Translator: Nguyetmai
Không thể nào!
Mọi người lập tức bác bỏ suy đoán này, đại nhân tuyệt đối không thể đồng tính. Năm đó đào hát nổi tiếng nhất ở kinh thành cũng là một nam tử khôi ngô tuấn tú nhưng lại đồng tính, không ít nam nhân đồng tính khác quỳ dưới chân hắn, khiến hắn càng ngày càng tự tin, mưu toan quyến rũ đại nhân, kết quả đại nhân cho hắn một cái tát thừa sống thiếu chết, nếu đại nhân là người đồng tính liệu có không "thương hoa tiếc ngọc" như vậy không?
Có khả năng hành vi của công tử bột Mộc Hàn Yên vừa nãy có chút thú vị, làm đại nhân cảm thấy đáng yêu.
Mọi người không nghĩ nhiều, vội vã rời đi theo sau nam tử kia.
…
Lúc này, Mộc Hàn Yên đang ngáp, chao ôi, cảm giác ăn hiếp đứa ngu ngốc thật không tệ, người quản lý biết Mộc Nam không muốn thân phận bại lộ, cũng biết điều dẫn đám hộ vệ rời khỏi, nhưng trước khi đi, ông ta giao ngân phiếu cho Xa Hạng theo quy định, chỉ lấy lại một phần tiền thù lao. Đương nhiên, đừng chỉ thấy đó là một phần tiền thù lao, bởi vì giá bán cuối cùng là bốn nghìn hai trăm lượng, tiền thù lao ấy cũng sẽ không hề ít.
Làm ăn như vậy… lời… quá lời! Người quản lý nhìn Mộc Hàn Yên đầy thân thiện, ông ta mặc kệ có phải là công tử bột hay không, chỉ cần giúp trường đấu giá Nam Mộc của ông ta có tiền, dù có lêu lổng mấy phần cũng không sao.
"Đa tạ đại ân của công tử, xin nhận của Xa Hạng một lạy." Xa Hạng đứng lại phía sau, chờ mọi người rời đi bèn quỳ xuống.
"Ồ, ta không có giúp được ngươi việc gì, lấy đâu ra ân hay không ân?" Mộc Hàn Yên không nghĩ hắn sẽ có hành động như vậy, có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười nói.
"Nếu không phải công tử ra tay thì cây Hỏa Cẩm Lan ấy cao lắm cũng chỉ được bán với giá một ngàn lượng, phần còn lại sẽ bị Nguyên Thiên Ba cướp đi, mà Hỏa Cẩm Lan thật ra là Thủy Cẩm Lan, có khả năng ta rước họa sát thân. Chính nhờ công tử ra tay, cây Thủy Cẩm Lan này mới được bán ra với giá cao là bốn nghìn hai trăm lượng, lúc sự thật về Hỏa Cẩm Lan bại lộ, cũng nhờ công tử đã trượng nghĩa nói đỡ nên mới giúp Xa Hạng vượt qua kiếp nạn này. Ân huệ này, làm sao Xa Hạng có thể không biết tốt xấu, xem như không thấy chứ?" Xa Hạng nói với giọng thành khẩn.
"Chẳng qua là trùng hợp, ta cũng không có ý giúp ngươi, ngươi cũng đừng quá để tâm." Mộc Hàn Yên nói.
Khiêm nhường, phải khiêm nhường. Trước khi có đủ thực lực bảo vệ bản thân, không nên làm người tốt hay thánh nữ gì, cứ tiếp tục bộ dạng công tử ăn chơi trác táng như vậy đi.
Chỉ là trùng hợp sao? Xa Hạng nhìn Mộc Hàn Yên một cách xa xăm như có điều suy nghĩ, nhưng hắn không nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ánh mắt như đang nghĩ gì đó của Xa Hạng tập trung vào Mộc Hàn Yên, trong lòng khẽ lay động, lẽ nào hắn phát hiện ra cái gì?
"Bất kể có phải trùng hợp hay không, ân huệ của công tử với Xa Hạng là thật, Xa Hạng ta biết thực lực bản thân thấp kém, lại chỉ là một cái mạng tàn, không qua được pháp nhãn của công tử, nhưng nếu công tử có việc cần Xa Hạng ta giúp cứ dặn dò một tiếng, Xa Hạng ta sẽ toàn lực báo đáp." Xa Hạng vô cùng kiên định mà nói.
"Được rồi, nếu như ngươi không sợ danh tiếng của Đại thiếu gia ăn chơi này, vậy sau này nghe theo dặn dò của ta đi." Mộc Hàn Yên suy nghĩ rồi nói.
Những chuyện trải qua của kiếp trước quá thê thảm, vì vậy thực lực kiếp này của Mộc Hàn Yên phải hơn hẳn kiếp trước, thực lực đó không chỉ bao gồm thực lực của cá nhân mà còn phải bao gồm cả thế lực.
Một người có thực lực cao tới đâu đi nữa mà chỉ có một đôi mắt và hai cánh tay thôi thì sẽ không thể xuất sắc toàn diện được. Muốn bảo vệ những người mình quan tâm không bị tổn thương, nàng cần có chút thế lực, đây cũng là nguyên nhân Mộc Hàn Yên vừa sống lại liền đi tìm Hoa Nguyệt và Tư Dung.
Bây giờ, Xa Hạng này vẫn chưa bộc lộ tính cách và tiềm lực, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc, nhất định có chỗ dùng được, cứ quan sát một thời gian rồi tính tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...