Translator: Nguyetmai
Nhất là khi chứng kiến Mộc Hàn Yên do dự không ngớt, cộng thêm biểu hiện nhìn trước ngó sau, hỗn loạn bất an của mấy người Tư Dung, Hoa Nguyệt, trong lòng hắn ta càng sảng khoái vô cùng.
"Tiên Nhi, hay là cứ trừng trị bọn chúng rồi hẵng nói." Tính tình Triệu Tư Ninh rất cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta bèn khuyên Triệu Tứ tiểu thư.
"Không, ta muốn xem bộ dạng đáng thương nơm nớp lo sợ, muốn ra tay nhưng lại không dám tùy tiện ra tay của bọn chúng. Huynh không biết à, cảnh tượng nội tâm giày vò như vậy mới là sự hành hạ lớn nhất, nghe nói có người đang sống khỏe mạnh mà bị hành hạ như vậy đến phát điên đó, ha ha... ha ha..." Triệu Tứ tiểu thư hứng chí nói, nói xong đến câu cuối, tự nàng ta cười cuồng ngạo như thể đã nhìn thấy bộ dạng bị hành hạ đến phát điên của Mộc Hàn Yên vậy. Tưởng tượng tự luyến là bệnh, cần phải chữa trị!
"Tiên Nhi..." Triệu Tư Ninh còn muốn khuyên thêm hai câu.
"Huynh không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi. Huynh trừng trị tên súc sinh này trước, sau đó thì đến bọn kia. Ta muốn để cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Trước đây hắn làm nhục ta như thế nào, ta phải trả lại cho hắn gấp trăm nghìn lần như thế, ta muốn toàn bộ thành Hắc Thạch, không… toàn bộ nước An Vân chê cười, làm cho cả đời hắn cũng không ngóc đầu lên được." Triệu Tứ tiểu thư lại một lần nữa bất chấp, cắt ngang lời hắn ta, hung hãn nói.
Với một số người khác, tính cách đại tiểu thư như thế xem ra rất đáng ghét, nhưng trong mắt Triệu Tư Ninh Triệu Đại thúc mê gái này thì nàng ta lại rất đẹp đẽ đáng yêu. Nghĩ lại dẫu sao người mà nàng ta muốn đối phó là tình địch trước kia của mình, việc này càng làm ầm ĩ lớn, quan hệ giữa bọn họ cũng càng có khả năng tốt hơn, Triệu Tư Ninh chẳng dại chuốc thêm ấm ức cho mình, thế nên không khuyên nàng ta nữa.
Biết Triệu Tứ tiểu thư rất muốn có những tài nguyên dị thảo này, đương nhiên Triệu Tư Ninh không thể để cho nữ thần thất vọng. Hắn ta rút trường kiếm ra, kéo một đường kiếm rất tinh diệu hoa mỹ, chém về phía một con dê núi đang ăn dược thảo.
Kiếm quang quét qua, máu tươi bay lên, con dê núi bị chém thành hai khúc, tiếng kêu thảm trước khi chết còn dọa luôn các loài chim thú khác bay chạy náo loạn một trận, các loại chim muông ẩn thân trong các bụi hoa cỏ đều bay ra ngoài, bỏ chạy bốn phương tám hướng.
Triệu Tư Ninh định khoe khoang, phô ra tư thế tự nhận là tiêu sái đủ cho vạn người mê, tiếp tục chém tứ tán về phía lũ chim muông. Mỗi lần kiếm quang xẹt qua đều có một vệt máu tươi rớt xuống.
Chúng đâu có nghĩ tới sẽ gặp cảnh tai bay vạ gió như thế này, giống như ruồi mất đầu mà bay tán loạn xung quanh.
"Ụt, ụt..." Một con heo con ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hoảng hốt không đường lui, nhắm phía Triệu Tứ tiểu thư mà điên cuồng phóng tới.
Vốn dĩ toàn bộ tâm ý của Triệu Tứ tiểu thư đều tập trung vào người Mộc Hàn Yên, đột nhiên nghe tiếng ụt ụt quen thuộc giống như đã từng nghe, nàng ta quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Heo, một con heo con màu hồng!
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi vô tận dâng lên. Không ai biết rằng, việc phải trần truồng bỏ chạy lần trước đã trở thành nỗi ác mộng chôn sâu trong tâm khảm của Triệu Tứ tiểu thư không sao quên được, nguồn gốc của ác mộng đó cũng bắt nguồn từ con heo màu hồng kia.
"Heo!" Triệu Tứ tiểu thư dùng hết sức lực toàn thân, khản cả giọng kêu thảm lên một tiếng. Tay nàng ta sợ hãi cực độ mà nắm chặt Khóa Hoàng Kim, theo bản năng tất cả sức lực đều dồn vào đó.
Trong ánh kim quang lóe ra, Triệu Tứ tiểu thư trợn trắng mắt lên, thân thể giống như khúc gỗ, ngã thẳng về phía sau, Khóa Hoàng Kim trong tay chỉ thẳng về hướng Triệu Tư Ninh.
Cái gì gọi là đồng đội heo?
Lúc này đây, Triệu Tứ tiểu thư đã giải thích đầy đủ được cụm từ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...