Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Edit: Thanh Xuân.

Nghỉ làm một thời gian dài, Mục Giai Âm cũng không dám tiếp tục bỏ bê công việc.

Gần vô tình nghe được một số tin xấu, nghe nói bên Tả Trí Viễn kia đã thu phục được quan viên họ Hoàng, ban đầu có mấy người còn đang ủng hộ Vô Tình Gặp Được khách hàng biết tin tức này thì rối rít mang tiền bạc đi.

Ngược lại Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, hai người lại khai phá không ít loại điểm tâm mới và phương thức tiêu thụ, thuận tiện nâng cao phúc lợi cho các nhân viên. Lúc trước công nhân nghe nói những việc này nên trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng sau khi phúc lợi bắt đầu, các công nhân lại yên tâm trở lại, kiếm tiền mới là ngạnh đạo lý nguyên tắc kiên định, phúc lợi công ty tốt, tất nhiên bọn họ sẽ làm tốt.

Chuyện này rơi vào tay Tả Trí Viễn chính là trước khi chết Vô Tình Gặp Được mạnh tay đánh một trận.

Chỉ là cũng không có thăng quan tiến chức thuận lợi bao lâu.

Một ngày nào đó, Tả Trí Viễn biết mình đắc tội quan viên họ Hoàng kia.

Hơn nữa quan viên họ Hoàng kia còn buông lời nói muốn bỏ sự ủng hộ cho công ty Vô Tình Gặp Được kia.

Vì lấy lòng quan viên họ Hoàng này, ngày trước Tả Trí Viễn đã đầu tư vô số tinh lực, anh ta sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?

Ngày đó Tả Trí Viễn lập tức trực tiếp đi gặp Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu một chút cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Tả Trí Viễn, cô biết sau khi chuyện này xảy ra, nhất định Tả Trí Viễn sẽ tìm cô tính sổ.

“Mục Giai Thu, em làm chuyện tốt, hiện tại quả thực công ty anh hãm trong một vũng bùn,” Tả Trí Viễn đi thẳng vào vấn đề nói, “Mục Giai Thu, bây giờ em ngừng nay việc giúp Quyền Thiệu Viêm, chúng ta còn có thể giống như trước.”

Đó cũng là điều kiện duy nhất quan viên họ Hoàng kia nói với anh, ngừng việc trợ giúp Quyền Thiệu Viêm, ông ta sẽ tiếp tục giúp đỡ công ty Tả Trí Viễn.

“Không được, tôi đã phóng lao thì phải theo lao rồi,” Mục Giai Thu lắc đầu, rất kiên định cự tuyệt Tả Trí Viễn, “Chỉ cần lúc này em giúp Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ cảm kích tôi.”

“Vậy anh thì sao?” Tả Trí Viễn nói, “Em lấy tất cả thế lực của anh đều phải chôn vùi để giúp Quyền Thiệu Viêm? Đó là thế lực mà anh cực khổ gây dựng lên, anh để em mượn dùng, là vì chiến thắng của hai chúng ta, mà không phải để em làm việc ngu xuẩn như vậy.”

Tả Trí Viễn cau mày, trên mặt là một mảng lãnh huyết vô tình, “Mặc dù em muốn lấy lòng Quyền Thiệu Viêm, kéo Quyền Thiệu Viêm đến phe chúng ta, lợi ích sau này sẽ rất lớn. Nhưng mà hiện tại Quyền Thiệu Viêm đã thất thế, lấy lòng anh ta cần thiết sao? Huống chi, em vẫn đang dùng thế lực của anh.”

Mục Giai Thu khinh thường nghiêng đầu sang một bên, bây giờ quyền lợi giữa cô và Tả Trí Viễn này không giống nhau.

“Tóm lại, chuyện này tôi đã định rồi,” Mục Giai Thu nhìn Tả Trí Viễn nói, “Hơn nữa, tôi còn có đường lui để giúp ngươi, tôi đặt máy nghe lén trong phònglàm việc Mục Giai Âm, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ nói cho anh đầu tiên.”

“Em muốn làm, cũng đừng dùng thế lực của anh!” Tả Trí Viễn nhấn mạnh. Mục Giai Thu tự mình làm việc ngu xuẩn cũng đừng kéo theo anh, về phần máy nghe lén, anh không cảm thấy một người mới nhậm chức quản lý như Mục Giai Thu sẽ có bao nhiêu chú ý, hơn nữa, thảo luận vấn đề tư mật của công ty không phải đều là ở phòng làm việc tổng giám đốc sao?

Nếu như Mục Giai Thu có thể lắp một máy nghe lén trong phòng làm việc của Lăng Khải Hoa hoặc là trong phòng họp, anh còn có thể suy nghĩ lại lợi ích của việc đó một chút.

Mục Giai thu nhún vai, “Tả Trí Viễn, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn dùng thế lực của anh, anh cảm thấy người của anh còn có thể nghe lời nói của anh sao?”


Tả Trí Viễn nhìn dáng vẻ Mục Giai Thu không chút sợ hãi, anh mới giật mình phản ứng lại.

Khó trách mấy năm gần đây anh bắt đầu cảm thấy lúc anh dùng người trong bang do anh đào tạo kia luôn có chút khôngđược thuận buồn xuôi gió, thì ra là bọn họ bất tri bất giác đã đến nhờ cậy Mục Giai Thu, rốt cuộc Mục Giai Thu muốn làm cái gì?

“Mục Giai Thu, em đừng nói với anh em thật lòng yêu Quyền Thiệu Viêm.” Tả Trí Viễn đột nhiên nghĩ đến Mục Giai Thu giúp đỡ Quyền Thiệu Viêm nói không chừng cũng không phải đơn thuần từ nguyên nhân lợi ích.

“Đúng thì thế nào, không phải thì thế nào?” Mục Giai Thu mắt lạnh nhìn Tả Trí Viễn, nhìn mấy giây, vẻ mặt mới dịu xuống nói: “Tôi sẽ không hại anh, đợi tôi làm xong việc này, chờ sau khi Quyền Thiệu Viêm thượng vị lần nữa, anh làm theo có thể thu được lợi ích, hơn nữa Quyền Thiệu Viêm có khả năng giúp được anh nhiều hơn.”

“Quyền Thiệu Viêm đó là loại mà em có thể tùy tiện nắm trong tay sao?” Tả Trí Viễn phản bác, trong giọng nói mơ hồ xen lẫn tức giận và không thể tin tình cảm.

“Cứ thử rồi sẽ biết.” Mục Giai Thu tự tin, cô cảm thấy không có người đàn ông nào mà cô không thể nắm trong tay. Tả Trí Viễn trước mặt chính là một ví dụ điển hình. Đã nhiều năm như vậy, sợ rằng Tả Trí Viễn vẫn cảm thấy cô là thật lòng thích anh. Thật ra thì, từ đầu đến cuối cô chỉ lợi dụng Tả Trí Viễn.

Nếu không nhiều năm như vậy, cô cũng không đến nỗi khiến Tả Trí Viễn ngay cả một đầu ngón tay của cô cũng không chạm qua.

Tả Trí Viễn có chút bực mình, anh biết thế lực của mình toàn bộ đều bị Mục Giai Thu nắm trong tay, hôm nay Mục Giai Thu muốn làm chuyện gì anh thật sự là không có sức ngăn cản.

Hơn nữa, đột nhiên anh nghĩ đến một khả năng.

Anh vẫn cho là Mục Giai Thu vẫn luôn thích anh, mặc dù Mục Giai Thu trong thời gian này đã qua lại với Cơ U Tứ mà vẫn qua lại với những người đàn ông khác, nhưng mà anh vẫn luôn cho rằng đó là vì thăng chức nên Mục Giai Thu mới làm như vậy.

Anh vẫn luôn lấy lợi ích vì mục tiêu cuối cùng, về phần quá trình, anh cảm thấy càng đơn giản càng không chừa thủ đoạn càng tốt. Vì vậy hành động dựa vào đàn ông để thăng chức này của Mục Giai Thu, mặc dù anh cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong đáy lòng vẫn còn yêu thích.

Anh thích thủ đoạn của Mục Giai Thu, anh cho là anh và Mục Giai Thu là người một đường, anh cảm thấy chờ Mục Giai Thu ngồi vào vị trí àm cô thích, hai người bọn họ có thể đi cùng nhau. Nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay lại làm cho Tả Trí Viễn không thể không cẩn thận suy tính một chút.

Tả Trí Viễn đến tột cùng là lấy ích lợi làm đầu, biết sẽ không ngăn cản được Mục Giai Thu, Tả Trí Viễn mới nói tiếp, “Lấy thiết bị nghe lén trong phòng làm việc của Mục Giai Âm cho anh.”

Anh muốn tự mình nghe lén Mục Giai Âm.

Đây là Tả Trí Viễn không tin tưởng cô?

Mục Giai Thu gật đầu một cái, nhìn Tả trí viễn trong ánh mắt lại mang theo một chút xem thường. Bình thường cô khinh bỉ nhất chính là loại người chỉ biết lợi ích như Tả Trí Viễn, đợi lần này sau khi cô giúp Quyền Thiệu Viêm, cô có thể an tâm lui khỏi vị trí nhị tuyến, sống qua ngày cùng với Quyền Thiệu Viêm. Hơn nữa, sau khi gả cho Quyền Thiệu Viêm, cô còn có thể dùng quân đội trong tay Quyền Thiệu Viêm, từ lâu cô đã nghe người ta nói trong tay Quyền Thiệu Viêm có một thứ rất lợi hại, nhưng chỉ nghe lời của Quyền Thiệu Viêm chính là thủ hạ.

Nghĩ đến có thể trong một đám quân nhân ra vẻ ta đây, Mục Giai Thu đã cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Cô không kịp chờ đợi nhìn thấy ngày nào đó cô có thể thành công trợ giúp Quyền Thiệu Viêm.

Trong lòng Tả Trí Viễn càng nghi ngờ Mục Giai Thu hơn.

Từng ấy năm tới nay, Tả Trí Viễn vẫn cảm thấy anh và Mục Giai Thu nhất định sẽ không tách ra, mặc dù tình cảm giữa bọn họ mỏng manh, nhưng thật sự là có tình yêu. Vì vậy, lúc Mục Giai Thu bảo anh giúp một tay quyến rũ Mục Giai Âm, anh không chút do dự đồng ý. Thậm chí, anh còn đến gần Mục Giai Nhan, dùng cách này sẽ khiến Mục Giai Âm đau lòng hơn.

Nhưng mà hành động hôm nay của Mục Giai Thu, lại làm cho Tả Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ, có phải nhiều năm trước Mục Giai Thu đã bắt đầu tính toán chuyện giữa cô và Quyền Thiệu Viêm?


Tả Trí Viễn không đủ sức ngăn cản hành động của Mục Giai Thu.

Cách mấy ngày, quan viên họ Hoàng tuyên bố quan hệ hợp tác thân thiết giữa ông ta và công ty Tả Trí Viễn phá sản, ông ta đã chính thức đầu tư vào công ty khác.

Nhất thời ở trong công ty từ trên xuống dưới giống như cắn phải thuốc lắc, trong lúc đó có vài đường dây tiêu thụ và đường dây hậu cần không gọi được, rốt cuộc dưới sự trợ giúp tận tâm tận lực của vị quan viên họ Hoàng thì đả thông.

Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa cũng biết việc này tuyệt đối là do Quyền Thiệu Viêm trợ giúp.

Chỉ là, ở trong mắt Tả Trí Viễn. Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy vị quan viên họ Hoàng này đang ở sau lưng trả thù anh phản bội. Vị quan viên họ Hoàng này có bao nhiêu có thù tất báo bấy nhiêu, những việc này anh đều biết, đây cũng chính là lý do tại sao từ khi nhận được tin tức của quan viên họ Hoàng anh đã vội vàng chạy đi tìm Mục Giai Thu.

Gần đây cấp dưới tập đoàn bánh ngọt Bảo Lan buôn bán có chút ảm đạm.

Đối với bánh ngọt bọn họ không thiếu kinh nghiệm, tuy nhiên khi làm bánh ngọt họ lại không có sự sáng tạo.

Phải nói những thứ bánh ngọt này chủ yếu vẫn là người trẻ tuổi thích, mà người trẻ tuổi thích hơn vẫn là có niềm vui mới có đồ chơi mới, lúc bọn họ có thể làm gì đó khiến cho hai mắt giới trẻ sáng lên, thì nhất định họ sẽ không chút do dự ném cành ô liu ra, cho dù vì thế móc hết ví tiền cũng sẽ không tiếc.

Vô Tình Gặp Được có mấy loại bánh ngọt có giá tiền cực kỳ đắt, với lại còn hạn chế cung ứng, nhưng dù là như thế, người ở bên trong Vô Tình Gặp Được vẫn nối liền không dứt như cũ.

Tả Trí Viễn thử các loại biện pháp, bao gồm công ty bọn họ hạ giá cả đồ ngọt.

Một chiêu này ngược lại có một chút hiệu quả, nhưng rất nhanh Tả Trí Viễn lại phát hiện công ty bắt đầu nhập bất phu xuất (*) rồi, dĩ nhiên Hội đồng quản trị sẽ không cho phép cục diện như thế xảy ra. Vì vậy trong lần hội nghị sau đó, giá bán bánh ngọt lại bị yêu cầu tăng lên, mà khách hàng công ty bọn họ lại bắt đầu rối rít quay đầu sang Vô Tình Gặp Được, trong đó có không ít quen cũ trước kia của bọn họ khách.

(*) Chỉ có ra mà không có vào.

Trước hạ giá sau tăng giá nói chung trong lòng những khách cũ nhất định khó chịu nhất.

Với lại bởi vì gần đây tình hình kinh doanh của tập đoàn tập đoàn liên tiếp gặp đả kích, Hội đồng quản trị bắt đầu hoài nghi năng lực Tả Trí Viễn, thậm chí có một số người vốn là trong lòng có bất mãn với Tả Trí Viễn nên đề nghị Tả Trí Viễn nhanh chóng từ chức.

Hiện tại mỗi ngày Tả Trí Viễn thấy Vô Tình Gặp Được ở đối diện hả hê đã cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày trước công ty bọn họ bắt chước Vô Tình Gặp Được đưa ra một loại bánh ngọt mới, ai dè bánh ngọt mới vừa đưa ra, thì bị khách hàng chân thành của Vô Tình Gặp Được phê bình nói là đạo nhái. Trên mạng lại xuất hiện hàng loạt ngôn ngữ toàn bộ đều là chĩa mủi dùi về phía công ty bọn họ.

Trên mạng lại khui ra việc một đoạn thời gian trước công ty bọn họ chèn ép Vô Tình Gặp Được. Nhưng nội dung trong đó chỉ là một số thủ đoạn cạnh tranh tàn khốc mà thôi, tất nhiên trong lòng tất cả mọi người đều biết, không nói với người ngoài. Hôm nay bị những cư dân mạng biết, uy tín công ty bọn họ lại tuột dốc không phanh.

Tả Trí Viễn hiểu rõ trong số những cư dân mạng này tuyệt đối có số lượng thủy quân tương đối lớn.

Tả Trí Viễn cũng muốn liều mạng, nhưng mà bây giờ chính là lúc Đổng Lê Triệu chí cao ý mãn, hiện tại Đổng Lê Triệu gần như chính là nhân vật nói một không hai giới truyền thông và giới giải trí. Anh nghĩ muốn lợi dụng phương diện dư luận áp đảo Vô Tình Gặp Được, trước tiên sẽ phải đối phó Đổng Lê Triệu.


Gần đây công ty của anh nổi giận, anh cũng không cảm thấy anh năng lực chống lại Đổng Lê Triệu.

Tả Trí Viễn có chút phiền não, theo lý là sẽ không xảy ra những chuyện này, tất cả đều là bởi vì Mục Giai Thu khư khư cố chấp mới gây ra. Lúc thấy Mục Giai Thu c gọi điện thoại cho anh, thì chắc chắn biểu tình nóng nảy trên mặt Tả Trí Viễn càng hiển rõ.

“Tả Trí Viễn, anh vì chuyện nhỏ đó mà giận tôi tới tận bây giờ sao?” Mục Giai Thu gọi điện thoại âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói với Tả Trí Viễn.

“Chuyện nhỏ?” Chân mày Tả Trí Viễn cau lại, “Thiếu chút nữa anh phải đệ đơn xin từ chức cho Hội đồng quản trị rồi.”

Mấy năm nay từ khi anh ngồi vào vị trí Đổng sự trưởng vẫn chưa từng xuất hiện chuyện như thế này.

“Cho nên tôi mới giúp anh một chút nữa à, nhất định gần đây anh không có cẩn thận nghe lén đối thoại trong phòng làm việc Mục Giai Âm rồi.” Trong giọng nói Mục Giai Thu mang theo vẻ cao cao tại thượng khiến Tả Trí Viễn cực kỳ không thoải mái.

Tả Trí Viễn khẽ chần chờ chốc lát nói, “Thế nào?”

Gần đây aanh bị chuyện trong công ty làm cho bể đầu sứt trán, làm sao còn có hứng thú đi quản chuyện gì xảy ra trong công ty Mục Giai Âm.

Anh thỉnh thoảng nghe một lần, thì nghe được vì gần đây công ty bọn họ lập được thành tích tốt nên muốn mở một bữa tiệc chúc mừng. Thậm chí còn có nhân viên to gan ở trong phòng làm việc Mục Giai Âm đề nghị mời anh qua.

Chỉ nghe một lần, Tả Trí Viễn lập tức không muốn nghe nữa.

“Vô Tình Gặp Được muốn phê hạ một mảnh đất ở Thành Đông, “ Mục Giai Thu nói, “Bọn họ muốn xây một quảng trường giải trí cỡ lớn ở đó, kết hợp với hội chợ ẩm thực, hơn nữa đưa ra mấy sáng kiến mới lạ, mạo hiểm và phim hoạt hình, trước mắt những thứ này vẫn chưa xuất hiện ở thành phố A. Anh không cảm thấy do các anh làm hạng mục này sẽ tốt hơn sao?”

“Do chúng tôi, thế nào do chúng tôi?” Tả Trí Viễn động lòng chốc lát, sau đó nhịp tim mới khôi phục lại bình thường, lạnh giọng nói: “Em cảm thấy hiện tại chúng tôi còn có thể ở trước mặt giành đất với Vô Tình Gặp Được sao?”

“Dĩ nhiên có thể, những mảnh đất kia do chính phủ cạnh tranh công khai,“ Mục Giai Thu nhắc nhở, “Chỉ cần anh lấy được phương án đấu giá của Vô Tình Gặp Được, như vậy mảnh đất kia sẽ không phải là vật trong túi của anh sao?”

Lúc này Mục Giai Thu mới nói, “Tiền trong tài khản của tôi, anh dùng toàn bộ đi, coi như là bồi thường cho anh.”

“Bồi thường cho anh, em biết anh tổn thất bao nhiêu không?” Tả Trí Viễn thở phào một hơi mới nói tiếp, “Chỉ vì em anh hoàn toàn đắc tội với Hoàng Khắc, nhưng mà anh nghe nói chuyện của em cũng không hoàn toàn thành công sao.”

Trên mặt Mục Giai Thu hiện lên vẻ tức giận, cô làm sao biết được chuyện đó phức tạp như vậy, nghe nói là cấp trên tự mình muốn đè ép chuyện này, trong thời gian ngắn, Quyền Thiệu Viêm căn bản cũng không có khả năng phục chức.

Lần này, cô xem như là tổn hại binh lại mất tướng, mấy ngày trước Mục Giai Âm còn gọi điện thoại hỏi cô nói có thể giúp Quyền Thiệu Viêm một chút hay không. Nhưng lúc đó cô một mực từ chối, không phải cô không muốn giúp, mà là thật sự không giúp được.

Ngay sau đó, cô vẫn còn nghe được bên kia điện thoại giọng nói Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Thu cảm thấy nhất định là Quyền Thiệu Viêm ngại gọi điện thoại cho cô, mới bảo Mục Giai Âm gọi, đây vốn là một cơ hội rất tốt, nhưng cô lại không thể không cự tuyệt.

Mục Giai Thu giận tím cả ruột, sớm biết như vậy cô đã kéo dài thời gian giúp đỡ Quyền Thiệu Viêm.

Tối thiểu, Hoàng Khắc cũng đã cho Tả Trí Viễn đường đi tốt lắm rồi. Lúc này cô giúp Quyền Thiệu Viêm, chẳng những sẽ không đắc tội Tả Trí Viễn, hơn nữa còn có thể truyền lại một vài tin tức cho Quyền Thiệu Viêm, cô thật sự rất muốn giúp Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa còn là rất dụng tâm giúp, chẳng qua cô thật sự là sức còn qáu yếu.

Nếu không giúp được Quyền Thiệu Viêm, như vậy nhất định cô phải hoàn toàn áp chế danh tiếng của Mục Giai Âm, nói cho Quyền Thiệu Viêm biết rốt cuộc kiểu phụ nữ gì mới có thể giúp Quyền Thiệu Viêm.

Giọng Mục Giai Thu hơi mềm mỏng nói, “Vài ngày trước là do tôi quá xúc động rồi, lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu như có thể giúp Quyền Thiệu Viêm một tay, nhất định Quyền Thiệu Viêm sẽ cảm kích tôi, đến lúc đó anh cũng có thể thụ lực. Nhưng không ngờ chuyện này khó làm như vậy, hiện tại tôi không phải tới giúp anh sao? Anh yên tâm, chuyện đấu giá nhất định tôi sẽ cố gắng lấy được một chút tư liệu nội bộ.”


Bây giờ Tả Trí Viễn là thật sự nghi ngờ lời nói của Mục Giai thu.

Anh nghi là tình cảm Mục Giai Thu dành cho Quyền Thiệu Viêm và tình cảm Mục Giai Thu dành cho anh.

Anh không cảm thấy Mục Giai Thu thật sự đang vui vẻ giúp anh, nếu như Mục Giai Thu nói chuyện này không có sai, như vậy có lẽ chuyện này do anh làm tương đối thỏa đáng rồi.

Sau khi Tả Trí Viễn hạ quyết tâm, mới biết nghe lời phải nói: “ Thôi, hôm đó cũng có thể là em quá xúc động rồi, sau này không nên phát sinh chuyện giống vậy. Bây giờ lấy những tư liệu kia tới cho anh thì tốt rồi.”

Tả Trí Viễn vẫn chưa tin tưởng cô.

Mục Giai Thu có chút phiền não, gần đây Tả Trí Viễn còn cố gắng lấy lại lực lượng của anh ta, trước kia Tả Trí Viễn tương đối yên tâm những lực lượng này ở trong tay cô.

Mục Giai Thu cũng không có nói suy nghĩ trong lòng ra, sau khi lễ phép nói lời tạm biệt với Tả Trí Viễn, Mục Giai Thu yên lặng ngồi trên ghế của mình, dựa vào quan hệ hy vọng có thể lấy được một chút tài liệu nội bộ đấu giá lần này.

Hiện tại, phải phản kích dáng vẻ kiêu căng phách lối của Mục Giai Âm là quan trọng nhất.

Quân không thấy mấy ngày gần đây tên tuổi Mục Giai Âm lại liên tiếp xuất hiện các tờ báo kinh tế lớn, trên tiêu đề Mục Giai Âm được bọn họ ca tụng là người phụ nữ thủ lĩnh trong giới thương nghiệp.

Tả Trí Viễn không bao lâu thì gọi điện thoại cho Mục Giai Âm.

Giọng Mục Giai Âm càng ngày càng trong trẻo, Tả Trí Viễn nhớ tới câu nói đại châu tiểu châu rơi bàn ngọc. Thật ra thì, Mục Giai Âm vẫn tương đối tốt, dáng dấp cũng tốt, hơn nữa, lại yêu anh. Tả Trí Viễn có chút phiền muộn, lúc trước tại sao anh lại nghe lời Mục Giai Thu nói, không trân trọng Mục Giai Âm chút nào, lúc này mới đẩyMục Giai Âm vào trong lồng ngực Quyền Thiệu Viêm.

“Giai Âm, em xem chúng ta có thể bớt chút thời gian gặp mặt không?” Tả Trí Viễn thận trọng hỏi, trong thanh âm tràn đầy cô đơn.

Mục Giai Âm cúi đầu châm chọc cười cười, “Nhưng mà, gần đây tôi rất bận, hơn nữa, tôi sợ gặp mặt anh, tổng giám đốc của tôi sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Gần đây, công ty tôi đang chuẩn bị một dự án rất lớn, hiện tại trong công ty đang là thời điểm mẫn cảm nhất, tôi không thể tùy tiện đi gặp anh.”

Nói như vậy Mục Giai Thu cung cấp tin tức là có vài phần tin cậy?

Tả Trí Viễn nghe vậy vẻ mặt hơi ưu thương, “Giai Âm, em cũng biết gần đây công ty anh có bao nhiêu khó khăn rồi, gần đây anh càng ngày càng không được tốt lắm, em tới xem anh một chút có được hay không?”

Giọng Tả Trí Viễn dường như bỏ toàn bộ tôn nghiêm xuống, “Giai Âm, gần đây thật sự anh rất khó chịu, em tới xem anh một chút thôi. Em cứ nhìn anh uống rượu có được hay không, anh chỉ muốn tìm một người thân mật tín nhiệm ở cùng với anh thôi.”

Người thân mật tín nhiệm?

Mục Giai Âm nghĩ tới Tả Trí Viễn bức thư viết cho Mục Giai Thu có câu anh yêu em kia.

Tại sao Tả Trí Viễn không đi tìm Mục Giai Thu chứ? Đúng vậy, tình cảm giữa Tả Trí Viễn và Mục Giai rạn nứt.

Tả Trí Viễn dùng mọi cách thỉnh cầu, cuối cùng Mục Giai Âm vẫn phải đồng ý trước yêu cầu gặp mặt của Tả Trí Viễn.

bên trong phòng bao quán rượu Đế Đô, ban đầu Tả Trí Viễn quả nhiên rất an phận, vẫn một thân một mình vùi ở trong góc uống rượu một mình. Trên mặt Tả Trí Viễn buồn bực khó chịu cũng không giống như hoàn toàn giả vờ.

Cho tới bây giờ Tả Trí Viễn cũng tỉ mỉ đa nghi, phương diện kinh doanh cũng rất có thiên phú, từ ngày đầu tiên anh bước vào công ty, gần như đều xuôi gió xuôi nước, lần này có thể nói gần như lần đầu tiên anh nếm phải tư vị thất bại.

Hơn nữa, lần thất bại này là do người phụ nữ anh yêu mang lại cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui