn ta cũng trần truồng chạy rông một trận giống như Triệu Tứ tiểu thư và Chu Khải, khiến gia tộc mất mặt, hắn ta không bị đánh chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế, sau này sẽ không có cơ hội ra khỏi cửa nữa.

Nghĩ tới đây, Nguyên Thiên Ba chợt cảm thấy cùng hội cùng thuyền với Triệu Tứ tiểu thư thật xui xẻo, trước đây chỉ có mình nàng ta trần truồng chạy rông, lần này biến thành hai người, lần sau thì sao, sẽ là mấy người, là một cộng một, hay là hai nhân hai? Sau này nhất định phải vạch rõ ranh giới với nàng ta, tuyệt đối phải như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui