Translator: Nguyetmai
"Đó chính là thuật Ngự Phong trong truyền thuyết hay sao? Quả nhiên thần kỳ! Thấy bọn hắn cũng không nhiều hơn chúng ta mấy tuổi mà, thế mà lại học được loại kỳ thuật này rồi!" Phòng đấu giá Nam Mộc, nhìn bóng dáng một nhóm đệ tử môn hạ Văn Nhân Thanh Thu rời đi, Mộc Nam hâm mộ nói.
"Nói nhảm, ngươi cho rằng cái danh học viện Long Nham đệ nhất An Vân là do thổi phồng lên sao? Không có chút thực lực, làm sao có thể có tiếng tăm như vậy." Khúc Sơn Linh còn đang nuối tiếc vì không thể cùng Văn Nhân Thanh Thu uống chén rượu trò chuyện vui vẻ, tự nâng cao giá trị bản thân, nghe hắn nói như vậy thì không vui mà đáp lại.
"Thực ra ngươi đề cao bọn hắn rồi, chỉ có Văn Nhân tiền bối mới dùng được thuật Ngự Phong, các đệ tử khác không phải, có một vài người dựa vào sự giúp đỡ của Văn Nhân tiền bối mới nổi lên, còn có mấy người, ta đoán nhiều khả năng dựa vào khí vật luyện kim gì đó, dù sao thực lực của bản thân bọn họ là không đủ." Mộc Hàn Yên nói.
Đối với thuật Ngự Phong, nàng cũng hiểu biết một chút. Thông thường, đến cảnh giới Kiếm Sư sẽ có thể tu luyện thuật Ngự Phong, nhưng thực lực cao thấp không đồng đều, hiệu quả thi triển cũng không giống nhau.
Kiếm Sư thấp một chút chỉ có thể bay lên không trung lại lượn qua mặt đất, cao cấp có thể miễn cưỡng giữ ở trên không một khoảng thời gian, nếu có khí vật luyện kim cao cấp, thời gian duy trì sẽ lâu hơn một chút.
Nàng của kiếp trước đã từng tu luyện thuật Ngự Phong, nhưng không có khí vật luyện kim cao cấp hơn phụ trợ, hiệu quả sử dụng thực tế cũng không lớn. Đến cấp Thánh vốn là có thể tu luyện một chút, đáng tiếc… vừa mới tấn thăng thì đã giã từ thế giới, cũng không luyện thành.
Phải nói, nàng chỉ từng thấy hai người có thể chân chính sử dụng thuật Ngự Phong bay vút lên trời cao mà đi, một người là Văn Nhân Thanh Thu, một người, chính là Dạ Lan Phong.
Không nói đến Văn Nhân Thanh Thu nữa, Đạo sư Thánh Long của học viện Long Nham có thực thực như vậy cũng không có gì là lạ, còn Dạ Lan Phong? Hắn lại có thân phận như thế nào, vì sao tuổi còn trẻ mà đã sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy?
Advertisement / Quảng cáo
Nghĩ tới đây, trước mắt Mộc Hàn Yên lại hiện ra khuôn mặt thần bí tuyệt mỹ kia, cẩn thận nhớ lại, trong lúc ngẩn ngơ, dường như có chút cảm giác đã từng quen biết. Không, không có khả năng, nàng chắc chắn từ trước tới nay chưa từng gặp Dạ Lan Phong. Nhưng loại cảm giác vi diệu trong đáy lòng này rốt cuộc là tại sao, nàng cũng không hiểu nổi.
"Hàn Yên đại ca, tại sao huynh biết?" Lời của Mộc Nam cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Hàn Yên, kéo nàng từ loại ảo giác không chân thật này về hiện thực.
"Trở về thư viện đọc sách đi, xem thêm vài cuốn sách đệ sẽ biết." Mộc Hàn Yên trừng mắt liếc hắn một cái nói.
"Vâng." Mộc Nam đáp một tiếng, cũng không có quá coi trọng. Thực ra hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có ý hỏi cặn kẽ, trên người Hàn Yên đại ca có quá nhiều bí ẩn, thật sự muốn biết cũng có thể tìm hiểu rõ ràng được sao?
"Đúng rồi, mau chóng tuyên truyền ra ngoài về việc ký kết khế ước với học viện Long Nham, rất nhanh phòng đấu giá Nam Mộc có thể vang danh khắp nước An Vân, hơn nữa có tấm bùa hộ mệnh này, dự đoán cũng không có mấy người dám gây bất lợi cho phòng đấu giá Nam Mộc." Mộc Hàn Yên nói tiếp.
"Được, được." Mộc Nam liên tục gật đầu, vẻ mặt vui mừng: "Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, có tấm biển vàng học viện Long Nham này, ta xem còn có ai dám động đến chúng ta."
"So sánh này của ngươi dường như không thỏa đáng lắm." Mộc Hàn Yên bật cười nói. Mộc Nam cũng là quá vui vẻ đắc ý quên cả hình tượng rồi, có thể hình dung về mình như vậy sao?
"Phải, là quá không thỏa đáng, nên là kéo da hổ làm cờ lớn, cáo mượn oai hùm mới đúng." Mộc Nam ngốc nghếch cười ha ha nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Được rồi, thực ra ta thấy đánh chó phải ngó mặt chủ cũng rất thông tục dễ hiểu." Mộc Hàn Yên bị đánh bại rồi. Mộc Nam này, tại sao hắn không thể nghĩ ra lời hay ý đẹp nào vậy?
"Hề hề." Mộc Nam gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng.
"Đúng rồi, còn có việc của Khúc tiền bối cũng phải tuyên truyền ra ngoài." Mộc Hàn Yên lại bổ sung một câu.
"Chuyện gì?" Mộc Nam nghi ngờ hỏi.
"Ngu ngốc, chính là chuyện Khúc tiền bối tham gia phòng đấu giá Nam Mộc, cống hiến miễn phí cho phòng đấu giá mười năm." Mộc Hàn Yên giải thích.
"A…" Lão lừa đảo họ Khúc đang tràn đầy mất mát âm thầm đau thương, có chút không phản ứng kịp, há miệng đờ ra.
Sau đó phản ứng của ông ta chính là, muốn khóc nhưng không khóc được, đau thương chảy thành sông.
Tiêu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...