Editor: Nguyetmai
Tấm lòng này, khí phách này khiến nàng khâm phục, càng khiến nàng cảm thấy tự hào. Nếu không phải vì nàng, phụ thân chắc chắn sẽ là một nhân vật xuất chúng của thời đại, chắc chắn sẽ là tiêu điểm được hàng vạn người chú ý. Nhưng chỉ vì nàng mà ông phải náu mình ở thành Hắc Thạch nhỏ bé này... Mộc Hàn Yên siết chặt bàn tay thành quyền, rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ trở thành niềm tự hào của phụ thân!
Mộc Hàn Yên xuống bếp tìm một ít đồ ăn, sau đó liền rời khỏi Mộc phủ.
Còn chưa ra khỏi cửa, nàng đã thấy Mộc Nam chạy như bay đuổi theo.
"Hàn Yên đại ca, ta đợi huynh cả nửa ngày rồi, sao bây giờ huynh mới dậy?" Mộc Nam thở hổn hển nói.
"Ngươi còn dám đợi ta, không sợ tổ phụ của ngươi tức điên lên à?" Mộc Hàn Yên nhìn khắp bốn phía, nhưng không trông thấy gương mặt sầm sì của Tam trưởng lão.
"Không sợ, sau này chắc tổ phụ sẽ không quản ta nữa đâu." Vẻ mặt Mộc Nam hớn hở nói.
"Vậy là ý gì?" Mộc Hàn Yên nhìn Mộc Nam bằng ánh mắt kỳ quái. Không quản nữa, có nghĩa là hoàn toàn từ bỏ hay sao, hắn vui cái quái gì cơ chứ?
"Tối qua chẳng phải tổ phụ ta mở tiệc khoản đãi một vị thế ngoại cao nhân sao, huynh biết cao nhân đó là ai không, hóa ra chính là Khúc bịp bợm đấy, à không, là Khúc Đại sư chứ." Mộc Nam cười toe toét nói, nói được một nửa mới thấy không ổn lắm, bèn vội vàng chữa lời, còn cẩn thận ngó nghiêng khắp xung quanh, thấy không có ai nghe được mới yên tâm.
"Tối qua tổ phụ ta nhờ ông ta bói vận mệnh cho huynh đệ bọn ta. Ta đến trễ, nghe nói lúc bắt đầu ông ta vốn đã nhắm trúng Hoài Đông đại ca, nhưng sau đó trông thấy ta, ông ta lập tức trở mặt, đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách..." Mộc Nam vừa đi ra cửa lớn, vừa thao thao bất tuyệt kể những chuyện xảy ra trong buổi tiệc tối ngày hôm qua.
Ông ta nói người phi thường sẽ làm chuyện phi thường, nói về sự ra đời của chòm sao vận mệnh, nói về thiên tinh hạ phàm của Mộc Hàn Yên, vừa bật cười nghiêng ngả, vừa tỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
Vẻ mặt Mộc Hàn Yên cũng sững sờ, lão bịp bợm này đúng là không biết xấu hổ, cho dù muốn kiếm lợi cho bản thân thì cũng không cần vô sỉ đến mức ấy chứ, chỉ nghe tên đã biết là thiên tinh hạ phàm rồi à. Những hành vi phóng đãng lưu manh vô sỉ trong mắt người khác, thế mà qua miệng ông ta lại trở thành phóng khoáng không chịu sự trói buộc, người phi thường làm chuyện phi thường, sàm sỡ thiếu nữ nhà lành thì lại trở thành có lễ độ.
A, ta phỉ nhổ vào, Mộc Hàn Yên cũng không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
"Cho đến tận khi tan tiệc, Khúc Đại sư vẫn còn đang khen ta, làm Hoài Đông đại ca giận tái mặt. Tổ phụ thì thở dài một cái, hình như cũng nghĩ thông suốt rồi, lúc sắp đi còn cố ý dặn dò ta vài câu, nói là sau này chuyện của ta ông ấy sẽ không quản nhiều nữa, nhưng ta phải biết tự mình giải quyết cho tốt. Chuyện gì cũng phải chừa lại cho mình một đường lui, đừng làm gì quá tuyệt tình.
Còn nữa, tổ phụ còn bảo ta tìm cơ hội khuyên nhủ huynh, mấy câu đại loại như khuyên người đừng tiếc áo thêu vàng, khuyên người hãy tiếc thời niên thiếu, nói chung là muốn huynh học hành cẩn thận." Mộc Nam nói tiếp.
"Ừ ta biết rồi, đợi sau này ta sẽ cảm ơn Tam trưởng lão." Mộc Hàn Yên nói.
Biết được thái độ của Tam trưởng lão đối với Mộc Nam đã có chuyển biến, trái tim Mộc Hàn Yên cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu không, Mộc Nam cứ chịu ấm ức thế này, trong lòng nàng cũng không cảm thấy dễ chịu.
"Đúng rồi, Hàn Yên đại ca, tổ phụ ta còn mời lão lừa bịp tới bói số mệnh cho Tứ thúc của ta, sợ Tứ thúc gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Cũng chẳng biết ông ta có bản lĩnh này không, nếu như không ổn thì nhờ huynh ra tay có được không?" Mộc Nam nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt đầy chờ mong. So với lão bịp bợm miệng toàn những lời khoác lác đến tận mây xanh thì hắn vẫn tin tưởng Mộc Hàn Yên hơn một chút.
"Ngươi đừng quá xem thường ông ta, thực ra ông ra cũng có chút năng lực đấy." Mộc Hàn Yên nói mập mờ.
Nàng đâu có biết thuật chiêm tinh chứ. Lúc nãy khi Mộc Duệ An nhắc đến Mộc Tử Thanh, nàng cũng phải vắt óc nhớ lại xem kiếp trước Mộc Tử Thanh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...