Editor: Nguyetmai
Đợi đã, tuổi tác có liên quan đến thực lực, nhưng hình như tướng mạo thì không liên quan? Tại sao cứ phải nhắc đến điều này làm gì, bị mắc bệnh mê trai hay sao?
Mộc Hàn Yên cũng thấy hơi khâm phục bản thân mình, đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng tự chế giễu bản thân. Vậy cũng không thể trách bản thân mình được, ai bảo đột nhiên xuất hiện một tên đẹp trai như vậy chứ? Lại còn đẹp trai hơn công tử bột ta đây, đúng là không có lý lẽ gì cả!
À, nói cho cùng thì đối phương xuất hiện ở đây rõ ràng cũng là vì Long Huyết Thạch.
Nếu như nói đối phó với Khuất Sơn Hải chí ít nàng vẫn còn có chút cơ hội, vậy thì đối diện với nam tử bí ẩn có cảnh giới cao hơn cả Khuất Sơn Hải này, nàng biết bản thân mình không còn chút cơ hội nào cả.
Hắn sẽ là cảnh giới gì đây? Mộc Hàn Yên hiếu kỳ tự đánh giá đối phương, Kiếm Sư hoặc là cao hơn cả Kiếm Sư nữa, lẽ nào là Kiếm Thánh.
Bản thân Mộc Hàn Yên còn giật mình vì ý nghĩ này, nói về lý, với độ tuổi của đối phương không thể đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh được, nhưng hắn mang lại cho Mộc Hàn Yên cảm giác bí ẩn mà kỳ quái như vậy, dường như không thuộc về thế giới này, thế nhưng hắn lại sống sờ sờ đứng trước mặt nàng.
Cảm giác này kỳ diệu mà lại khó có thể giải thích được như vậy, kiếp trước và kiếp này, lần đầu tiên Mộc Hàn Yên có cảm giác như vậy đối với người mới gặp lần đầu, đến mức nàng còn nảy sinh những ý nghĩ mà đến bản thân nàng cũng cảm thấy khó hiểu.
Cùng lúc Mộc Hàn Yên đang đánh giá đối phương, nam tử đó cũng đang nhìn Mộc Hàn Yên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt hắn như đầm sâu không thấy đáy, lại như bầu trời sao bao la vô tận, không biết đâu là điểm cuối. Trước ánh nhìn chăm chú của hắn, thậm chí Mộc Hàn Yên còn có cảm giác như bị người ta nhìn thấu tâm can, cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất bất an, thậm chí nàng muốn vứt bỏ cả Long Huyết Thạch để bỏ đi ngay lập tức, tránh hắn càng xa càng tốt.
Nhưng đúng lúc này, nam tử bỗng nhiên bước chân đi, bước từng bước chậm rãi về phía Mộc Hàn Yên. Một áp lực khổng lồ khó hiểu khiến cho trán Mộc Hàn Yên lấm tấm mồ hôi.
Mộc Hàn Yên hoảng sợ lùi lại phía sau hai bước.
Nam tử khẽ nhíu mày, dường như đang bất mãn về điều gì đó.
Mộc Hàn Yên nghiến răng cố gắng chống lại áp lực kia, gắng gượng đứng yên tại chỗ nhìn nam tử đang bước từng bước đến gần nàng, mỗi lúc một gần hơn, mỗi lúc một gần hơn...
Mộc Hàn Yên không hề phát hiện ra sau khi nàng đứng yên không lùi về phía sau nữa, nam tử cũng không còn nhíu mày nữa.
Mình tiêu đời rồi, Mộc Hàn Yên thầm kêu gào trong lòng. Hôm nay mình sẽ chết như thế nào đây? Mình có thể thỉnh cầu một cái chết giữ thể diện được không? Đừng dùng vỏ kiếm đánh một nhát chết, như vậy thật sự khó coi quá.
Nhưng nam tử đi tới trước mặt nàng thì dừng lại, sau đó cứ chăm chú nhìn vào mặt nàng như vậy.
Mộc Hàn Yên sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử, sau khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó, trong lòng Mộc Hàn Yên khẽ run sợ.
Trong lòng nàng trào dâng lên một cảm giác kỳ diệu không diễn tả được bằng lời.
Giống như đã từng quen biết?
Không, không đúng, nàng hoàn toàn chưa từng gặp nam tử này, nàng vô cùng chắc chắn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa từng gặp nam tử này, tuyệt đối chưa từng gặp.
Nhưng mà, cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng là như thế nào?
"Mộc Hàn Yên." Nam tử đột nhiên nhẹ nhàng cất tiếng nói, gọi tên Mộc Hàn Yên một cách chậm rãi.
Hả? Mộc Hàn Yên sững sờ nhìn nam tử, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sao hắn biết tên của mình? Mà còn dùng khẩu khí như đang thưởng thức món ngon này để gọi tên mình, là ảo giác của mình sao?
"Dạ Lan Phong." Khóe miệng của nam tử bỗng cong lên. Trong giây phút đó, nụ cười mỉm nhẹ nhàng này đã khiến cho Mộc Hàn Yên như bị mất hồn.
Tại sao, một nam nhân cười lên lại đẹp đến như vậy?
Đợi đã, ý gì đây?
"Hả?" Mộc Hàn Yên nghi ngờ.
Nam tử lại nhìn Mộc Hàn Yên một lần nữa, sau đó nét mặt nghiêm lại không cười nữa, khuôn mặt tuấn tú kia lại trở nên vô cùng lạnh lùng. Tiếp đó, hắn khẽ nhún chân một cái, phi thân phóng thẳng lên, bay về phía xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...