Chẳng lẽ vì tối hôm qua ngủ cùng nhau, hôm nay Quyền Thiệu Viêm nhiều lần giải vây giúp, đối với Quyền Thiệu Viêm cô liền sinh ra hảo cảm? Cô không phải người dễ dàng bị cảm động như vậy chứ. Mục Giai Âm chưa kịp lý giải tâm tư kỳ quái của bản thân, hạ thân đột nhiên truyền đến từng trận mát lạnh.
Mục Giai Âm nhìn đến hạ thân, liền thấy Quyền Thiệu Viêm đang dùng tay hắn ở nơi nào đó của cô sờ loạn, Mục Giai Âm cả kinh, liền bật dậy, đem chăn trùm kín, chặt chẽ giữ lấy, mặt đỏ ứng, lên án Quyền Thiệu Viêm "Đây là bệnh viện, anh muốn làm gì?"
Cầm thú! Đêm qua đối cô như vậy, hắn còn không vừa lòng, sẽ không muốn cô lúc này chứ, thú tính lại bộc phát sao?
"Nơi đó của em bị thương." Quyền Thiệu Viêm dùng ánh mắt ý bảo tay của anh đang cầm thuốc mỡ "Không bôi thuốc sẽ nhiễm trùng, em muốn để anh đến hay bác sĩ làm?"
Quyền Thiệu Viêm giọng điệu bình thản nhìn sâu vào mắt Mục Giai Âm nói, Mục Giai Âm tưởng tượng quá xa rồi. Mà khóe miệng Quyền Thiệu Viêm cũng gợi lên ba phần trêu tức, chỉ là độ cong kia cực nhỏ, nhìn qua Quyền Thiệu Viêm biểu cảm vẫn không có gì thay đổi.
Mục Giai Âm lúc này mới nhìn thấy thuốc mỡ trên tay Quyền Thiệu Viêm, nga…nguyên lai cầm thú cũng có lúc tốt bụng.
Trách không được nơi đó đau như vậy, Quyền Thiệu Viêm đúng là quá cầm thú! Mục Giai Âm cắn răng, định nói để mình tự bôi, ai ngờ Quyền Thiệu Viêm đem toàn bộ đường lui của cô chặn hết. Hơn nữa, dưới lãnh khí bức người của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm cũng không dám liều chết muốn nói để cho bác sĩ đến giúp cô bôi thuốc.
Thực ra, cầm thú lần này là chiếm tiện nghi đi. Mục Giai Âm chợt nhớt nhớ ở thành phố A có lời đồn Quyền Thiệu Viêm là gay, Mục Giai Âm thầm nghĩ nói, nếu Quyền Thiệu Viêm có vấn đề, cô liền chết ngay tức khắc. Quyền Thiệu Viêm rõ ràng là một đại sắc lang biết che giấu!
Thấy Quyền Thiệu Viêm hơi bực bội, Mục Giai Âm liền bày ra bộ dáng ta không vào địa ngục, thì ai vào, bi tráng nói: "Anh... anh đến."
Nhưng mà, sau khi nói xong, mặt Mục Giai Âm càng đỏ hơn, không dám nhìn Quyền Thiệu Viêm, chỉ gắt gao từ từ nhắm hai mắt lại, theo động tác Quyền Thiệu Viêm, màu hồng trên mặt Mục Giai Âm liền lan tràn hướng xuống cổ.
Nhìn bộ dạng đáng yêu Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm trong lòng giật mình, môi Mục Giai Âm giống như rất ngon miệng, thật sự muốn cắn một ngụm. Quyền Thiệu Viêm lại nhìn nhìn dấu vết trên người Mục Giai Âm, cưỡng chế xúc động trong lòng, mới tiếp tục bôi thuốc lên vết thương của cô. Ngày hôm qua có vẻ anh rất không biết tiết chế, Quyền Thiệu Viêm nhìn địa phương kia của Mục Giai Âm, nghĩ tới hôm nay ở trên giường thấy được nhiều điểm màu đỏ kia, trong mắt hiện lên thương tiếc, dục vọng bộc phát khí lực thật lớn đi.
Mục Giai Âm tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm thoa thuốc bên dưới thôi, ai ngờ, Quyền Thiệu Viêm còn muốn giúp thoa lên những nơi khác. Mục Giai Âm vụng trộm nhìn nhìn thân thể mình, thân thể của cô toàn bộ đều là một mảnh xanh tím, rõ ràng bị người ta mạnh mẽ lưu lại dấu vết. Khó trách, thắt lưng của cô đau như vậy, còn có ngực của cô...
Quyền Thiệu Viêm mày hơi nhăn, biểu cảm không mang theo một tia tạp niệm giúp cô xoa nhẹ vết thương trên người. Mục Giai Âm thoáng thấy ánh mắt Quyền Thiệu Viêm nhìn mình tựa như bảo vật, trong lòng dâng lên vài phần cảm động, tuy rằng chỉ là một ánh mắt lại khiến cô suy nghĩ thật nhiều, cô rất cảm động. Từ khi cha mẹ qua đời, không có ai giúp cô bôi thuốc như vậy nữa, cũng đã thật lâu không có ai như vậy nghiêm túc đối diện cô. Đã thật lâu, mọi người đều dùng ánh mắt thấy bệnh độc hại nhìn cô, chán ghét cô.
"Làm em đau?" Quyền Thiệu Viêm cảm giác được Mục Giai Âm biến hóa, ngẩng đầu hỏi thanh âm vẫn lạnh như băng.
Không biết vì sao Mục Giai Âm nghe được một tia quan tâm, ảo giác sao, Mục Giai Âm tự nói với chính mình, dù sao cô mới cùng Quyền Thiệu Viêm nhận thức có một ngày mà thôi. Tuy rằng đã thân mật với nhau, nhưng lúc trước cô còn đào hôn, Quyền Thiệu Viêm không phát giận đã may mắn lắm rồi, sao có thể quan tâm cô như vậy, như bây giờ chỉ sợ cũng là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo đi.
Nếu là tâm tư Mục Giai Âm bị Lưu Duệ biết, nhất định sẽ cười nhạo cô một phen, Mục Giai Âm quả thực nói đùa, bốn chữ chủ nghĩa nhân đạo chính là có xuất hiện trên người phần tử khủng bố cũng sẽ không thể xuất hiện trên người Quyền Thiệu Viêm!
"Không đau" Mục Giai Âm nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mang theo vài phần chân thật, không giống giả bộ "Cám ơn anh."
Mục Giai Âm xa lạ như vậy làm cho Quyền Thiệu Viêm có chút bất mãn, bất quá đối với Mục Giai Âm mà nói, anh sợ mình chỉ là người lạ, phản ứng như vậy rất bình thường. Quyền Thiệu Viêm dùng ngón trỏ vẽ loạn trên người Mục Giai Âm, trông cô có chút thảm, Quyền Thiệu Viêm cau mày, tự nhiên giải thích
"Đêm qua anh trúng xuân dược mới không biết nặng nhẹ như vậy."
Nói xong,liền im bặt. Anh lúc trước cũng không nghĩ hướng cô giải thích chuyện này.
Đây là đang xin lỗi cô sao? Mục Giai Âm mím môi nhìn người đàn ông bộ dáng nghiêm túc, trong lòng đột nhiên có một tia vui sướng, "Ngày hôm qua em cũng trúng xuân dược." Nguyên lai, đêm qua Quyền Thiệu Viêm trúng xuân dược, Mục Giai Âm đối Quyền Thiệu Viêm oán giận giảm một ít, bất quá vừa nghĩ đến kiện váy màu đen kia, Mục Giai Âm liền bĩu môi, hoa tâm đại thiếu!
Khó trách Mục Giai Âm hôm qua kì quái như vậy, Quyền Thiệu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm Mục Giai Âm, trong giọng như mang theo mệnh lệnh hỏi "Em làm sao bị người ta hạ thuốc, ngày hôm qua em như thế nào đến được phòng anh?" Đào hôn anh có thể không hỏi, nhưng lại liên quan đến an toàn của Mục Giai Âm anh nhất định phải biết.
Cô thật là hồ đồ, khi không lại đề cập tới chuyện này, Mục Giai Âm giờ phút này thật muốn đem miệng mình khâu lại, tránh nặng tìm nhẹ nói "Em là theo vách ban công nhảy qua, anh không có khóa cửa ban công, em liền trực tiếp đi vào. em cũng không biết bị người ta hạ thuốc khi nào."
Muốn cô đem việc liên quan đến Tả Trí Viễn nói cho Quyền Thiệu Viêm nghe sao? Sợ là Quyền Thiệu Viêm nếu biết lý do chân chính cô đào hôn chỉ sợ liền cùng cô ly hôn, nếu để ông biết tin tức này khẳng định sẽ càng thương tâm hơn, không thể để chuyện như vậy xảy ra. Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm bất luận theo phương diện nào cũng đều là người chồng tốt nhất...
Ban công? Mục Giai Âm sao có thể đến ban công? cặp mắt như ưng của Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm Mục Giai Âm, rõ ràng là bất mãn đối với câu trả lời trốn tránh của Mục Gia Âm.
Mục Giai Âm không tin tưởng anh, còn tránh anh. Mục Giai Âm cúi đầu, thấy Quyền Thiệu Viêm như vậy, giả vờ không để ý tới ánh mắt Quyền Thiệu Viêm, cũng không cảm thụ được khí tức của Quyền Thiệu Viêm.
Bất quá Quyền Thiệu Viêm khí tức thật lớn, khiến Mục Giai Âm không thể trốn tránh. Không khí nhất thời trầm thấp, bất ngờ tiếng chuông điện thoại trong phòng liền vang lên, đem Mục Giai Âm giải cứu.
Hên quá nó vẫn còn đây tối mình đăn tiếp nhoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...