Đóng cửa thư phòng, tôi ra hiệu cho nó ngồi xuống bàn học, do dự không biết phải nói như thế nào.
Nó cũng không hối thúc tôi, chỉ im lặng chờ đợi.
Đổi qua đổi lại mấy câu mở đầu trong trí óc, cuối cùng tôi vẫn hỏi thẳng nó: “Em nhất định phải quay về hành tinh Tasi sao?”
“Vâng?” Nó gật đầu ngờ vực, mắt ngập nước mở to thật to, “Đương nhiên phải đi về chứ anh… Sao thế? Có gì sai sao?”
Nói xong, nó nhảy xuống ghế, nhảy đến níu lấy tôi: “Vài ngày nữa sẽ có người đến đón chúng ta đó ~ Tasi đẹp lắm! Thế nào anh cũng thích cho xem!”
“Nhưng mà… anh không muốn rời khỏi Trái Đất.”
Tôi biết mình đã khiến nó khó xử.
Buổi tối, khi tôi đi tắm, nó biến trở về nguyên hình, cuộn mình im lìm trong xác vỏ rau câu, ánh sáng trên người phát ra ảm đạm đến đau lòng.
Lão đại thần cũng biết nó không vui, vẫn cố gắng kể chút chuyện vui chọc nó cười.
Ban đêm, một mình nằm ở trên giường, tôi thậm chí còn cảm thấy không quen: vị trí bên trái… là chỗ nó chiếm đóng mấy ngày nay… trên gối đầu còn thoang thoảng chút điềm hương —— Thói quen là một thứ rất đáng sợ, cứ bất tri bất giác, vô thanh vô tức, cũng chẳng cần tốn nhiều thời gian để hình thành.
Rau Câu quá đáng yêu, đáng yêu khiến tôi phải rung động; nó cũng quá ngoan ngoãn, ngoan ngoãn khiến tôi quên mất đi cảm nhận của chính nó.
Tôi không muốn rời bỏ gia đình, bạn bè và nơi chôn rau cắt rốn của mình, lẽ nào lại bắt nó ở lại đây cùng tôi, từ bỏ cố hương? !
“Chết tiệt…” Tôi nằm ngửa trên giường, thấp giọng mắng, “Rốt cục thì như này là như nào a?!”
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, mơ hồ thấy được ánh xanh lam thấp thoáng ở phòng khách.
Nó kiên quyết ngủ ở phòng khách với lão đại thần, tôi khuyên giải thế nào cũng không đi.
Lần này, nó không làm nũng cũng không khóc, nhưng càng vì vậy mà tôi càng thêm lo lắng.
Lòng tôi rối bời… Lo lắng, nôn nóng và hối hận khiến tôi hận không thể tự vả hai cái thật mạnh vào mặt, sau đó đi ra ngoài tìm nó để xin lỗi, rồi cam đoan sẽ đi theo nó khi phi thuyền tới.
“Anh cho em suy nghĩ lại một chút.” Một câu nói của nó có thế thôi đấy, vậy mà tôi chẳng thể làm gì ngoài trằn trọc trên giường cả đêm.
“Sáng mai…” Tôi tự nhủ, “Sáng mai phải đi xin lỗi nó mới được!”
.
.
Hôm sau tôi mới vừa mở mắt ra thì bị gương mặt phóng đại cười toe toét của nó hù cho sắp tè ra quần.
“Trần ~ Anh dậy rồi hả?!” Đôi mắt cong cong, khoé môi nhoẻn nhoẻn.
“Ấy…” Tôi có chút bất ngờ, “Em làm gì vậy?”
Toàn bộ thân thể trần trụi của nó ngồi trên người tôi, hai tay chống hai bên người tôi, bộ phận mềm mại nào đó hiện rõ mồn một dưới góc nhìn của tôi.
“Nè ~” Nó cười hì hì dán mặt tới, cọ cọ trên mặt tôi như một chú cún, “Nói cho anh một tin tốt nè ~ em tìm được biện pháp giải quyết rồi ~~ “
Tôi nuốt nước bọt, cất tiếng có hơi gian nan: “Tin gì? Giải quyết cái gì?”
“Là việc anh không chịu theo em quay về Tasi đó!” Nó méo miệng, mắt to ai oán liếc nhìn tôi.
Cả người tôi run lên, lập tức xấu hổ định xin lỗi nó.
Vừa mở miệng thì đã bị nó cắt ngang: “Anh có thể không theo em trở lại cũng được.”
“Ơ?”
“Em cũng không cần ở Trái Đất luôn.”
Lòng tôi căng thẳng, hai tay nắm thành quyền: “Lẽ nào em muốn chia tay với anh…”
“Có cổng truyền tống a!” Nó vui vẻ lớn tiếng tuyên bố.
“Ế?”
Nó tận hưởng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, một lúc sau mới đắc ý dào dạt mà chống hông giải thích: “Tasi mới phát minh ra cổng truyền tống có thể di chuyển xuyên không gian á ~ chỉ cần nơi xuất phát và đích đến an toàn là có thể tự do đi tới đi lui rồi!”
“…” Tôi hỏi, “Doraemon là người ở hành tinh tụi bây phải không?”
Nó tò mò: “Đó là ai?”
Tôi lắc đầu: “Thôi coi như anh chưa từng hỏi đi.”
Nó mờ mịt ừ một tiếng không để ý tới vấn đề đó nữa, sau đó cúi xuống nhìn tôi nồng nàn bằng đôi mắt long lanh: “Trần ~ Em muốn được thưởng ~ Em phải thức cả đêm mới nghĩ ra được đó!”
Tôi đưa tay sờ mái tóc mềm của nó, nó nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.
“Em muốn thưởng cái gì nào?” Tôi hỏi nó.
Nó hé mắt, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng trả lời: “Bác Lý Khoa Lạp Mã đang ngủ… Chúng mình làm cái đó đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...