Mục Giai Âm trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người kia nhanh như chớp đã biến mất:"Bọn họ đi rồi?"
"Bọn họ không có can đảm quay lại." Quyền Thiệu Viêm trong mắt lộ mũi nhọn âm hàn, bọn họ dám quay lại, anh không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
Chỉ là, chính sự cấp bách vẫn còn chưa có hoàn thành.
Quyền Thiệu Viêm một lần nữa áp Mục Giai Âm lên trên tường môi ác ý ở trên môi Mục Giai Âm cọ cọ.
"Quyền Thiệu Viêm!" Hôm nay vài lần bị bắt gặp đều là vì hôn môi, mà giờ phút này, cửa còn chưa có đóng, Quyền Thiệu Viêm lại bắt đầu nghĩ đến chuyện này. Mục Giai Âm tránh trái tránh phải chính là không cho Quyền Thiệu Viêm đạt được mục đích: "Cửa chính còn chưa có đóng đâu!"
"Không quan hệ." Quyền Thiệu Viêm chỉ một lòng tham luyến vành tai Mục Giai Âm: "Không có người nhìn thấy được."
Nếu cô tin lời này thì chỉ số thông minh của cô nhất định có vấn đề.
"Quyền Thiệu Viêm, anh còn như vậy, đêm nay phải đi phòng khách ngủ." Mục Giai Âm không thể nhịn được nữa, không có người? Mới vừa rồi trước cửa có một người đi ngang qua. Cô cùng Quyền Thiệu Viêm bộ dạng như vầy, không chừng làm cho người ta hoài nghi nam nữ chủ nhân trong nhà này là người không đứng đắn.
Đi phòng khách ngủ?
Quyền Thiệu Viêm không vui cúi đầu nhìn Mục Giai Âm, nhìn đến con ngươi như bốc hỏa. Ý tưởng muốn cường thủ hào đoạt của Quyền Thiệu Viêm trong nháy mắt đã bị bóp nát trong đầu, nếu lại hôn, không chừng tối nay thật sự phải ngủ ở phòng khách.
Thời gian cả đêm cùng một cái hôn, Quyền Thiệu Viêm quyết đoán lựa chọn buổi tối ngủ cùng Mục Giai Âm. Hơn nữa, Giai Âm mềm mại, ôn nhu, ôm vào trong ngực rất thoải mái, anh đợi ba mươi năm rốt cục cưới được vợ, cũng không nên bắt anh ngủ một mình trong phòng.
"Anh còn không mau đi đóng cửa." Tuy Quyền Thiệu Viêm không có hôn tiếp, nhưng vẫn ôm Mục Giai Âm. Thậm chí Mục Giai Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quyền Thiệu Viêm, không khí càng trở nên ái muội hơn.
Vốn đang nghĩ nhân cơ hội hôn thêm một cái nữa, không ngờ Mục Giai Âm lại phản ứng nhanh như vậy? Không thể thành công trộm hương thiết ngọc, mặt Quyền Thiệu Viêm âm trầm vô cùng đáng sợ.
Trong ánh mắt hung dữ đe dọa của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhận mệnh đi đóng cửa, lúc đi ngang qua bàn trà, nhìn thấy trên bàn trà bày biện mấy bình rượu đỏ chưa uống, mày của Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, trong mắt lóe qua một chút hàn quang thâm thúy, phảng phất như rốt cục cũng tìm được đối tượng phụ trách cho "Sự kiện thất bại" này.
Tâm tình của Quyền thiếu khó chịu, bốn người khởi xướng gây chuyện đã chạy trốn từ sớm, lái xe cũng không quay đầu lại nhìn, chạy ra khỏi tiểu khu. Tạm thời không tìm được đối tượng phát tiết Quyền Thiệu Viêm đành phát tiết lên cửa.
Nghe một tiếng rầm, Mục Giai Âm khẽ hừ một nhẹ. Nhất định là Quyền Thiệu Viêm gần đây nhàn rỗi đến nỗi thừa tinh lực rồi, tốt nhất là trong quân đội có nhiều việc lên làm anh mệt chết đi, làm cho anh mỗi ngày trở về chỉ có thể ngã đầu liền ngủ, hoàn toàn không có cơ hội khi dễ cô.
Toàn bộ thời gian buổi chiều, Mục Giai Âm đều đề phòng Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm muốn tới gần Mục Giai Âm một bước đều không được.
Chờ đến tối Mục Giai Âm tắm rửa xong ngồi ở trên sofa xem tivi, Quyền Thiệu Viêm rốt cục cũng tìm được cơ hội tiếp cận Mục Giai Âm.
Thoáng cái đã qua buổi trưa, việc Quyền Thiệu Viêm chác đã kiềm nén được việc muốn hôn cô rồi đi. Mục Giai Âm liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm một cái, kéo áo trên người chặt kín lại một ít, cũng không có la hét đòi Quyền Thiệu Viêm cách xa cô ra nữa.
Rốt cục có thể ngồi ở bên cạnh Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng thở ra. Lập tức, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm liền cứng đờ, anh muốn tới gần cô một chút mà phải cẩn thận như vậy, về sau thời điểm muốn làm với Giai Âm thì phải làm sao bây giờ?
Đường Tuấn Thần nói không sai, lông mày Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, anh phải lập uy. Lại nói, làm vậy sẽ có lợi cho cuộc sống “hài hòa” giữa vợ chồng.
Mục Giai Âm không thèm để ý Quyền Thiệu Viêm giờ phút này đang nghĩ cái gì, tâm tư của cô đều tập trung ở trên màn hình TV.
Lúc này, tivi đang phát tin tức tử vong của tiểu Lục.
Căn cứ vào miêu tả của tin tức, tiểu Lục chết là do uống lượng lớn thuốc trợ tình, thuốc kích thích sau sinh ra ảo giác mà nhảy lầu. Hơn nữa, làm cho người xem mơ hồ cảm thấy, tiểu Lục tử vong là do miệt mài quá độ, cùng với trong báo cáo kiểm tra cho thấy có biểu hiện của bệnh giang mai...
Đây là cái chết giá trị mà Đàm Tân Kinh nói.
Chết kiểu này, rất phù hợp tâm ý cô. Cũng không biết tiểu Lục trước khi chết nghĩ cái gì? Đáng tiếc cô rất ghê tởm khuôn mặt kia, bằng không cô cũng có hứng thú đi vây xem.
Đàm Tân Kinh làm việc cô vẫn tương đối yên tâm.
Trong lòng Mục Giai Âm ca ngợi Đàm Tân Kinh một phen, ở ngoài mặt tiếp tục xem TV, nhìn không thấy một điểm gợn sóng. Giữa trưa bởi vì chuyện Đàm Tân Kinh mà cãi nhau, bây giờ cô cũng không muốn lại bởi vì chuyện này mà làm bể bình dấm chua của người nào đó.
Quyền Thiệu Viêm vì Mục Giai Âm không có kháng cự ôm ấp của anh mà cao hứng, nhưng lúc quay đầu nhìn tin tức, phát hiện tin tức tường thuật cặn kẽ cái chết của tiểu Lục.
Nghĩ tới chuyện vốn là do anh thiên tân vạn khổ mới tìm được hành tung của tiểu Lục, hơn nữa còn bắt được tiểu Lục mang về, kết quả công lao lại bị Đàm Tân Kinh chiếm đi. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm một trận hối hận, sớm biết thế này, lúc trước nên chặt chẽ nắm tên đó trong tay để có thể tranh công, nhưng một mặt nghĩ Mục Giai Âm sẽ sợ anh vất vả, cho nên che giấu tình hình thực tế.
Mục Giai Âm ngồi một lúc đột nhiên cảm thấy thắt lưng có chút mệt, liền xoa xoa thắt lưng.
Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng nhận thấy động tác của Mục Giai Âm, liền tắt TV trước, vẻ mặt nghiêm túc đối với Mục Giai Âm nói: "Em cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Ừm, Quyền Thiệu Viêm vừa lòng gật gật đầu, đúng là một chủ ý không sai.
Mới chín giờ đó, bình thường cô sớm nhất cũng mười giờ mới ngủ.
Sợ Mục Giai Âm phản đối, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp ôm Mục Giai Âm đi về phòng ngủ.
"Em có thể tự đi." Mục Giai Âm giãy giụa, bình dấ chua của Quyền Thiệu Viêm luôn ở trạng thái nằm nghiêng, cho tới bây giờ cũng không thấy đứng thẳng được chút nào.
"Em đang mang thai, để em tự đi anh lo lắng." Quyền Thiệu Viêm một bộ nghiêm túc nói.
... Mang thai thì sao? Hơn nữa, cô đã đi trên mặt đất được hai mươi mấy năm rồi, cũng không có người nào nói với cô tự đi lại làm cho người ta lo lắng đâu. Đây rõ ràng là mắng xéo!
Chờ đèn tắt, Quyền Thiệu Viêm vẫn tự nhiên bám lấy cô.
"Quyền Thiệu Viêm." Mục Giai Âm nghiến răng nghiến lợi: "Anh trong đầu trừ bỏ nôn nóng, còn có cái gì?"
Quyền Thiệu Viêm từ chối cho ý kiến: "Giai Âm, anh sắc cũng chỉ sắc với một mình em, hơn nữa, nếu ngày nào đó anh không sắc với em, chỉ sợ em mới là người nôn nóng đi."
"Vô sỉ." Mặt Mục Giai Âm đỏ gần như có thể rỉ ra máu, cô phát hiện tài năng của Quyền Thiệu Viêm chính là đổi trắng thay đen.
"Anh có vô sỉ hay không, em còn không biết sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm nhẹ tay của Mục Giai Âm xoay người lại, giọng điệu lười nhác dán tại bên tai Mục Giai Âm nói: "Nếu em không biết, anh đây liền thỏa mãn em một chút, làm cho em biết."
Cô thật sự cảm thấy cùng Quyền Thiệu Viêm nói chuyện chính là mỗi người một suy nghĩ! Mặc kệ cô nói cái gì, đều nhất định sẽ bị Quyền Thiệu Viêm xuyên tạc đến phương diện kia!
Ban ngày không thể được như mong muốn, buổi tối Quyền Thiệu Viêm cũng không tính toán buông tha Mục Giai Âm. Môi khẳng định sẽ bị sưng cho xem, trong lòng Mục Giai Âm khóc than, ngày mai cô còn hẹn Hướng Tình cùng nhau dạo phố, Hướng Tình lại rất tinh mắt. Hướng Tình giọng lại lớn, đến lúc đó lỡ như bị người xung quanh nghe được thì làm sao bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...