Translator: Nguyetmai
Vốn dĩ Mộc Hàn Yên còn có chút kỳ quái, ngay cả nàng cũng phải rất vất vả mới phát hiện ra bí mật của cỏ Hoa Lung này có liên hệ với Thủy Cẩm Lan và Long Huyết Thạch. Làm sao ở kiếp trước Mộc Nam lại có thể phát hiện được bí mật trong đó, còn dựa vào nó để tìm Long Huyết Thạch? Lần này, nàng đã hiểu rõ toàn bộ rồi, lúc đó, chắc hẳn là hắn chỉ hiếu kỳ với Thủy Cẩm Lan mà thôi, sau này vì nhìn thấy Hoa Lung Thất Tinh mới sinh ra ý nghĩ tìm bảo vật, cuối cùng tìm được Long Huyết Thạch.
"Công tử, cỏ Hoa Lung Thất Tinh này rất khó gặp, tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội, nơi cỏ Hoa Lung Thất Tinh sinh trưởng, phần lớn đều cất giấu bảo vật kỳ lạ." Người quản sự lại kích động nói.
"Ừ, ừ, ừ, biết rồi, ngươi lui xuống trước đi." Mộc Nam gật đầu nói.
Đầu óc Mộc Nam đang còn thông minh lắm, Xa Hạng hiện tại đã là người của Mộc Hàn Yên rồi, cỏ Hoa Lung Thất Tinh này không có liên quan nhiều tới hắn, hắn không thể tham lam, đương nhiên, cũng không dám tham lam, sợ sẽ bị đòn.
"Vâng, thuộc hạ lui xuống trước. Chậc chậc, cỏ Hoa Lung Thất Tinh, không ngờ ta lại có may mắn nhìn thấy được bảo bối như vậy." Người quản sự lui ra ngoài, vừa đi vừa tấm tắc cảm thán.
"Đợi đã, không phải ta đã nói rồi sao? Lúc ta bàn chuyện không được tùy tiện quấy rầy, còn nữa, không được làm bại lộ thân phận của ta trước mặt người ngoài. Vừa rồi ngươi lén la lén lút núp ở cửa làm gì?" Mộc Nam đột nhiên nghĩ tới việc này, không vui hỏi.
"À, ta đến báo tin vui cho công tử, sư phụ ta gửi thư tới, ông ấy đã chấp nhận lời mời của công tử rồi, ông ấy bằng lòng đến thành Hắc Thạch giúp công tử một tay." Người quản sự lúc này mới nhớ ra mục đích mà mình tới đây, vỗ vỗ trán, mừng rỡ nói.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, sư phụ ngươi lúc nào tới, chúng ta đi nghênh đón ông ấy sớm một chút." Mộc Nam vui mừng khôn xiết.
"Sư phụ không nói rõ, có điều ông ấy không đồng ý thì thôi, nếu đồng ý rồi sẽ không qua loa tắc trách, chắc là sẽ tới đây sớm thôi." Người quản sự trả lời.
"Tốt, tốt, ngươi phái mấy người ra ngoài thành trông chừng, ông ấy mà tới thì mau chóng báo cho ta biết, nhất định không được phép tiếp đón ông ấy chậm trễ." Mộc Nam hưng phấn xoa xoa tay, lên tiếng dặn dò.
"Vâng." Người quản sự khom người lui xuống.
"Sư phụ ông ta là ai?" Thấy Mộc Nam hưng phấn như vậy, Mộc Hàn Yên tò mò hỏi.
"Sư phụ của ông ta chính đại sư chiêm tinh tiếng tăm lừng lẫy – Khúc Sơn Linh, nghe nói thuật chiêm tinh của ông ấy rất cao siêu. Ngoài ra, nhãn lực của Khúc tiền bối cũng hơn xa người thường, rất có tâm đắc với việc giám định bảo vật. Thuật giám định bảo vật và thuật chiêm tinh của ông ấy kết hợp lại, sẽ là Hỏa Nhãn Kim Tinh, khó có ai bì được.
Mời được Khúc đại sư, tiệm đấu giá Nam Mộc ta nhất định sẽ tiếng tăm lừng lẫy, không muốn kiếm tiền cũng khó, ha ha… ha ha." Mộc Nam vừa nói vừa vui vẻ khoa chân múa tay, nước bọt bay tung tóe.
"Thì ra là ông ấy, chúc mừng." Mộc Hàn Yên nói. Hiện tại, đối với huynh đệ nhà họ Mộc, nàng đã không còn sự bài xích như trước kia nên cũng vui mừng cho hắn.
"Đúng rồi, Hàn Yên đại ca, lời vừa nãy huynh cũng nghe thấy rồi, nơi Hoa Lung Thất Tinh sinh trưởng chắc chắn có dị bảo, huynh phải mau chóng ra tay mới được, nếu không ngộ nhỡ đêm dài lắm mộng, để người khác chiếm lợi thì không đáng." Mộc Nam rất vất vả mới bình tĩnh lại, nói với Mộc Hàn Yên.
Không cần hắn nói, Mộc Hàn Yên cũng không thể bỏ qua cơ hội này, đó không phải là dị bảo thông thường mà là Long Huyết Thạch đấy.
Ánh mắt của mấy người đồng thời nhìn về phía Xa Hạng, chỉ có mình hắn biết nơi cỏ Hoa Lung Thất Tinh sinh trưởng.
"Công tử, không phải ta không chịu nói, ta đã nói sẽ đi theo người rồi, có bảo ta đi chết ta cũng không dám phản đối thì sao lại để ý tới việc bảo bối hay không bảo bối chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...