Editor: Nguyetmai
Đương nhiên Mộc Hàn Yên nhận ra lão già cố tỏ vẻ lạnh nhạt này, cho dù có hóa thành tro thì nàng cũng nhận ra. Khương Trung Thiên, tên súc sinh này! Trước đây lão ta là trọng thần trong kinh thành, sau đó cáo lão hồi hương, xây một tòa trang viên phong cách tao nhã cách thành Hắc Thạch hai trăm dặm, là trưởng giả đức cao vọng trọng trước mặt mọi người, nhưng Mộc Hàn Yên biết người này biến thái, háo sắc, đặc biệt thích những thiếu nữ mười mấy tuổi, mà còn rất thích có mới nới cũ, từ đó đến nay người cũ đều không có kết quả tốt.
Kiếp trước Thanh Liên bị lão ta và người mới của lão ta hành hạ đến chết, Mộc Hàn Yên cũng vì chuyện này mà giết cả nhà lão ta. Kiếp trước vì cứu Mộc Hàn Yên khỏi rơi vào cảnh khốn khó nên Y Thanh Liên mới bị ép gả cho Khương Trung Thiên làm tiểu thiếp, mà lúc Mộc Hàn Yên tra tấn Khương Trung Thiên mới biết được nàng rơi vào cảnh khốn khó lại là cái bẫy do Khương Trung Thiên làm ra để ép buộc Y Thanh Liên.
Sau cùng đối diện với thi thể hoàn toàn biến dạng của Y Thanh Liên, lúc ấy làm sao nàng có thể không hối hận, không tức giận? Lúc ấy nàng thật sự hận mình đã yếu đuối và kích động, nếu như nàng bình tĩnh một chút thì làm sao lại rơi vào cái bẫy mà Khương Trung Thiên chuẩn bị cho nàng? Nếu như nàng mạnh mẽ một chút, những thứ âm mưu quỷ kế đó có thể thực hiện được sao? Khi đứng trước người mạnh mẽ, tất cả những âm mưu đều trở nên vô dụng, phí công tốn sức.
Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để mình phải day dứt hối hận suốt đời giống như kiếp trước nữa.
Ánh mắt Mộc Hàn Yên trầm xuống, nhưng nàng cũng không có ý định nói gì nhiều với Y Thanh Liên, dẫn Y Thanh Liên đi đến phòng riêng trên lầu ba, sau khi gọi một bàn thức ăn nàng mới nghiêm túc nói với Y Thanh Liên: "Thanh Liên, người đó chính là một con chó điên, thời gian này muội hãy ở yên trong nhà, đừng ra ngoài, cẩn thận bị chó cắn đó."
"Hả?" Y Thanh Liên nhìn Mộc Hàn Yên vẻ mặt khó hiểu, chớp mắt: "Chó điên?"
"Đúng, ngoan ngoãn nghe lời." Mộc Hàn Yên nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Y Thanh Liên một cái, mỉm cười.
"Vâng." Y Thanh Liên ngoan ngoãn gật đầu, Hàn Yên nói như vậy nhất định có lý do của nàng, hơn nữa dường như cũng không muốn mình dính líu vào. Y Thanh Liên không tiếp tục truy hỏi mà lựa chọn hoàn toàn tin tưởng Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Yên bảo nàng làm gì thì nàng làm nấy.
Bữa cơm này Mộc Hàn Yên cho Y Thanh Liên ăn no nê, lại gói một ít đồ ăn đem về rồi mới dẫn Y Thanh Liên ra khỏi cửa Phỉ Thúy Lâu. Đi đến cửa lớn, sau khi tiễn Y Thanh Liên lên xe ngựa, Mộc Hàn Yên hơi nghiêng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, một người đứng bên cửa sổ đang nhìn sang bên này, người đó chính là Khương Trung Thiên. Mộc Hàn Yên hơi nheo mắt, Khương Trung Thiên… không biết làm sao kiếp trước lão ta lại thích Thanh Liên, nhưng rất rõ ràng, chính là lúc nãy Khương Trung Thiên đã để mắt đến Y Thanh Liên rồi.
Sợ rằng tiếp theo Khương Trung Thiên sẽ đi hỏi thăm Y Thanh Liên là tiểu thư của nhà nào, sau đó lại nghĩ cách đoạt về tay.
Có một số việc, cho dù lặp lại một lần nữa thì cũng sẽ phát triển theo một số quỹ đạo của kiếp trước.
Thế nhưng mà…
Ha ha, Mộc Hàn Yên cười gằn hai tiếng, quay người bỏ đi.
"Ngươi có thể đừng cười giống kẻ phản diện được không?" Trên đường Mộc Hàn Yên đến phủ Thành chủ, Tinh Huyễn Thiên Cơ ở trước ngực bỗng nhiên ấm lên, Mộc Hàn Yên liếc nhìn thì thấy trên la bàn chiêm tinh hiện ra những chữ này.
"Sao ta lại giống kẻ phản diện? Rõ ràng tên chó điên đó mới là kẻ phản diện." Mộc Hàn Yên hừ một tiếng: "Kiểu người như ta vừa nhìn đã biết là đại sứ chính nghĩa, đánh bại tất cả năng lượng tà ác trong nhân gian."
"Ta hơi buồn nôn." Dòng chữ trên Tinh Huyễn Thiên Cơ khiến Mộc Hàn Yên khẽ nghiến răng.
Mộc Hàn Yên đang định tiếp tục đấu khẩu với Tinh Huyễn Thiên Cơ, phản bác rằng ngươi có thể nôn được sao, nhưng Tinh Huyễn Thiên Cơ lại tiếp tục hiện chữ: "Thứ gì ở trên sạp hàng nhỏ phía trước vậy?"
"Ở đâu?" Mộc Hàn Yên sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...